Kiều Vi vốn tính toán rất tốt, cùng nhau ăn một bữa cơm, nhân cơ
hội làm cho hai người nảy sinh cảm tình, sau đó thuận lý thành chương
lấy lí do tiểu Tô Nhiên mới đến không quen biết ai mà để cho Trì Quy
giúp cậu giải quyết vấn đề chỗ ở, sau đó liền tự do triển khai yy
vô hạn bha ha ha ha XD.
Chỉ tiếc, kế hoạch luôn cản không nổi biến hóa.
“Thật sự không cần, sáng sớm mai còn phải đón xe lửa cho nên lúc
vừa mới xuống xe, tôi ở chỗ phụ cận liền đặt một phòng, đêm nay về
đó nghỉ ngơi là được. Không cần làm phiền các người, hắc hắc.” Đối
với đề nghị do Cửu cô nương đưa ra, Tô Nhiên vội vàng lắp bắp kinh hãi
mặt đỏ tai hồng mà cuống quýt xua tay cự tuyệt.
“Không phiền toái a, căn bản là không phiền toái, tiểu Trì sẽ rất
vui. Có phải hay không?” Chọt chọt cánh tay người bên cạnh, Kiều Vi
nhướn mày cười hỏi.
“Ừ, không phiền.” Đại thần không phát hiện bản thân đã muốn bình
tĩnh mà lơ đi chuyện tối nay phải làm thí nghiệm đến tận mười giờ
hơn.
“Xem đi, tôi đã nói rồi mà. Ha ha ha ha.”
“Thật sự không cần a. Ở chỗ kia ngủ một đêm sáng sớm có thể về,
tính ra thuận tiện hơn, đi quá xa, tôi dễ, dễ bị lạc đường.” Tô Nhiên
có chút ngượng ngùng giải thích.
Đại khái là vì quá hạnh phúc ngược lại càng có cảm giác không
chân thật, cuối cùng nhịn không được lôi ra điện thoại di động, nhìn
trên màn hình hiển thị cái tên ‘Trì Quy (Quý Hàng học trưởng)’, liền
theo bản năng cảm thấy đây là mơ đi là mơ đi, nhất định không phải sự
thật.
Thưở bé vì một lý do gia đình mà bị chứng ám ảnh đám đông,
thậm chí sau này lớn lên trở thành sinh viên xuất sắc trong mắt của
giáo viên và bạn học, cũng vẫn không hề làm mất đi sự mặc cảm tự
ti cùng bất an.
Đến sau này, biết tính hướng của mình nhưng lại không có cách
nào ở trước mặt người khác mở miệng được, cảm giác tuyệt vọng
cùng bất lực, ép tới cả người muốn không thở được.
Bởi vì có chút trải nghiệm không mấy suôn sẻ mà càng ngày càng
trở nên hướng nội gò bó, cũng rất ít khi vì bản thân muốn thứ gì
đó mà cố tranh giành. Cho dù hiện tại đã rất cố gắng muốn thay
đổi, thế nhưng hiệu quả dường như không được bao nhiêu.
Nhưng mà.
Ngực lại không thể không chế được mà nóng lên. Luôn luôn chỉ là
một fan hâm mộ sùng bái thần tượng.
Tuy rằng không thể nói ra với anh, nhưng chính là ở trong lòng tự
nói với mình vô số lần, cái loại tâm tình yêu thích này, không thể
không chế.
Như vậy, không thể quay đầu, dũng cảm một lần trải qua, là anh ấy
cho mình.
Mình sẽ vẫn nhớ ở trong lòng.
Quý Hàng.
Thích anh.
Mình... thích anh ấy.
Thời điểm mơ mơ màng màng
tỉnh lại, trong phòng vẫn còn tối, Tô Nhiên trở mình một cái liền
cảm thấy hình như có vật gì ở bên dưới thân thể, cúi đầu nhìn mới
phát hiện tối qua bất tri bất giác thế nhưng ngủ quên mất, di động
cũng quên tắt máy, cứ thế mà bị rơi xuống giường.
Trên màn ảnh hiển thị
có hai tin nhắn chưa đọc.
Thời điểm gởi tin nhắn
của hai người đều là hơn 11 giờ tối qua, lúc ấy hẳn mình đã ngủ
rồi, nếu không sợ rằng sẽ hưng phấn mà ngủ không được luôn quá.
Bàn tay ở bàn phím di
động bồi hồi thật lâu, chỉnh tới chỉnh lui cuối cùng chỉ còn lại
hai câu: [Tối hôm qua ngủ nên không thấy tin nhắn, thực xin lỗi không
kịp trả lời. Cám ơn, sau này gặp lại.] Sau đó gởi cho hai người.
Chờ đến lúc gởi xong tin
nhắn, lại liếc mắt nhìn đến vé tàu để trên bàn mới phát hiện mình
lại nhớ lầm thời gian, rõ ràng trong phiếu viết 9 giờ 20 khiến cho Tô
Nhiên thật có chút khóc không ra nước mắt. Phản ứng đầu tiên chính
là nghĩ muốn gởi tin nhắn cho Trì Quy đính chính lại, sau đó ngẫm
lại cảm thấy cũng không thật sự quá cần thiết, hơn nữa cũng rất... xấu
hổ, quên đi quên đi, tốt hơn cứ xem như lời nói gió bay đi. Tự mình an
ủi vài câu như vậy, Tô Nhiên ngáp một cái đi vào buồng vệ sinh rửa
mặt.
Lúc ra khỏi cửa đã là
hơn 8 giờ một chút, rõ ràng bất quá chỉ là lộ trình mười mấy phút
đồng hồ, Tô Nhiên ngốc lăng mà đi đến hơn nửa tiếng mới tới nhà ga.
Kiểm phiếu lên xe xong, Tô
Nhiên lại gởi cho Trình Ngạn Thần một tin nhắn, đại ý là ‘Tao hôm nay
trở về ký túc xá, lúc đi quên mang theo chìa khóa, mày nhớ phải ở
ký túc xá chờ tao một chút.’ Đương nhiên lại một lần nữa bị khinh
bỉ.
Tin nhắn của Cửu cô nương
là năm phút sau được gởi đến.
[TAT Tiểu Nhiên bảo bối tôi
sai rồi, mới vừa rồi không phát hiện tin nhắn của cậu. Gần đây đi
thực tập cũng không có thời gian đi tiễn cậu a lệ tuôn. Chú ý an
toàn nhé, tới nơi nhắn cho tôi một tin.]
[Ừm.]
[Nựng má]
Gởi xong một cái tin
nhắn nhàm chán, có chút buồn ngủ vì thế nghiêng đầu tựa lưng vào
ghế ngồi híp mắt ngủ gật. Mơ mơ màng màng không biết bao lâu, di động
trong tay lại rung lên.
[Cậu đến nhà ga rồi chứ?
Hiện tại ở đâu?]
Tô Nhiên có chút buồn
bực mà nhìn tin nhắn của Trì Quy, trong chốc lát đột nhiên kịp phản
ứng, đại thần vẫn không biết mình nhớ nhầm thời gian, vì thế theo
bản năng le lưỡi, thực ngượng ngùng mà trả lời.