[Cửu cô nương]: Ông là nói... Đệt, ông làm sao có thể biết tôi
có ảnh chụp?!!!
Ở bên này máy tính, Trì
Quy nhịn không được thở dài, bản thân mắt không mù lỗ tai cũng không
điếc, người nào đó âm thanh chụp ảnh cứ ‘click click’ liên tục vang lên
đến vô cùng vui vẻ, còn có ánh sáng đèn flash loang loáng đến chói
mắt, người bình thường không có khả năng không nhận ra đi. Ách, được
rồi, sửa sai một chút, ngoại trừ một tên ngốc nào đó.
[Trì Quy]: Nén lại, gởi
cho tôi.
[Cửu cô nương]: Chờ, tôi
lập tức gởi.
[Trì Quy]: Còn nữa.
[Cửu cô nương]: Không cần
phải nói. Không được công khai không được chia sẻ yên lặng cất giấu yên
lặng manh, tôi hiểu.
[Trì Quy]: Ừ.
[Cửu cô nương]: Đương sự
không biết chứ không biết chứ?!!!
[Trì Quy]: Nếu cô không
nói cho cậu ấy biết, như vậy, sẽ không biết.
[Cửu cô nương]: ... Ừ.
[Cửu cô nương]: Ban ngày
đi làm không có đi tiễn tiểu Ngày nắng, áy náy thương tâm khổ sơ a a
a.
[Trì Quy]: Ừ.
[Cửu cô nương]: Đệt,ông
cái đồ không có lương tâm! Em gái ông a a a! Ngày nắng người ta chính
là vì ông mà ngàn dặm xa xôi đến đây, ông cũng không biết xấu hổ mà
để cho ngốc manh đáng thương của chúng tôi một mình lẻ loi ở khách
sạn lạnh băng lại một mình ở sân ga lạnh băng rời đi! Tôi xỉ vả ông!
Người ở
màn hình máy tính bên này rốt cục nhịn không được hung hăn run rẩy.
Hơn nữa, aizz, thật sự
là nhịn không được yên lặng oán thầm một câu, cái người cuối cùng
một mình rời đi khỏi sân ga lạnh như băng kia, không chỉ một mình tên
kia đâu. Đương nhiên, lời này không thể nói ra được.
[Trì Quy]: Nén được chưa?
[Cửu cô nương]: ... Ông cũng
quá sốt ruột đi.
[Trì Quy]: ...
[Cửu cô nương]: Tôi thật
sự nhịn không được mà hoài nghi, tiểu Trì ông thật sự không có động
tâm sao thật sự không có sao!! Ông nha rõ ràng đã muốn hoàn toàn phù
hợp với hình tượng trong tiểu thuyết cái gì mà bá đạo phúc hắc
tiểu công đối với tiểu thụ nhà mình dục chiếm giữ cường đại a!!
[Cửu cô nương]: Ông không
cần lại lôi ra cái lý do thối nát gì mà bản thân không muốn tìm đối
tượng lý tưởng của mình thông qua internet a kính nhờ!
[Cửu cô nương]: Tôi như
thế nào cũng đều cảm thấy được Ngày nắng nhà chúng tôi nếu vì như
vậy mà bị bỏ lỡ thì một trăm năm sau cũng tìm không được một người
giống như vậy a a a!
[Cửu cô nương]: ... ? Tiểu
Trì? Ông choáng váng rồi sao? Cho chút phản ứng coi!
Phản ứng sao? Đương nhiên
là có. Chỉ là ở đầu bên kia máy tính Cửu cô nương không nhìn thấy
được, vẻ mặt hiện tại của Trì Quy đại thần khi ngồi trước máy tính
mà thôi.
Trong nháy mắt, đột nhiên
không biết phải đáp lại như thế nào.
Theo bản năng muốn phản
bác cái gì dục chiếm giữ cường đại, thật sự là lời nói vô căn cứ,
từ lúc biết Tô Nhiên cho đến nay hai người tiếp xúc thật sự ít đến
đáng thương, thỉnh thoảng đại não sẽ có chút không tự chủ mà nghĩ
đến hình dáng của một nam sinh nho nhỏ mang theo balô đỏ mặt đứng
trước mặt mình.
Như vậy, cái gì bỏ lỡ
trăm năm khó gặp, thật sự là rất khoa trương.
Ba phút sau, Cửu cô nương
vô cùng thất vọng với cái tên đại thần nào đó, nhịn không được lấy
điện thoại di động gởi cho Tô tiểu ngốc một cái tin nhắn tìm kiếm an
ủi tinh thần.
“Khai ra mau khai ra mau,
bạn bè bình thường thế nào lại tìm cách chạy đi gặp người ta? Chậc
chậc, tao vẫn không nghĩ tới mày lại nhiệt tình như vậy a đồng chí
tiểu Nhiên.”
Tô Nhiên yên lặng ở trong
lòng thầm nói, ‘Gặp người cũng không nhất thiết phải là nữ sinh mà
thôi.’, cuối cùng là quyết đoán quyết định không thèm nhìn đến vẻ
mặt bát quái nhiều chuyện của người nào đó, “Được rồi, tao đi rửa
mặt, một lát nữa nghỉ ngơi sớm, ngồi xe nhiều nên mệt quá.”
“Chột dạ!! Có tật giật
mình!! Mệt tao ở nhà phòng không chiếc bóng đau khổ chờ đợi, mày cái
tên tiểu bạch nhãn lang(1)!”
(1) Dùng
để hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa
bội bạc, vong ân phụ nghĩa.