Ai Nói CV Không Thể "Cưa"

Chương 17: Người ta nói, đây gọi là từng bước tới gần



“Học trưởng, anh tới C thị là Có việc phải làm sao?” Uống một hơi sữa nóng, làm cho bản thân có Chút thả lỏng, Tô Nhiên hướng Trì Quy hỏi ra nghi hoặc của mình.

“... Ừ. Có chuyện rất quan trọng phải làm, cho nên tới đây.”

“A, quả nhiên là thế. Tôi còn đang suy nghĩ B thị cách chỗ này xa như vậy, anh như thế nào lại.”

“Cho nên liền cho rằng tôi gửi sai tin nhắn sao?” Trì Quy cười.

“Ách... Vâng.” Thực ngượng ngùng mà gãi đầu thừa nhận.

“Nói một chút đi. Tiểu Nhiên còn đoán ra mấy loại khả năng nào nữa.”

“... ” Đại thần anh có thể đừng đoán việc như thần như vậy không a!! TAT

“Phản ứng đầu tiên chính là anh gửi tin lầm rồi. Bởi vì không có chữ ký, nên tôi tưởng, không cẩn thận đem tin gửi cho người khác gửi đến cho tôi.” Không ngừng theo bản năng khuấy ly sữa, đầu cũng cúi xuống, âm thanh có chút lẩm bẩm, “Sau lại đoán anh đến C thì là có việc gấp cần giải quyết, sau đó, cái kia thuận tiện liền... ” ‘Thuận tiện liền đến gặp tôi’, lời như thế này mà nói thì thật sự là da mặt cũng quá dày rồi a.

“Sao nữa?” Đại thần giọng điệu mười phần dụ dỗ.

“Còn đoán học trưởng anh có phải hay không uống rượu... A, bất quá tôi biết này không khả năng rồi!”

“Ừ. Còn sao nữa?” Ẩn ẩn ý cười.

“Ưm, không nhớ rõ lắm, hình như còn có mấy ý nghĩ linh tinh lộn xộn khác.”

Trì Quy nhìn tiểu ngốc đối diện cơ hồ sắp đem ly sữa trở thành máy trộn bê – tông mà khuấy, cười cười, nói “Lại không nghĩ tới tôi là chủ yếu đến gặp mặt Tiểu Nhiên thôi sao?”

“Không có khả năng a!” Theo bản năng phản bác xong, thấy đối phương hơi có ý cười trêu chọc, liền cảm giác ngay cả lỗ tai, cái cổ đều đã nóng hết cả lên, “Tôi là nói... học trưởng, không cần đùa giỡn, ha ha.”

“Ừ. Không phải nói đùa. Bất quá.” vươn tay ra chỉ chỉ ly sữa trướC mặt Tô Nhiên, “Cái kia, cậu xáC định còn muốn tiếp tục khuấy sao? Nếu không uống, sẽ lạnh.”

Tô Nhiên ngẩn người, cúi đầu mới phát hiện mình từ đầu đến cúi đều không tự giác mà khuấy sữa đến thật sự tận hứng, mặt nóng lên, vội vàng bưng lên rầm rầm uống ngay vài ngụm.

“Đừng vội, cẩn thận bị nghẹn.”

“Ừ... ”

Trì Quy nhìn chăm chú người đối diện hơn mười giây đồng hồ, giơ tay lên dùng ngón cái lau lau ở khóe miệng của người nào đó, “Nơi này bị dính.” Vừa lòng nhìn đến bạn học Tô Nhiên mới vừa rồi vì uống quá nhanh mà yết hầu có chút ngứa trong nháy mắt hóa thành một con tôm càng nướng.

Một bữa cơm mà người nào đó cố tình đùa giỡn vô hạn (khụ khụ) cùng người nào đó hoàn toàn không thể khống chế được khẩn trương quẫn bách cứ thế tiến hành trong khái trá hơn nửa tiếng đồng hồ.

Aizz.

Tiểu ngốc rất muốn khóc, đại thần thựC vừa lòng.

Cơm nước xong cũng đã năm giờ rưỡi, hai người đi dọc theo con đường sắc trời cũng đã tối, những cửa hàng hai bên đường cũng dần dần sáng đèn.

“HọC trưởng, anh còn có thời gian rảnh không? Có muốn đến trường học của chúng tôi nhìn một chút hay không. Nếu anh Có việc bận thì thôi, không sao, hắc hắc, kỳ thật nó cũng bình thường thôi.”

Người này sao có thể thiếu tự tin cùng rụt rè đến như vậy chứ, thật sự là rất khó làm cho người ta không đau lòng a.

Như là đang trấn an, còn thật sự vô cùng ôn nhu, “Yên tâm, tôi còn đủ thời gian để có thể hảo hảo tham quan trường học của Tiên Nhiên. Bất quá hôm nay - Tiểu Nhiên cậu đang vội trở về sao? Nếu không vội, tôi có thể nhờ bạn học Tô Nhiên đi theo giúp tôi tìm một nhà trọ nào đó lo liệu thủ tục đăng ký, thuận tiện ngồi nghỉ ngơi một chút.”

“... ”

“Sao?” Tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà Trì Quy có thể cảm giác được trái tim của mình tựa hồ bị người nào đó lây bệnh mà đập nhanh hơn vài nhịp.

Một lát sau, Trì Quy thấy đối phương nhẹ nhàng gật gật đầu, âm thanh có chút không quá rõ ràng, “Cái kia, tôi gọi điện cho bạn cùng phòng trước đã.”

Trì Quy thuê phòng chính là phòng đơn tiêu chuẩn, lọt vào tầm mắt là một chiếC giường lớn thực thoải mái, TV, bàn học, điều hòa đầy đủ mọi thứ, không xa hoa nhưng ấm áp lịch sự lại tao nhã.

“Tiển Nhiên cậu ngồi trước đi. Tôi sắp xếp chút đồ, rất nhanh là xong ngay.”

“Vâng, anh bận cứ làm đi, tôi không sao.”

Trì Quy mang vài bộ quần áo bỏ vào tủ, áo khoác cởi ra cũng thuận tiện treo lên giá áo, lại đơn giản sắp xếp lại mấy thứ dùng đánh răng rửa mặt. Tắm xong, thời điểm từ trong buồng vệ sinh đi ra liền thấy Tô Nhiên vẫn bảo trì tư thế ngoan ngoãn ngồi ở một góC giường, đầu cúi thấp nên không nhìn thấy biểu tình trên mặt, nhưng theo động tác ở trên tay, có thể đoán được phỏng chừng là đang gửi tin nhắn.

“Buổi tối có việc sao?”

Đột nhiên nghe thấy âm thanh đại thần vang lên, Tô Nhiên vội vàng ngẩng đầu, ý thức được anh đang hỏi cái gì mặt đột nhiên có chút ửng hồng, theo bản năng nắm chặt di động, “Không có việc gì không có việc gì, bạn cùng phòng tùy tiện gửi tin nhắn thôi.”

“Là cái người vừa mới gọi điện thoại khi nãy?”

“Vâng. Là cậu ấy.”

“Ký túc xá của các cậu có tổng cộng mấy người?” Trì Quy ngồi xuống một cái ghế rất gần giường, thực tự nhiên hỏi han.

“Bây giờ có hai người. A, kỳ thật phải là bốn người, nhưng có một người bị đuổi họC, còn một người ra nước ngoài du học, cho nên hiện chỉ Còn tôi cùng Trình Ngạn Thần ở lại.”

“Người kia thế nào?”

“A?” Có chút ngốC lăng mà ngẩng đầu lên nhìn.

“Tôi là nói bạn cùng phòng.”

“A. Cậu ấy tốt lắm. Tuy rằng miệng lưỡi có đôi khi độC địa một chút, nhưng con người kỳ thật tốt lắm. Hắc hắc.” Tiểu ngốC cười cười, thành thực trả lời.

Đại thần như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn người nào đó một cái, mới vừa muốn nói gì, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Xác thựC mà nói, chính là di động Của Tô Nhiên vang lên, tiếng chuông rất êm tai, ừm, là một Ca khúc đại thần từng hát, 《 Phong cảnh đi ngang qua 》.

Tô Nhiên thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi liền có một loại cảm giác có tật giật mình cùng bị người bắt được nhược điểm.

“Alo, nhóm trưởng.”

“Đổ mồ hôi. Lại đánh cho tôi quay về nguyên hình. Thực thương tâm.”

“... A Cửu.” Nói xong lại thoáng nhìn bộ dáng Trì Quy cúi đầu mỉm cười, nháy mắt quẫn bách đến mức thật muốn Cào tường.

“Tốt! Ha ha. Ngốc manh cho chị gái sờ một cái. Thật vui khi được nghe giọng của cậu thật là một liều thuốc chữa bệnh hữu hiệu a ha ha!”

“... ”

“Khụ khụ, cái kia, Ngày nắng bảo bối, cậu hiện tại, ách, ở trường học sao?”

“... Không. Tôi ở bên ngoài. Có chút việc cho nên.”

Chưa nói xong đã nghe đối phương kích động kêu lên một tiếng, Tô Nhiên bị dọa đến còn chưa biết phản ứng thế nào, vốn dĩ đại thần vẫn ngồi ở trên ghế cười mà không nói gì đã bước tới, từ trên tay mình lấy điện thoại đưa lên nghe.

“Alo, không cần nói bóng nói gió, là tôi.”

“Gào khóc a tuy rằng đã muốn đoán được nhưng mà... Lòng tôi bấn a, nó rung rẩy như sàng cám, nó hỗn độn như tóc rối, nó.”

“Cô cũng sắp như thế rồi.” Trì Quy thở dài hết cách.

“Đệt, ai bảo ông cả buổi chiều đi ăn cơm cũng không có một chút tin tức! Bà đây còn không phải lo lắng Cho sự an toàn của Ngày nắng bảo bối nhà chúng ta hay sao, ngơ ngác như vậy ngốc nghếch như vậy, nếu bị người nào đó dụng tâm kín đáo rắp tâm bất lương khi dễ thì làm sao bây giờ.”

“Cô là đang nói mình sao? Ừ, Coi như cũng tự biết mình.”

“Bà nói ai trong lòng tự biết, nói thừa.”

“Cô nếu không có chuyện khác, tôi cúp đây.”

“Đừng!! Đệt, Tiểu Trì ông còn dám làm thật sao!! Ông dám sao!! Thay ông ngàn dặm se mối nhân duyên quanh co trắc trở là ai, chính là kẻ bất tài Cửu cô nương tôi được không!! Nếu tôi không có ánh mắt thông tuệ hơn người ông có thể nào được bảo bối nhà chúng tôi.”

“Kính nhờ cô có thể khắc chế một chút không, người ở ngay bên cạnh tôi.”

“Tại sao? Cũng không bải cái gì bí mật - Ê ông đừng nói cho tôi biết ông còn chưa có cái gì kia với cậu ta a!”

“... ”

“Tôi nói ông sao có thể yếu như thế! Đây đã là mấy giờ rôi a ông bạn!! Ông nha nếu không được liền để tôi tự tới a! Tôi đều nhiệt huyết sôi trào rồi được chứ thân ái!!”

“Này, cô ăn nói chú ý một chút đi.”

“Mau mau đưa điện thoại trả lại cho Ngày nắng nhà tôi! Tôi nói với cậu ấy! Thật đó!”

“Ừ, được, tôi cúp đây.”

“Đệt, ê ê, ông đừng - tút tút tút tút... ”

Người nào đó còn chưa kịp nói xong câu cuối cùng, trong điện thoại đã vang lên âm thanh kết thúc cuộc gọi vô cùng quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.