Trì Quy tan sở trở về thì ngoài ý muốn phát hiện tiểu ngốc không có nhà, trên bàn ly nước vẫn còn ấm, xem ra người vừa đi ra ngoài không bao lâu.
Tiểu ngốc nâng mặt lên, cái trán đẫm mồ hôi, nhưng mà khóe mắt đuôi mày đều hiện lên ý cười, “Học trưởng học trưởng, tiểu Quy, tiểu Quy sinh bảo bảo. Bốn con, sinh bốn con mèo con thật đáng yêu.”
Trì Quy sững lại, kịp phản ứng thì trên mặt liền lộ ra tươi cười, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên đầu tiểu ngốc, “Cho nên em là ở nhà của dì cho đến bây giờ?”
“Dạ, em ở đó giúp đỡ, nghĩ anh sắp trở về cho nên về nhà xem thử. Học trưởng, chúng ta đi xem tiểu Quy đi.”
“Được. Chúng ta cùng đi xem bà mẹ dũng cảm tiểu Quy nào.”
Đến nhà dì Vương, liền thấy mấy bé mèo được đặt trong một chiếc hộp ấm áp sạch sẽ, còn có tiểu Quy sau khi sinh có chút uể oải.
Mèo con mới sinh thoạt nhìn có vẻ đặc biệt mỏng manh, ánh mắt nhắm chặt không có mở, mấy anh chị em cùng co lại cùng một chỗ, tựa vào bên cạnh mẹ mèo.
“Ơ, có sao? ... Hắc hắc, thực sự rất đáng yêu a. Em trước kia chưa từng thấy qua mèo con mới sinh, hóa ra là như vậy a, thật đáng yêu!”
“Ừ.”
“Học trưởng, anh nói đặt tên cho bọn nó tên gì thì hay? Em vừa nghĩ đến.”