Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 21: Phong ba chưa yên sóng gió lại đến



Giọng Liên Vũ Phi vừa dứt, đã thấy được khuôn mặt ngốc trệ của Nhậm Tử Tuyền trước mặt.

Cô nàng nhất thời ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đối phương ── khuôn mặt này rõ ràng là… nhưng, nhưng bạn ấy sao lại mặc nữ trang?!

Giữa điện quang hỏa thạch, Tiêu Trí ý thức được Nhậm Tử Tuyền cùng nữ sinh này có thể có quan hệ gì, liền chủ động giới thiệu nói: “Cô ấy là người yêu của tôi.” Nói xong cười cười, tình cảm hạnh phúc tràn đầy.

Lý tiểu thư ngạc nhiên, nhìn không ra một cô gái dáng vẻ thanh thuần như thế, sẽ khiến Tiêu tổng chưa bao giờ bị truyền tin đồn chính miệng xác định quan hệ yêu đương của bọn họ? Quả nhiên người thì không thể nhìn qua tướng mạo… Lại nói, Tiêu tổng thích loại hình này?

“Cô, cô ấy tên gọi là gì?” Liên Vũ Phi mở miệng hỏi.

Giống! Quá giống! ── nếu nói người này và Nhậm Tử Tuyền không có một chút quan hệ nào, có đánh chết Liên Vũ Phi cũng không tin!

Tiêu Trí và Nhậm Tử Tuyền đồng thời sửng sốt, hai người càng xác định đối phương nhìn ra manh mối gì.

Nhậm Tử Tuyền lòng sinh một kế, kiễng gót cước, bám vào bên tai Tiêu Trí nói cái gì đó, Tiêu Trí tâm lĩnh thần hội nhíu mày: “Ừm? Phải rồi, vậy chúng ta lập tức đi thôi.” Ngược lại nói với Lý tiểu thư cùng Liên Vũ Phi: “Thật có lỗi, có chút việc gấp.”

Lý tiểu thư gật đầu, thần sắc không thoải mái; mà Liên Vũ Phi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phương hướng Nhậm Tử Tuyền rời đi.

“Vũ Phi, em nhận ra cô gái kia?”

Liên Vũ Phi kinh nghi không chừng nói: “Chỉ là cảm thấy cô ấy nhìn rất giống một bạn học của em, mà, giống như đúc nữa…”

“Có thể là bạn học của em không?” Giám đốc lớn vui đùa với nữ sinh đại học, hiện tại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

“Không phải,” Liên Vũ Phi nói đến đây cũng cảm thấy đầu mình tưởng tượng quá rồi, “Bạn học của em là nam!”

Lại nói đến bên này, Tiêu Trí và Nhậm Tử Tuyền đến khu nghỉ ngơi.

Cái gọi là khu nghỉ ngơi, chính là chuẩn bị cho người không thích náo nhiệt, có sảnh cà phê, bar, bida cùng với KTV. Hai người đi vào sảnh cà phê, ngồi ở trên sofa chuyên dùng cho các cặp tình nhân, cuối cùng thở ra một hơi.

“Nữ sinh vừa rồi nhận ra em?” Nhìn dáng vẻ anh đoán được tám chín phần mười.

“Em không biết cô ấy có nhận ra em không, cô ấy là bạn học của em.”

Tiêu Trí gật đầu, ôm Nhậm Tử Tuyền, “Không sao, em hôm nay xinh đẹp như thế, cô ta khẳng định nhìn không ra.”

Em X… Nhậm Tử Tuyền oán hận liếc anh một cái.

“Không phải nói nhiều nhất là hai giờ à, sắp kết thúc chưa?”

“Ừ,” Tiêu Trí nhìn đồng hồ, “Còn nửa giờ, em kiên trì thêm chút nữa.”

“Hô, được rồi.” Nhậm Tử Tuyền buông lỏng nằm ở trên người Tiêu Trí, dù sao hiện tại ở trạng thái này cậu cũng không sợ bị người ta nhìn đến.

Tiêu Trí từ phía trên nhìn Tử Tuyền có chút mệt mỏi, nhịn không được cúi đầu xuống nhẹ hôn lên bên môi.

Nhậm Tử Tuyền cảm giác được, ngưa ngứa, cậu nhịn không nổi cười ra tiếng.

“Qua nửa giờ nữa anh phải thực hiện cam kết của anh nhá!” Cậu hạ giọng cảnh cáo tên đàn ông có gan ăn vụng đậu hũ này.

“Lời tôi đã nói đương nhiên sẽ làm được, em trước tiên chú ý chính mình đã.”

Hai người im lặng ngồi một lúc, nhìn xem thời gian ── không sai biệt lắm đã có thể đi chào tạm biệt với người chủ sự bên kia.

Tiêu Trí đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, “Tử Tuyền, tôi đi nói với bọn họ một tiếng, em ở đây chờ tôi.”

“Được, anh đi đi.” Nhậm Tử Tuyền ngáp một cái ── đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.

Tiêu Trí trở lại yến hội, đúng lúc gặp Nghiêm Thiên Hoa. Đối phương vừa thấy anh, lập tức nhiệt tình tiếp đón, “Tiêu tổng chạy đi đâu vậy, đang tìm cậu đó!”

“Sao vậy?”

“Tập đoàn Tiêu thị là người hợp tác của Thiên Hoa Long Thành, Tiêu tổng cũng không đi lên phát biểu một chút?” Nghiêm Thiên Hoa nhìn về phía bục diễn thuyết trong trung tâm sảnh tiệc ── chủ trì yến hội lần này đang đứng chỗ đó. Chủ trì nhận được ánh mắt ra hiệu của Nghiêm Thiên Hoa, hiểu ý đối diện micro nói: “Phía dưới xin mời giám đốc tập đoàn Tiêu thị, tiên sinh Tiêu Trí …”

Thanh âm rõ ràng truyền khắp toàn trường, lập tức hưởng ứng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tiêu Trí thấy tình trạng đó, đành phải đi lên trên bục ── nói mấy câu cũng không mất bao lâu, Tử Tuyền biết sẽ không vội mà chờ.

Bên này Nhậm Tử Tuyền còn ngồi ở nguyên chỗ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu nho, lờ mờ có thể nghe phương hướng yến hội truyền tới giọng nói của Tiêu Trí. A, anh ấy lại cầm lấy micro phát biểu rồi, thôi quên đi, chờ ảnh thêm một lúc nữa cũng không có hại.

“Tiểu thư, một mình à?” Cậu đang định nhắm mắt lại chợp mắt một lúc, bên cạnh không hiểu sao lại xuất hiện một tên đàn ông.

Tử Tuyền nhìn kỹ lại, dưới ánh đèn mờ không nhìn được rõ lắm, dường như có chút quen mắt.

“Không nhớ à? Chúng ta lúc trước đã chào hỏi qua.” Tên đó nhìn vẻ mặt mỹ nhân trước mặt mang theo một tia mê hoặc, trong lòng như thiêu như đốt, hận không thể lập tức mang người đi!

Nhậm Tử Tuyền gật đầu tỏ vẻ đã biết, không nghĩ đến tên này lại dám đặt mông ngồi ở bên cạnh cậu.

Tôi X, có nhầm không hả? Bên này chính là chuyên khu tình nhân đó!

Nhậm Tử Tuyền chán ghét dịch sang bên cạnh một chút, đối phương lại giữ chặt cổ tay của cậu!

“Người đẹp cũng quá lãnh đạm rồi, sao không nói chuyện với anh một lúc?” Mắt hắn nhìn chòng chọc vào Nhậm Tử Tuyền, như muốn dùng ánh mắt ở trên người của mỹ nhân này thiêu ra mấy cái lỗ, để giúp hắn dòm ngó cảnh xuân.

Nhậm Tử Tuyền nhăn mày, hung hăng vung tay khỏi đối phương, đứng lên muốn đi.

“Đợi một chút!” Tên này bị cả kinh, hắn không dự đoán được tay cô nàng này lại có thể có sức lực lớn như thế!

Tử Tuyền bước đi, nghĩ rằng người này nhận ra Tiêu Trí. Nếu hắn và Tiêu Trí trong làm ăn có qua lại, thì hành vi của mình có thể sẽ mang đến phiền toái cho Tiêu Trí.

Người nọ thấy Nhậm Tử Tuyền quay thân qua, nhất thời trở nên đắc ý, “Lời nói nhảm anh cũng không nói nhiều, người đẹp, Tiêu tổng cho em bao nhiêu tiền?”

Nhậm Tử Tuyền giật mình.

── lời này là có ý tứ gì?

“Vừa nhìn đã biết là sinh viên đại học nha, em là tình nhân của Tiêu Trí nhỉ?” Trong lòng tên này hừ lạnh một tiếng, phụ nữ hắn gặp rất nhiều, còn thực sự chưa thấy qua người nào ở trước một số tiền lớn vẫn có thể “kiên trinh bất khuất”. Có điều người đẹp trước mặt này ngược lại khiến hắn hứng thú, lúc nghe thấy chữ “tiền”, vẻ mặt thế nhưng lại không chút rung động.

… Có ý tứ, người này hắn muốn chắc rồi!

Tình nhân? Nhậm Tử Tuyền nhíu mày ── tình nhân và người yêu là có khác biệt, cậu cũng không phải tình nhân.

Lập tức liền không muốn dây dưa với cái tên khiếm nhã này nữa, cậu lại tính toán rời khỏi.

── mà giờ khắc này lời đối phương nói, lại khiến Nhậm Tử Tuyền đứng nguyên tại chỗ.

“Phụ nữ xuất hiện bên cạnh Tiêu Trí không có một trăm cũng có tám mươi, em cần gì phải theo anh ta?” Hắn cười híp mắt đi đến trước Nhậm Tử Tuyền, chỉ cảm thấy cô gái này càng nhìn càng thuận mắt, biểu tình tức tối lại ngạo nghễ trên khuôn mặt này khiến trong lòng hắn phát hoảng; khóe miệng xinh đẹp hơi hơi run rẩy, khiến hắn hận không thể một hơi hôn xuống.

Nhậm Tử Tuyền liếc nhìn hắn một cái ── cậu không phải không tin Tiêu Trí, nhưng mà lực sát thương từ lời nói này thực sự rất lớn, ai mà chịu được người yêu của mình bị người khác nói vậy chứ?!

Tên đàn ông có dáng vẻ bỉ ổi này lại bị cậu liếc mắt một cái mà dục vọng thiêu đốt. Chỉ đổ thừa ánh đèn tối đến mập mờ, ánh mắt Nhậm Tử Tuyền lại rất xinh đẹp, ở trong mắt người ngoài, dáng vẻ này giống như đang lộ ra một cỗ dụ hoặc.

“Nghe anh nói này, em dứt khoát theo anh đi, Tiêu Trí cho em một vạn, anh sẽ cho em hai vạn… Ôi chao ──!!”

Hắn còn chưa nói xong, đã thống khổ ôm má!

Nhậm Tử Tuyền hổn hển thu hồi nắm tay, “Mày con mẹ nó ăn phân hoá học mà lớn lên đúng không?! Cũng không nhìn bộ dạng ngu xuẩn của mày xem! Con mẹ nó X, mau lăn về trong bụng mẹ sửa đổi cho ông!”

Tên kia trong lúc nhất thời ngay cả đau đớn trên khuôn mặt cũng quên mất, chấn kinh vô cùng nhìn Nhậm Tử Tuyền! ── đây, đây rõ ràng là giọng con trai! Khó trách cậu ta luôn không mở miệng!

“Mày… mày…”

“Ê!” Ngay thời khắc kiếm rút nỏ căng, một thân ảnh chạy vào, một cô gái xinh đẹp khoác lấy Nhậm Tử Tuyền nói: “Sao thế? Phát sinh chuyện gì rồi?”

Nhậm Tử Tuyền kinh ngạc trừng mắt nhìn Liên Vũ Phi đột nhiên xuất hiện ── cô nàng sao lại ở nơi này? Cô ấy đến đây lúc nào? Đều thấy được cái gì rồi?

Liên Vũ Phi nhìn Nhậm Tử Tuyền, lại nhìn nhìn tên đàn ông có ý đồ đùa bỡn Nhậm Tử Tuyền, khinh thường “xì” một tiếng, “Chú này, con chú học cấp mấy rồi? Sẽ không để ý chứ?”

Tên đó còn chưa từ bỏ ý định, chỉ vào Nhậm Tử Tuyền nói: “Cậu ta ──”

“Cậu ấy cái gì mà cậu ấy, có biết cậu ấy là ai không hả? Cậu ấy là Tiêu phu nhân tương lai! Đừng thấy người ta tuổi trẻ xinh đẹp thì có ý nghĩ quanh co, cũng không đếm lại xem nếp nhăn trên mặt mình có thể kẹp chết mấy con muỗi!”

Nhậm Tử Tuyền cảm thán ── mẹ ơi, đây là nữ sinh à, miệng lưỡi thật bén nhọn!

Tên kia sớm bị hai người liên thủ tức đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn phẫn nộ xoay người, mắng chửi chạy đi.

“Hô ~ thật là nguy hiểm!” Liên Vũ Phi ngồi ở trên sofa, dương dương tự đắc nhìn Nhậm Tử Tuyền, “Được rồi, giải thích đi ~”

Nhậm Tử Tuyền thở dài, “Vẫn bị cậu nhìn ra.”

“Ha ha! Vốn mình cũng không tin, nhưng càng nghĩ càng không phù hợp, nào có người nhìn giống vậy chứ? ── thế là mình lại đây định quan sát một chút, kết quả vừa mới nghe giọng của bạn, mình đã xác định là bạn rồi!” Cô nàng đột nhiên tới gần Nhậm Tử Tuyền nhìn lên xem xuống, khen: “… Xinh đẹp, thật xinh đẹp! Cách ăn mặc đẹp như thế, khó trách mình vừa mới đầu cũng nhìn không ra! Này, nói thật đi, bạn sao lại mặc nữ trang hở? Bạn và Tiêu Trí là quan hệ gì?”

Nhậm Tử Tuyền đại khái hàm hồ kể qua, cũng may đối phương không phải người truy đến tận cùng ── dù sao mỗi người đều có việc tư không muốn bị người khác biết đến.

“… Chính là như vậy, vừa rồi, cám ơn cậu.”

“Cảm ơn cái gì?” Liên Vũ Phi mắt to khẽ chuyển, “Như vậy đi! Nếu thành tâm cảm ơn mình, thì cuối tuần giúp mình ước hẹn Tư Huy đi, thế nào?”

Nhậm Tử Tuyền khóc không ra nước mắt ── Tư Huy có muốn đi cũng không phải là Nhậm Tử Tuyền cậu nói là được mà!

Nhưng Liên Vũ Phi sớm chủ quan coi Nhậm Tử Tuyền có sức ảnh hưởng lên đến một độ cao không thể nghịch chuyển đối với Tư Huy, “Hai người là bạn tốt đó, bạn bảo cậu ấy đi, cậu ấy sao lại không cho bạn mặt mũi được? Nha nha, đồng ý đi mà ~”

Cô gái này đúng là quyết tâm vô cùng, Nhậm Tử Tuyền lập tức chống đỡ không được đành đầu hàng ── càng huống chi mình giờ phút này còn có một nhược điểm to lớn ở trên tay đối phương! “Được, tớ giúp cậu.” Coi như là phí kín miệng đi…

“Tốt quá!” Liên Vũ Phi vui vẻ vỗ vỗ tay, “Mình nhất định sẽ giúp bạn giữ bí mật ~ chờ tin tức tốt của bạn nha!”

Nhậm Tử Tuyền lắc lắc đầu nhìn bóng lưng Liên Vũ Phi nhảy nhót rời khỏi ── thực nghiệm đêm nay thực sự có thể nói là biến đổi bất ngờ! Nhân sinh ơi nhân sinh, nhân sinh chính là do vô số ngoài ý muốn, trùng hợp, kích thích tạo thành…

Thật vất vả mới đợi được Tiêu Trí, Tử Tuyền lập tức đi lên giữ chặt anh, “Mau mau mau, về nhà! Nhanh!”

“Sao vội thế? Có phải là…” Tiêu Trí cười mập mờ, lập tức bị Nhậm Tử Tuyền trừng mắt trở về.

“Là cái đầu anh! Vừa rồi gặp phải tên chết tiệt vô cùng buồn nôn, may mắn bạn học em tới giải vây giúp…”

“Bạn học?”

“Ừ, chính là cô gái lúc nãy, cô ấy ── đã biết.”

“À?”

“Không sao, cô ấy không phải người lắm miệng.”

“Như vậy là tốt nhất, chúng ta trở về đi.”

Hai người bước nhanh đi đến chỗ để xe. Sau khi ngồi vào trong xe tràn ngập hơi thở của Tiêu Trí, Nhậm Tử Tuyền mới cảm thấy cái loại cảm giác không thoải mái tiêu tán đi một ít.

Tiêu Trí nhìn Nhậm Tử Tuyền ngồi trên ghế lái phụ mà lòng vẫn sợ hãi không yên, áy náy nói: “Thật có lỗi, để em một người lưu lại nơi đó.” Tử Tuyền hấp dẫn người như thế, anh lại có thể buông lỏng để cậu ở cái nơi dễ dàng bị chọc ghẹo nhất… Thật là sơ suất quá.

“Không sao, em cũng không phải cảm thấy sợ hãi, chỉ là có hơi… buồn nôn.”

Thực đáng ghét… Cái chỗ bị tên kia chạm qua thật giống như có cái gì đó đang đi động…

Cùng dạng là đàn ông, Tiêu Trí không khiến cậu sinh ra một chút cảm giác không thoải mái nào… Không, loại người kia sao xứng so với Tiêu Trí chứ!

Mâu quang Tiêu Trí tối sầm lại, dĩ nhiên trong lòng nghĩ xong một phần kế hoạch đè áp đối phương.

Một phó giám đốc công ty Nhị Lưu nho nhỏ, thế nhưng vọng tưởng động đến người của anh!

── không đưa một phần “đại lễ” cho hắn ta, không khỏi quá có lỗi với tên mình rồi.

“Tử Tuyền,” Tiêu Trí nghiêng thân qua kéo cậu tiến vào trong lòng, “Sau này sẽ không phát sinh chuyện như thế nữa.”

“Nói nhảm! Sau này đừng để em lại nhìn thấy nữ trang! … Đúng rồi, cam kết của anh đâu?”

Tiêu Trí bình tĩnh ngồi trở lại, khởi động xe, “Cái gì?”

“Anh! Chúng ta không phải đã nói xong rồi?!”

“Ngoan, về nhà rồi nói.”

“Không có khả năng! Hiện tại, lập tức, nói ngay bây giờ!” Nhậm Tử Tuyền mắt lộ hung quang ── muốn quỵt?! Cửa sổ cũng không có đâu!!

Tiêu Trí nhìn phía trước, trong ánh mắt có một loại ý vị bất đắc dĩ.

“Mau đi! Em đợi không kịp!” Nhậm Tử Tuyền thúc giục hắn.

“… Để tôi pha rượu đã.”

“Pha rượu cái chim, nhanh lên! Không phải hai chữ thôi à!”

Tiêu Trí thở dài ── Anh đấu không lại tiểu quỷ này, dù sao đối phương cũng đã hi sinh lớn như thế để mặc nữ trang, anh hi sinh một chút cũng không là gì, cùng lắm thì ở trên giường đòi trở lại là được…

“Vậy em nghe cho rõ, ông ── xã.”

Trong Porsche nhất thời truyền đến một trận cuồng tiếu!

“Hô,” Tiêu Trí buông ra một tay đè huyệt thái dương, “Hài lòng chưa?”

“Cái gì? Em vừa rồi không nghe thấy nha, anh gọi lại một lần nữa đi.”

“Vậy em cười cái gì?”

“Cười biểu tình vừa rồi của anh!”

Tiêu Trí hừ lạnh một tiếng ── trêu đùa với anh? Tiểu tử này nhất định là chán sống rồi.

“Em thật sự không nghe thấy mà!”

“…”

“Này, nói chuyện với anh đấy.”

“…”

“Anh câm à?”

“… Tử Tuyền.”

“Vâng?”

“Chờ lát nữa lên trên giường, sẽ cho em nghe đủ.” Tiêu Trí âm hiểm nở nụ cười.

Nhậm Tử Tuyền sững sờ chốc lát.

Sau đó trong porsche lại truyền đến một tiếng hô thảm!

“Đại hiệp tha mạng ──”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.