Đã từng rất nhiều lần Lí Minh nói mẫu người như Hàn Ninh rất giống với hình tượng nữ phụ trong truyện ngôn tình: Xinh đẹp, giàu có, tài năng và kiêu ngạo. Nếu như cô là đàn ông thì chắc chắn sẽ có nhiều cô gái theo đuổi, nhưng là phụ nữ thì nếu cô không phải người thất bại trong việc tranh giành tình nhân thì cũng chỉ có thể là bạn tri kỉ của nam chính mà thôi.
Hàn Ninh thuộc loại thứ hai.
Cô đã từng rất không cam lòng, vì cái gì những cô gái khác có thể thoải mái theo đuổi Hứa Mặc, mà cô chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn. Thanh mai trúc mã thì thế nào? Giống nhau thì làm sao? đồng tính còn có thể yêu nhau, vì sao cô là nữ, anh là nam thì lại không thể? Thế nhưng lúc cô quyết định bước ra khỏi ranh giới tình bạn giữa hai người thì cũng là lúc anh làm trái tim cô lạnh dần.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Hàn Ninh lái xe lang thang trên đường, không biết hiện tại mình nên đi nơi nào. Cô đã xin nghỉ để đi đón Hứa Mặc, nhưng không đủ can đảm để bình tĩnh đứng trước mặt anh.
Hàn Ninh đã tự nhủ với lòng mình, dù anh có bạn gái hay kết hôn, thì lòng anh vẫn có cô, quan hệ của hai người cũng không biến hóa hay thay đổi. Vì dù anh yêu ai, người đó cũng không thể so sánh được tình cảm suốt 24 năm của 2 người.
Nhưng nói lúc nào cũng dễ hơn làm.
Cô có thể tỏ ra bình thản, nhưng trái tim không chịu khống chế mà đau liên hồi.
Cô sợ mình luống cuống trước mặt anh, khi anh đứng cạnh cô gái đó.
Hàn Ninh chưa gặp cô ta bao giờ, nhưng cô gái đó rất giống một người.
Mạc Ly Ly.
Người khiến cô và Hứa Mặc lần đầu tiên cãi nhau, cũng là lần cuối cùng cho đến bây giờ.
Người khiến anh rời bỏ quê hương và đi du học.
Người khiến cô cảm thấy mình không xứng làm tình địch của những người theo đuổi anh.
Mối tình đầu của Hứa Mặc.
Hàn Ninh đỗ xe vào lề đường, tắt máy, hai tay chống vô lăng rồi gục đầu xuống.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má rồi chảy xuống cằm, hòa vào làn tóc như chưa từng xuất hiện. Chỉ có hai vệt nước trên má và tiếng nức nở nghẹn ngào cố kìm nén của cô gái mới thông báo: Hàn Ninh đang khóc.
Cô ghen tị cực, ghen tị đến phát điên lên. Rất nhiều đêm ngủ cô mơ thấy mình đứng bên cạnh anh, nắm tay anh và ôm anh với thân phận là một người yêu chứ không phải bạn bè. Những lúc như thế cô chỉ muốn ngủ mãi mà không phải tỉnh lại. Nhưng sự thật lúc nào cũng rất phũ phàng, anh vẫn là anh, là trúc mã của cô, không thể thay đổi.
Không biết bao nhiêu lần cô phải kìm nén tình cảm của mình mà khóc như thế này, nhưng Hàn Ninh tình nguyện chịu đựng một mình mà không nói cho Hứa Mặc biết, vì cô biết với tính cách của anh, chỉ cần cô thông báo, anh sẽ đồng ý.
Như vậy chỉ làm cả hai càng thêm đau khổ.
Cô tình nguyện anh không biết mà sống vui vẻ.
Hồi phục tâm tình, Hàn Ninh lái xe một mạch ra bờ biển. Kéo mui xe xuống để cảm nhận không khí của biển. Từng cơn gió mát thổi qua ập vào mặt làm tâm trạng của cô tốt lên không ít.
Hàn Ninh nghĩ, như vậy cũng tốt. Tình đơn phương của cô đau khổ nhưng ngọt ngào.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Hàn Ninh ở trên xe ngủ một mạch đến chiều, lâu lắm rồi cô không được ngủ trưa như thế này, cảm giác thoải mái hơn hẳn. Cô cầm điện thoại lên nhìn, 12 cuộc gọi nhỡ, có hai cuộc của Hứa Mặc, còn lại là từ Hứa Vi. Chắc là vì trưa cô không đến.
Hàn Ninh chọn số của Hứa Vi rồi gọi lại, bên kia bắt máy ngay lập tức:
''Alô, chị tiểu Ninh''
Cô ngừng một lúc mới nói: '' Vi Vi, Hứa Mặc về nhà chưa?''
'' Anh ấy về rồi ạ. Chị tiểu Ninh, chị nói hôm nay sẽ đi đón anh trai em mà sao không thấy chị đến. Gọi điện cũng không nghe máy" giọng cô bé oán giận.
Cô cười cười: "Xin lỗi, buổi chiều chị có cuộc họp đột xuất, không bỏ được''. Ngoài lý do này ra, cô không biết phải tìm lý do gì khác để nói. Cũng không thể trả lời là cô đi tìm chỗ để khóc được. ''Bây giờ đang trên đường về, lát chị mua bánh kem cho em nha''.
''Tha cho chị." Hứa Vi chu môi "chị mua loại dâu tây ấy. Không cho anh hai ăn. Anh ấy cứ xoa đầu em cho tóc rối tung ra''
Hàn Ninh bật cười, đây là một trong những tật xấu của Hứa Mặc. ''Đồ tham ăn, cẩn thận không thì răng rụng hết đó.''
''Hứ, kệ em. Chị nhớ mua đó nha. Mà này chị tiểu Ninh, anh hai về nước còn dẫn theo bạn gái đó.'' Bàn tay cô nắm chặt vô lăng ''Thật sao? tò mò quá. Là cô gái như thế nào vậy?''
''Em nói thật mà'' điện thoại ngập ngừng ''được rồi''.
Hàn Ninh tháo tai nghe xuống, thở dài, không đẹp bằng chị nhưng đó là cô gái anh trai em yêu.
Biệt thự của Hứa gia nằm trong khu nhà cao cấp của thành phố. Cũng là nơi cô sinh ra và lớn lên. Lúc Hàn Ninh đến nơi trời đã sẩm tối.
Ngay từ bên ngoài, cô đã nghe thấy tiếng cười loáng thoáng vọng ra. Hàn Ninh điều chỉnh tâm tình, cầm hộp bánh vào nhà.
''Xem kìa, bây giờ mới thấy mặt. Sếp lớn bận quá ha.''
Lòng Hàn Ninh lộp bộp một chút, giọng điệu chua chát như vậy, không phải là Hàn phu nhân thì là ai.
'' Cô đừng nói tiểu Ninh như thế, con bé có trách nhiệm với công việc là tốt.''
Cô đặt bánh lên bàn rồi cười: ''Chỉ có gì Phương là thương con nhất.''
Hàn phu nhân ngồi vắt chân vào nhau, vuốt vuốt móng tay. ''Con gái lớn lên như bát nước đổ đi. Đó, chị xem nó có thương tôi đâu, lớn rồi muốn làm gì thì làm. Haizz, chẳng bù cho tiểu Mặc...''
Hàn Ninh bĩu môi: ''Mẹ cũng không thương con đó thôi. Nếu không phải con kém Hứa Mặc một tuổi, thì khả năng lúc sinh ra con và cậu ấy bị tráo đổi là rất lớn. Cứ như Hứa Mặc mới là con ruột của mẹ vậy''.
''Cái con bé này'' Hàn phu nhân nói ''không biết tính nó giống ai vậy. Gần ba mươi rồi mà chưa có ai thích. Aizzz''
Cô bó tay " mẹ đừng thở dài nữa, thở dài nhiều có nếp nhăn là con có thêm em trai nữa đó."
Hàn phu nhân nghiến răng: ''Ông ấy dám?"
Cô ung dung nói: "Đàn ông trung niên rất có sức hút, nhưng phụ nữ trung niên thì như hoa đã tàn. Không cẩn thận con có thêm mẹ hai còn trẻ hơn con nữa kìa."
Hàn phu nhân nhếch môi: "Thôi đi cô, rảnh rỗi muốn ăn đòn hả? Hôm nào mẹ tìm cho mấy tấm ảnh mà đi xem mặt, sau đó nghỉ ở nhà mà canh chồng." bà quay sang nói với người đang cười bên cạnh "tiểu Ninh nhà tôi mà được một phần như tiểu Mặc thì có phải bớt lo hơn không. Đến chuyện tìm bạn trai cũng phải nhờ mẹ nó.'' Hứa phu nhân cười gật đầu.
Hàn Ninh cầm miếng táo lên gặm, thầm nghĩ: con đâu có nhờ mẹ tìm.
Bỗng dưng ánh mắt tối sầm lại, một bàn tay dày rộng che lấy mắt cô. Sau đó là giọng nói trầm trầm ấm áp quen thuộc phả vào tai:
"Đoán xem là ai nào?"
Cả người Hàn Ninh cứng lại, tim đập thình thịch như muốn rơi ra ngoài.