Đã rất lâu về trước, em đã từng ở bên tôi, em đã từng mang đến cho tôi ấm áp và đã từng bước vào thế giới của tôi, bước sâu vào trái tim tôi.
Đứng trước tình yêu của em, tôi đã bỏ bao công sức chà đạp, tìm mọi cách tổn thương em, thậm chí tôi còn quan hệ với người phụ nữ khác trước mặt em không biết bao nhiêu lần, thế nhưng em vẫn thế, vẫn ấm áp, không trách tôi, càng không hề hỏi lý do, vẫn đứng bên tôi chờ đợi tôi quay lại, trong mắt tôi, em mạnh mẽ và mãi mãi sẽ không bị tổn thương dù tôi có làm bất cứ chuyện gì. Đối với tôi, em ấm áp bình tĩnh và em chưa từng khóc... dù em biết mình chỉ là thế thân.
Khi tôi lần đầu tiên hạ quyết tâm cố gắng để yêu em thì... cô ta lại quay về...
Khi cô ta cuồng nhiệt hôn tôi, tôi thấy em trong góc khuất lặng lẽ đứng nhìn, lần đầu tiên tôi thấy em trầm mặc. Em chỉ đứng đó, lùi dần vào trong bóng tối lặng lẽ rời đi, em lặng lẽ đến mức khiến tim tôi nhói đau.
Khi cô ta xông vào phòng làm việc tôi cởi sạch quần áo quyến rũ tôi, thì em chỉ đứng ở cửa phòng nhìn. Khi cô ta đè tôi lên giường thì đó là lần đầu tiên tôi thấy em rơi nước mắt...
Mỗi một giọt nước mắt của em thôi nó cũng đủ khiến tôi bị lăng trì ngàn lần...
Lần đầu tiên trong đời tôi ước, tôi ước em sẽ giống bao phụ nữ khác, tôi ước em sẽ mắng tôi, đánh tôi, thậm chí xông vào làm ầm ỉ lên, còn hơn để tôi thấy em đứng trong bóng tối chứng kiến tất cả mà không nói gì. Em chỉ khóc trong bóng tối, em chỉ cô độc trong màn đêm, em chỉ đau khổ trong lòng, em chỉ tự mình chịu tất cả, đứng trước mặt tôi, em vẫn cười, nhưng em không hề nhận ra nụ cười em mãi không còn như xưa.
Tôi đã cố gắng kéo giữ em, lần đầu tiên tôi giải thích với em, lần đâu tiên tôi phát hiện em không tin tôi, lần đầu tiên tôi biết thế nào là nói không nên lời. Vì em tôi đã có vô vàng cái gọi là lần đầu tiên.
Khi em ký đơn ly hôn, khi em nói rằng người mang hạnh phúc cho tôi vĩnh viễn không phải em, khi em dứt khoát quay lưng rời đi cuộc đời tôi, vứt tôi lại một mình cô độc vĩnh viễn.
Tôi đã từng bất chấp thủ đoạn để tổn thương em, để chờ kết quả này, khi biết tôi không thể tổn thương em, khi tôi muốn bắt đầu với em thì trong vô tình tôi lại tổn thương em sâu sắc, vô tình dẫn đến kết quả mà tôi đã từng mong muốn khi xưa. Nhưng sao trái tim tôi lại đau đến thế?
Tôi đã từng nghĩ, cô ta là người tổn thương tôi, nỗi đau cô ta đã cho, tôi cứ ngỡ mãi không quên, nhưng không ngờ, chỉ vì em rời xa tôi và mang trái tim tôi đi, lạnh lùng vứt cái xác không hồn như tôi lại ở nơi lạnh lẽo trong cô độc, nơi mãi mãi không có em...
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được, thế nào là thế giới sụp đổ hoàn toàn, không có em, thế giới tôi mãi mãi cũng không hạnh phúc, không ấm áp càng không có bất cứ ánh sáng nào. Lần đầu tiên tôi phát giác ra được, tôi yêu em, yêu đến tận xương tủy... yêu đến tan nát cõi lòng...
Bạc Lương
***
Mở đầu
***
Bầu trời trong xanh cùng với những chú chim đang hót líu lo chào đón ngày mới cũng như muốn chào đón hôn lễ nhộn nhịp và long trọng tại nhà trong nhà thờ thiên liên nhất ở Italia.
Trong phòng trang điểm, một cô gái khoác trên người chiếc áo cô dâu màu trắng tinh khiết và đơn giản.
Trên người cô mọi thứ đều đơn giản nhưng vẫn tôn lên nét đẹp thuần khiết từ người cô.
Cô trong sáng, thanh cao, nho nhã, hiền dịu và quan trọng hơn là cô vô cùng xinh đẹp. Làn da trắng như tuyết của cô được mái tóc nâu nhạt xõa ngang vai tôn lên, đôi mắt to tròn lung linh khiến ai nhìn cũng không sao kiềm chế bản thân muốn nhìn thêm nữa, đôi môi hồng phấn cùng với chiếc mũi nhỏ xinh.
Khi cô mặc chiếc áo cưới trong cô chẳng khác gì vị thiên sứ từ trên trời rơi xuống.
Thế nên ở trên thế giới này ông trời luôn biết cách thương người, chỉ cần là người tốt thì ông nhất định sẽ ban phúc cho cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Còn những kẻ xấu ông luôn có cách trừng trị!
Cô là người thế nào chỉ ai quen thân mới rõ, nhưng côlại đẹp người nên nhận được cuộc sống mà bao cô gái ao ước... Lấy một người chồng vừa tốt lại vừa si tình lại giàu có, địa vị trên thương trường, và cô đang chuẩn bị lấy một người như thế...
Người đó ra sao cô không biết, cô chỉ biết anh tên là Bạc Lương, một người đàn ông bí ẩn, nghe nói anh rất đẹp trai, nhưng cô nghĩ có lẽ cô đã từng gặp anh ở đâu đó... Bạc Lương? Một cái tên lạnh lẽo, nhưng lại quen thuộc biết bao. Có lời đồn rằng anh là một trong những người giàu có và quyền lực nhất trong giới thương nhân vì tập đoàn của anh là một tập đoàn lớn lại kết thân với Vương thị một tập đoàn hùng mạnh nhất và cũng là tập đoàn lớn nhất trên thị trường. Không chỉ thế anh lại còn là một lão đại tiếng tăm trong giới Mafia.
Liên quan đến xã hội đen! Chồng sắp cưới của cô liên quan đến xã hội đen lại còn là một lão đại tàn ác không biết nhân từ là gì. Giới Hắc đạo... phức tạp... và cô không thể nào rời xa nó...
Cô không sợ chết vì tâm sinh cô luôn gan dạ hơn người, cái cô sợ chính là có thể nào sau này anh sẽ bị người ta giết chết ngay trước mặt cô không? Anh có ngã xuống nền đất lạnh ngắt rồi nhắm mắt ra đi trên vũng máu đỏ tươi như cha mẹ cô không? Những thứ đó cô không biết càng không dám hình dung. Cô ghét đối mặt với tưởng tượng hư ảo!
"Cô Thiên Thảo! Lễ cưới còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu đấy. Cô thu xếp nhanh chóng nhé." Một cô gái trẻ mở cửa ra nói khiến cô giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn nãy giờ. Cô nhìn đồng hồ treo tường hoá ra đã gần đến giờ làm lễ rồi.
Cô nhanh chóng kiểm tra lớp trang điểm, mái tóc rồi đứng dậy kiểm tra luôn cả bộ váy. Chiếc váy này rất đẹp, nó không hở hang như mấy chiếc váy theo kiểu thời trang bây giờ mà lại che lắp đầy đủ không hở hang ngược lại nó lại toát nên vẻ thanh thuần và đơn giản của một người con gái như cô.
"Một chiếc váy đẹp sẽ tạo ra một cô dâu quý phái." Cô lẩm bẩm với bản thân như thế rồi mỉm cười nhẹ với bản thân sau đó quay lại nhìn đồng hồ, còn mười phút thì hôn lễ sẽ được tiến hành.
"Ước muốn của con rất đơn giản. Con chỉ hy vọng chồng con sẽ yêu thương con mãi mãi!" Cô thầm cầu nguyện như thế khi nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ
"Ba ơi! Mẹ ơi! Con gái sắp lấy chồng rồi. Ba mẹ trên trời có nhìn thấy không?" Cô khẽ lẩm bẩm như muốn nói cho mình nghe cũng như muốn nói cho người trên thiên đàng nghe vậy.