Ai Nói Tôi Có Bạn Gái?

Chương 3



Được như ý nguyện ngủ tới giữa trưa, Lâm Thiên Thiên mở di động ra nhìn thấy mấy cái tin nhắn, thì ra là mấy cái váy và vải cô đặt mua đến rồi. Vui vẻ sửa soạn bản thân một chút, rồi đeo túi ra ngoài lấy đồ chuyển phát nhanh.

Sau khi lấy đồ về nhà, tìm trong ngăn kéo, chọn một mẫu thiết kế đẹp, lấy ra máy may rồi tùy tiện lấy một cây bút búi tóc lên, nghiêm túc ngồi làm quần áo.

Làm một hồi đã đến buổi tốt, mới làm xong cái váy dài và một cái váy thun trắng, Lâm Thiên Thiên hài lòng. Thử mặc vào, hoàn toàn vừa người, cô càng thêm vui vẻ. Nhìn trời bên ngoài đã tối, cô dọn dẹp, vừa nghe nhạc vừa làm cơm chiều, khi mở điện thoại ra thì thấy được rất nhiều tin nhắn WeChat và mấy cuộc gọi nhỡ.

Cô hơi sửng sốt, vẫn phải gọi lại trước, bên kia vừa kết nói, giọng nữ dịu dàng liền truyền đến, “Cục cưng á, khi nãy còn làm gì mà không nghe điện thoại của mẹ vậy? Có phải hẹn hò với bạn trai không? Mẹ biết…”

“Dừng dừng dừng, nữ vương bệ hạ, con thật sự không có bạn trai, đừng nói nữa!”

Lâm Thiên Thiên vừa nói vừa làm động tác giơ tay đầu hàng, trên mặt rất bất đắc dĩ, nhớ lại mẹ cô không thấy được hành động này nên lại buông tay xuống, cố gắng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, mẹ, chiều nay con làm 2 cái váy, mẹ muốn xem không? Đẹp lắm!”

“Váy đẹp thì có ích gì? Không có bạn trai thưởng thức, cục cưng, nghe mẹ nói, con mau…”

Mẹ Lâm là người nào, còn không biết tính tình con gái nhà mình sao? Không nể mặt kéo về đề tài ban đầu, cứ nói một đống chuyện, nói đến mức Lâm Thiên Thiên sống không còn gì luyến tiếc. Chỉ nói mấy câu đơn giản mà cũng khiến lỗ tai mọc kén, bản thân không thể phản bạc, chỉ có thể phản nghịch một chút, nếu không nghênh đón mình là mưa bom lửa đạn.

Hơn một tiếng, mẹ Lâm chưa chịu ngừng lại, “1 tháng 5 con về nhà một chuyến, nếu không về, cẩn thận mẹ đến thành phố A kéo con về đó!”

“Đừng nói tăng ca gì đó với mẹ, nếu thật sự tăng ca thì mẹ giúp con gọi điện xin nghỉ, sếp con không chịu thì xin nghỉ, mẹ giúp con tìm việc khác tốt hơn!”

Mẹ Lâm chặn đường lui trước, không đợi Lâm Thiên Thiên đồng ý cúp điện thoại.

Nghe tiếng “tích tích” bên tai, Lâm Thiên Thiên khóc không ra nước mắt, nữ vương bệ hạ nói đến nước này thì đúng là muốn cô về rồi, haiz.

Bao lớn bao nhỏ đem theo một đống đặc sản, Lâm Thiên Thiên gian nan xuống tàu cao tốc, vừa đến cửa liền thấy được ba mẹ không biết đã đợi bao lâu, trên mặt không còn mệt mỏi nữa, cô vui mừng chào, “Ba, mẹ!”

“Cục cưng về rồi, có mệt hay không? y da, đã nói con không cần giảm cân nữa mà, con xem, con gầy thành dáng vẻ gì rồi?”

Vẻ mặt mẹ đau lòng, nhéo mặt Lâm Thiên Thiên, thuận tay đưa hành lý của Lâm Thiên Thiên cho chồng mình, không ngừng oán giận, “Đã sớm nói con tìm việc gần nhà rồi mà con cứ phải đến thành phố A làm việc, ba mẹ không thể chăm sóc cho con được…”

“Được rồi, về nhà rồi nói sau, cục cưng đi đường đã mệt lắm rồi, lên xe nghỉ ngơi một lát đi.”

Ba Lâm dịu dàng nhìn Lâm Thiên Thiên, tránh để Lâm Thiên Thiên lấy lại hành lý, cười nói, “Sức kéo hành lý thì ba vẫn còn, lên xe trước đi.”

“Dạ.”

Lâm Thiên Thiên ngoan ngoãn kéo tay mẹ Lâm, lên xe, mẹ mở cửa sổ xe ra, ba Lâm đưa một quả quýt qua.

“Nghe nói khi say xe, ngửi mùi quýt thì sẽ dễ chịu hơn, nếu không chịu được thì chúng ta xuống xe.”

“Cảm ơn ba.”

Lâm Thiên Thiên cảm giác trong lòng rất ấm áp, trước đây, trong nhà mua xe là để cho cô tiện đi học, ai biết được cô quá yếu, đến xe nhà mình cũng không chịu được, mẹ cô bất đắc dĩ, nói mình có mệnh nha hoàn, không được hưởng phúc. Mỗi lần ngồi xe, dù là trời lạnh thế nào, chỉ cần cô ngồi trong xe thì nhất định sẽ mở cửa sổ xe ra.

Ba mẹ chính là như vậy, luôn để con gái ở vị trí số 1, hận không thể trải con đường bằng phẳng để con mình không phải chịu chút tổn thương hay oan ức gì. Lâm Thiên Thiên cảm thấy mình không thể làm được chuyện giống như vậy, đây cũng là lý do cô không muốn tìm bạn trai, tính đến chuyện kết hôn.

Một người sống tự do tự tại, muốn làm gì là làm, vì sao không thể để bản thân mình thoải mái? Bản thân là con gái, sau khi kết hôn phải nhìn sắc mặt chồng, nhìn sắc mặt mẹ chồng, lỡ trong nhà còn có anh chị em bên chồng gây náo loạn gì đó nữa, còn thảm hơn. Hơn nữa, sinh con rất đau, nghe nói là phải mở rộng nơi đó ra mới lấy em bé ra được, chăm con cũng rất phiền phức. Bây giờ không có con cái, muốn đi chơi thì liền đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó, có con thì không được như vậy nữa, phải ưu tiên cho nó trước, nuôi con cũng rất tốn kém, tiền sữa bột, tiền đồ chơi, tiền quần áo, còn có học phí, học phí ở nhà trẻ còn cao hơn mấy trường trung học, còn chưa kể đến học lớp năng khiếu hay mời giáo viên dạy thêm nữa, nên…

Lâm Thiên Thiên càng nghĩ càng sợ hãi, ý tưởng thà chết cũng không kết hôn càng thêm kiên định.

Hơn nữa, nhiều người khi có con lại quên mất ba mẹ, cô không muốn như vậy, ba mẹ cực khổ nuôi cô, tốt xấu gì cũng phải hưởng phúc hai năm trước rồi nói chuyện khác sau. Ngồi ở phía sau, cô nhìn ba mẹ ngày càng nhiều tóc bạc, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng nhưng ba mẹ không còn, những lời này khiến biết bao nhiêu đứa con chua xót. Tuy rằng ba mẹ cô vẫn khoẻ mạnh, sức khỏe của ông bà ngoại và ông bà nội cũng còn khá tốt, không phải trải qua khảo nghiệm này, nhưng nghĩ đến vẫn thấy khó chịu. Cô không thể tưởng tượng được, nếu một ngày, người thân cô qua đời thì cô sẽ thế nào.

Chia ly rất đau khổ, cô không muốn trải qua chuyện đó. Tuy sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô không muốn đối mặt, cô là người nhát gan, mỗi ngày trôi qua yên bình, không thể chịu được sự suy sụp.

Về đến nhà, nhìn trên bàn đã được đặt sẵn đồ ăn và gà hầm, Lâm Thiên Thiên thấy mũi hơi cay, hơi muốn khóc.

Ba đem đem đồ để trên bàn trà, đi về phía phòng bếp, hai người đem ra một tô canh gà hầm, không nghỉ ngơi chút nào. Nhìn mắt họ sáng ngời, cũng đều tươi cười, Lâm Thiên Thiên ngoan ngoãn ngồi trước bàn chờ ăn cơm, nhớ đến khi còn nhỏ cũng như vậy.

Cơm nước xong, Lâm Thiên Thiên ngồi ở trên sofa chơi di động, ba mẹ ở trong phòng bếp rửa chén, cô biết mình vào cũng sẽ bị đuổi ra nên tự mình đi chơi.

Sau khi cơm nước xong, cả nhà ra ngoài tản bộ để tiêu hóa tốt hơn, trong khu dân cư, có rất nhiều người đi tản bộ, có vài bác gái nhảy múa ở quảng trường nữa, xa xa đã nghe được thần khúc “Tối Huyễn Dân Tộc Phong”, không ít người cười chào hỏi Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên ngoan ngoãn chào lại, mọi chuyện đều tốt đẹp, ngoại trừ có một người hỏi một câu “Thiên Thiên nhà anh chị có bạn trai chưa?” “Còn chưa có nữa, tôi thấy thằng nhóc nhà kia không tồi, có muốn tôi giới thiệu để hai đứa quen biết nhau không?”

Xui xéo nhất là gặp phải đồng nghiệp của nữ vương bệ hạ, chặn gia đình Lâm Thiên Thiên lại, cứ thao thao bất tuyệt nói về con trai nhà mình tốt thế nào, con dâu ngoan thế nào, vẻ mặt bà cô đó khoe khoang, cuối cùng còn không quên “đạp” Lâm Thiên Thiên một cước, vẻ mặt ngạc nhiên, “Sao Thiên Thiên còn chưa có bạn trai nữa? Có muốn dì nói Khang Khang nhà dì chú ý mấy người trong công ty xem có ai tốt hay không? Con gái mà, sau khi kết hôn đều muốn ở nhà chăm chồng chăm con, nếu có tâm sự nghiệp quá nặng cũng không tốt, con…bla bla bla.”

Lâm Thiên Thiên cười đến mặt muốn chuột rút, nhìn sắc mặt nữ vương bệ hạ càng lúc càng đen, cô không thể lên tiếng, “Dì Trần à, Khang Khang kết hôn ba năm rồi, khi nào họ mới sinh con? Con còn chờ tặng em bé một phong bao lì xì lớn đó.”

“Đúng vậy, đúng vậy, khi nào con dâu chị định sinh con, con gái mà, có tâm sự nghiệp nặng quá cũng không tốt đâu, tốt nhau là mau chóng sinh con, con dâu cô cũng 30 rồi đúng không? Tuổi không còn nhỏ, nếu không sinh nữa sẽ thành thai phụ lớn tuổi, đến lúc đó…”

Ánh mắt nữ vương bệ hạ sáng lên, vội vàng tiếp nhận tiếp lời, giống như súng máy, “đùng đùng đùng” nói không ngừng, nhìn sắc mặt dì Trần càng lúc càng đen, vui không chịu được.

Lâm Thiên Thiên sờ mũi, thật cẩn thận dịch ra xa chiến trường, sớm trốn đến bên cạnh ba, hơi nghiến răng nghiến lợi nói, “Ba, sao ba không sớm nói có dì Trần đến nữa, hại con bị nói mãi.”

“Không phải cũng tránh được rồi sao? Con không thấy mắt bà ấy nhìn chúng ta như súng đạn sao, giống như đồ ăn của sói vậy, giày cao gót kia cũng khá nhọn, trốn còn không kịp!”

Ba thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ. Sử dụng một câu trên internet thì chính là “Tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng rất tuyệt vọng mà!”

Lâm Thiên Thiên cũng biết đây là không còn cách nào khác, hai ba con đều thở dài, yên lặng chờ trận đấu bên kia kết thúc.

Nhớ tới có một lần, nữ vương bệ hạ nhắc tới dì Trần, nói có lần dì Trần nói mắt mẹ qua lớn, lơn như mắt trâu, nữ vương bệ hạ phản bác một câu, đôi mắt của cô cũng khá tốt, giống như hai cái động. Nhịn không được phụt cười, nghĩ lại, mắt dì Trần cũng khá nhỏ. Nữ vương bệ hạ nhà cô đúng là một đại mỹ nhân, mắt to, mặt trẻ trung, tóc xoăn tự nhiên, dáng người nhỏ xinh, hơi khó chiều, được ba cô yêu chiều nhiều năm nên tính cách như trẻ con, nhớ tới trước đây, cô thấy hình ảnh hồi trung học của mẹ thì cũng phải nịnh hót “Mẹ thật xinh đẹp, giống như búp bê phương Tây vậy.”, lúc đó mẹ cô đắc ý nói, “Đương nhiên, trước đây mẹ con có biệt danh là búp bê phương Tây, nam sinh thích mẹ có thể xếp hàng từ thành phố B đến thành phố A đó!” Không khiêm tốn chút nào…

Nhưng đôi khi, có một người mẹ xinh đẹp quá cũng không tốt, bản thân từ nhỏ đã bị ghét bỏ, mặt thì như thau rửa mặt, chân như chân voi, đôi mắt nhỏ không thấy được gì, tóc cũng không phải hơi xoăn ngã vàng như nữ vương bệ hạ mà là tóc đen thẳng…

Nói chung đều là nước mắt, lúc đầu còn hơi giãy giụa, sau này quen rồi thì mỗi khi nữ vương bệ hạ nói đến thì sẽ như con gà mổ thóc, cứ gật đầu phụ họa, “Đúng đúng đúng, có thể là lúc trước ở bệnh viện ôm sai rồi.”

Vừa nói như vậy xong, nữ vương bệ hạ lại không vui, đôi mắt xinh đẹp trừng lên, chu miệng, “Sao có thể ôm sai, lúc trước chính là ông ngoại con đỡ đẻ, ông ấy sẽ nhận sai cháu ngoại của mình sao?”

Bản thân lại gật đầu, “Đúng đúng đúng, không ôm sai, không ôm sai.”

Sau đó ba nằm không cũng trúng đạn, cùng bị ghét bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.