Ai Nói Tôi Có Bạn Gái?

Chương 4: Hoàn



Có một lần ba người ra ngoài đi dạo phố, ba lái xe máy chở mẹ và Lâm Thiên Thiên, khi quẹo cua, Lâm Thiên Thiên đụng chân vào tảng đá, mẹ cô liền nhảy xuống mắng, ba cô vội vàng dừng xe lại xem chân cô có bị thương không, thật ra chỉ xước qua da một chút, cũng không bị chảy máu, mẹ cô cứ không ngừng mắng, bản thân cô cũng sợ ba sẽ tức giận.

Nghĩ đến cô lớn vậy rồi nhưng chưa từng thấy ba tức giận, trong lòng hơi lo nên sau khi về nhà đã kéo mẹ sang một bên, khuyên mẹ sau này đừng nóng tính như vậy nữa, nếu ba có phản bác một chút còn đỡ, nếu cứ chịu đựng như vậy, cũng không phải Ninja rùa, sớm muộn gì cũng có ngày bùng nổ, đàn ông tốt như vậy rất là khó tìm.

Có lẽ mẹ cô cho cô xem quá nhiều kiểu phim như “Tri m”, “Gia Đình Bác Sĩ”, lại thêm mấy tờ báo hay nói về mấy nhân tình có thể đuổi vợ đi, để lên làm chính thất nên Lâm Thiên Thiên sợ một ngày, ba cô không chịu nổi nữ vương bệ hạ nữa, tìm đến con hồ ly tinh nào đó, sau đó ly hôn, đến lúc đó, nữ vương bệ hạ muốn lật nóc nhà lên cũng không được. Nghĩ đến cảnh tượng đó, nhà cửa hoang tàn, tai họa ập đến, người thảm nhất chính là mình…

Lúc ấy mẹ cô còn cười nói, “Chẳng lẽ mẹ không hiểu tính của ba con sao? Làm phiền con lo xa rồi.”

Bản thân vẫn không yên tâm, nên cẩn thận đánh giá ba mình, phát hiện ba thật sự không tức giận, mới yên tâm hơn, nhưng cô vẫn nghi ngờ. Không phải đàn ông nào cũng giống nhau sao, cho dù lòng từ trọng không cao nhưng vẫn có mà, sao có thể để cho vợ mình mắng như vậy, chẳng lẽ nhà mình không giống nhà người ta?

Đến khi thi đại học xong, có lần cô cãi nhau với nữ vương bệ hạ đến mức bỏ nhà ra đi, ba cô gọi điện khuyên cô lùi một bước, cô nghe vậy thì liền khóc lớn, “Tại sao mỗi lần cũng là con nhường mẹ, mẹ không thể nhường con một lần sao? Sao ba có thể chịu đựng được mẹ vậy?”

Lúc ấy, giọng nói của bà cô vừa dịu dàng, vừa bất đắc dĩ, “Cục cưng à, con không hiểu tính tình mẹ con sao? Miệng dao găm tâm đậu hủ, giống như đứa trẻ vậy, đều là vì muốn tốt cho con thôi. Hơn nữa con cũng nhịn 18 năm rồi, lần này thì có gì đâu, nghe lời, đừng giận nữa, về nhà đi.”

Khi đó, cô mới biết được, ba yêu mẹ cô như thế nào, cũng là lần đầu tiên, hâm mộ tình yêu của họ như vậy.

Sau này có một ngày, khi nói chuyện phiếm với nhau, mẹ nói tính cách của họ vừa đúng bổ sung cho nhau, mẹ nóng tính, ba khoan dung, như vậy mới có thể sống tốt. Ba cô còn lén nói cho cô biết, mấy năm nay, tính tình mẹ cô đã khá hơn nhiều rồi, khi họ mới quen nhau mới đúng là lợi hại, giống như pháo nổ, hở chút liền nổ, nếu thật sự là pháo thì đã nổ hết từ lâu rồi.

Bản thân cô lúc đó cũng cười trộm, bây giờ có một câu nói khá phổ biến, nếu bạn yêu một cô gái, thì hãy yêu chiều cô ta đến tận trời, yêu chiều đến mức không ai chịu nổi cô ấy, vậy thì sẽ không có ai tranh cô ấy với bạn, không biết có phải ba cô có suy nghĩ này hay không.

Nghĩ như vậy, bản thân cô lại không muốn tìm bạn trai cũng là do ba mẹ, tình cảm họ tốt như vậy khiến cho cô cũng thấy mình yêu cầu khắt khe, thật ra khi học đại học cô cũng từng yêu đương hai lần, nhưng không lần nào qua được một tháng, sau đó cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.

Bạn thân cô khuyên cô, bây giờ đều là con một, con trai con gái trong nhà đều là hoàng tử công chúa, sao có thể giống như ba mẹ cô một bên chịu hầu hạ đối phương? Nhưng cô vẫn không muốn, cô muốn bản thân có thể được yêu hết mình, nếu không thì cô chấp nhận từ bỏ.

Bởi vì việc này, cô đã bị bạn thân trêu chọc không ít lần.

Ngày hôm sau, cơm nước xong Lâm Thiên Thiên ôm đồm trách nhiệm rửa chén, vừa ra thì thấy mẹ Diệp đang ngồi trên sofa, cô hơi bất ngờ, cố gắng gượng cười chào, “Chào dì Diệp.”

“Thiên Thiên về rồi à, mau qua đây cho dì xem, đúng là xinh đẹp hơn nhiều nha.”

Mẹ Diệp nhìn Lâm Thiên Thiên, thân thiết vẫy tay, Lâm Thiên Thiên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ Diệp, cùng mẹ Diệp nói chuyện.

“Xinh đẹp thì có ích gì? Không phải vẫn không chịu tìm bạn trai sao?”

Mẹ Lâm thở dãi, liếc mắt nhìn Lâm Thiên Thiên, “Nhất định bây giờ con bé vẫn còn nhớ đến Nhược Hàn nhà chị đó!”

“Mẹ, đừng nói nữa, người ta đã có bạn gái rồi mà!”

Lâm Thiên Thiên đỏ mặt nhìn thoáng qua mẹ mình, không phải thẹn thùng, mà là xấu hổ.

“Sao tôi không biết mình có bạn gái vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, Lâm Thiên Thiên cảm giác mình bị một bóng ma bao phủ, áp lực tăng cao lên.

Lưng cô đang hơi cong, nụ cười trên mặt đông cứng lại, không kéo lên được, tay nắm chặt đùi mình, đau đến ch ảy nước mắt, đau đến như vậy! Vậy là không phải nằm mơ rồi!

“Hửm?”

Chờ nửa ngày cũng chưa có đáp án, Diệp Nhược Hàn chống tay lên vai Lâm Thiên Thiên, hơi nhướng máy, đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ mỉa mai, hai người mẹ nhìn hai đứa trẻ, cùng nhau cười.

Lâm Thiên Thiên nghe từ “hửm” thấy không khác gì âm thanh tử vong, đau khổ nghĩ: Trời muốn diệt tôi rồi!

Đại thần này không phải định cư ở Mỹ sao, sao lại về nước rồi? Còn nói ngay chủ đều này nữa, xong rồi, xong rồi! Haiz…sớm biết đã không lấy cậu ta làm bùa hộ thân, đúng là đi đêm nhiều có ngày gặp ma mà!

“Được rồi, hiếm khi tụi nhỏ gặp nhau, để tụi nó trò chuyện với nhau đi.”

Mẹ Lâm che miệng đẩy Lâm Thiên Thiên, “Cục cưng, không phải mỗi lần con ăn cơm xong đều đi tản bộ để tiêu cơm sao? Mau đi đi, thuận tiện giúp mẹ mua một ít rau, mẹ muốn mua đồ ăn ở siêu thị Gia Đức và tôm hấp dầu ở Lan Hiên Cư, mau đi đi!”

“Mẹ…”

Siêu thị Gia Đức và Lan Hiên Cư, một cái phía đông, một cái phía tây lận mà! Lâm Thiên Thiên không phản kháng được, đã bị vũ lực trấn áp, vẻ mặt bi phẫn đứng lên. Mới bước một bước đã nhớ đến, đúng rồi, mình ra ngoài có thể sẽ không sao, trực tiếp mua vé về thành phố A là được rồi, không phải sao?

Không đợi Lâm Thiên Thiên tự giải vây cho mình, mẹ Diệp đã khiến cô cứng đờ thêm lần nữa, “Đúng lúc Nhược Hàn nhà dì có xe, Nhược Hàn, còn không đưa Thiên Thiên đi mua đồ đi? Con nữa, không được để con gái trả tiền, biết chưa!”

“Dạ!”

Nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Thiên Thiên, môi Diệp Nhược Hàn hơi cong lên, quả nhiên, ánh sáng trong đôi mắt vụt tắt, nếu hiện tại Lâm Thiên Thiên có hai cái tai thỏ, nhất định nó đang rũ xuống.

“Cái đó, tôi tự đi mua là được rồi, cậu cứ lo việc của mình đi, yên tâm, tôi không nói cho mẹ Diệp biết đâu!”

Vừa ra khỏi cửa, Lâm Thiên Thiên ôm túi xách và di động muốn bỏ chạy, tay Diệp Nhược Hàn nhanh như chớp, kéo cổ áo cô lại, cười nửa miệng.

“Vẫn nên để tôi đưa cậu đi đi, đúng lúc tôi muốn hỏi chuyện bạn gái của mình.”

Diệp Nhược Hàn tiến đến trước mặt Lâm Thiên Thiên, nói gằn từng chữ một, đặc biệt khi nói chữ “bạn gái” thì nói chậm lại.

Lâm Thiên Thiên mở to đôi mắt hạnh, giống như mèo con, hoảng sợ nhìn Diệp Nhược Hàn, thật lâu sau, yếu đuối mỉm cười, âm thanh như muỗi kêu, “Cái đó, tôi có thể giải thích…”

“Lên xe trước, chúng ta từ…từ…nói…”

Diệp Nhược Hàn nắm cánh tay Lâm Thiên Thiên, lực vừa phải, không để cô chạy cũng không làm cô đau.

Lâm Thiên Thiên bất đắc dĩ đi xuống lầu, khi đến trước xe của Diệp Nhược Hàn, cô đang tính xem nếu bây giờ la lối khóc lóc ăn vạ thì người này có thả cô ra hay không, nhưng nghĩ đến cảnh tưởng đó…haiz, rất mất mặt!

Sau khi lên xe, Lâm Thiên Thiên đang chuẩn bị giải thích, ai ngờ Diệp Nhược Hàn đột nhiên cúi người đến gần, mắt cô mở to, lần nữa hoảng loạn, nắm chặt tay lại, chỉ cần Diệp Nhược Hàn có chút hành động nào quá đáng, cô sẽ không nương tay.

“Dây an toàn chưa cài, đồ ngốc…”

Diệp Nhược Hàn bật cười, giúp Lâm Thiên Thiên cài dây a toàn, không nhịn được, dung sức xoa tóc cô, cũng giống như suy nghĩ của anh, anh hài lòng híp mắt.

Lúc này Lâm Thiên Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt lại đỏ đến mức bốc khói, người này thật đáng ghét, nói một câu là được rồi, sao phải đến gần như vậy, làm hại cô lo lắng một phen! Đáng ghét!

“Được rồi, bây giờ nói đến bạn gái của tôi đi.”

Xe đang đi trên đường, Diệp Nhược Hàn nhìn thoáng qua vẻ mặt bực bội của Lâm Thiên Thiên, môi hơi nhếch lên, nhanh chóng quay lại trạng thái áp chế, miệng hơi mở ra, mang theo vẻ áp bức, Lâm Thiên Thiên không rảnh oán giận nữa, ngồi nghiêm chỉnh lại.

“Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu, cậu đại nhân đại lượng, tha thứ cho tiểu nhân như tôi đi được không?”

Lâm Thiên Thiên cúi đầu đan tay, nhìn trộm Diệp Nhược Hàn, giọng nói lấy lòng, “Hơn nữa, chuyện này cũng không tổn thương gì đến cậu mà, đúng không?”

“Thì ra cậu nghĩ như vậy.”

Đến đèn đỏ, Diệp Nhược Hàn ngừng xe, nhếch miệng cười với Lâm Thiên Thiên, âm thầm đổ dầu vào lửa, “Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tôi đó.”

“Hả?”

Vẻ mặt Lâm Thiên Thiên như sét đánh ngang tai.

“Từ hồi trung học, ba mẹ tôi quản lý tôi rất kỹ, sợ tôi có bạn gái sẽ bỏ bê việc học, lên đến đại học, lại không ngừng giục tôi đưa bạn gái về nhà để họ gặp mặt, ngay cả khi đến Mỹ rồi, họ vẫn cứ hỏi tôi và bạn gái thế nào rồi.”

Dường như là hồi tưởng, Lâm Thiên Thiên nghe rõ, Diệp Nhược Hàn nói rất chậm, Lâm Thiên Thiên càng nghe càng khó chịu, “Tôi đã giải thích với họ không biết bao nhiêu lần rồi nhưng họ vẫn không nghe.”

Hậu quả của việc xem tiểu thuyết quá nhiều là trong lòng Lâm Thiên Thiên như có một ngàn con ngựa gào thét chạy qua, còn kêu gào “Diệt cỏ tận gốc! Cậu ta sẽ không tức giận đến mức gây ra tai nạn chứ! Mẹ ơi, cứu con! Hu hu hu, con muốn xuống xe, con phải về nhà!”

“Thật xin lỗi.”

Lâm Thiên Thiên cúi đầu thấp hơn, hận không thể bị đánh một phát để ngất xỉu trên xe luôn đi, cô rất hối hận, thật sự rất hối hận, đáng tiếc, trên đời này không có bán thuốc hối hận.

“Ồ, xin lỗi à?”

Đến bãi đậu xe siêu thị Gia Đức, Diệp Nhược Hàn tắt máy xe, bình tĩnh nhìn Lâm Thiên Thiên, “Cậu cảm thấy có ích gì sao?”

“Vậy cậu muốn như thế nào?”

Còn có thể làm được gì? Nếu không gặp phải tình cảnh của tôi tôi, cậu nghĩ tôi phải làm vậy sao…định thốt ra lời này, Lâm Thiên Thiên suýt nữa đã nói ra nhưng cô đã nhịn xuống, may quá, suýt chút nữa không nhịn được đã nói ra rồi.

“Rất đơn giản, tôi muốn bồi thường.”

Diệp Nhược Hàn cười nhìn Lâm Thiên Thiên, “Bồi thường cho tôi một người bạn gái, thế nào?”

“Hả?”

Lâm Thiên Thiên trợn mắt há hốc mồm, dường như người cô thấy trước mặt không phải là Diệp Nhược Hàn.

“Bây giờ cậu từ chối cũng vô dụng, bởi vì tất cả mọi người đều biết cậu thích tôi.”

Nhìn dáng vẻ Lâm Thiên Thiên ngây người, Diệp Nhược Hàn thầm cười, đúng là dáng vẻ này. Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi nên nhất định sẽ không buông tay, Lâm Thiên Thiên tiếp nhận là được rồi, nếu không chấp nhận, anh sẽ không ngại từ từ nắm bắt lấy trái tim của cô, sau đó kéo đến trái tim của chính mình, “Chấp nhận số mạng đi, bạn nhỏ Lâm Thiên Thiên.”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.