Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 20: Trận Quyết Chiến Giữa Hai Người Phụ Nữ



Lúc Tả Tư Ninh bị vệ sĩ ép lên trên xe, cô khẩn trương đồng thời lại càng phẫn nộ. Đây cũng chính là nguyên nhân cô ghét loại người giàu này. Bởi vì loại người giàu này không có phẩm vị lại rất tùy ý, mà cái loại tùy ý này được xây dựng trên sự thống khổ của người khác.

Xe chạy vào một cái biệt thự xa hoa, xem ra đây chính là nơi ở của cô ta. Khu biệt thự có nước, có núi. Núi là núi giả, nước là bể bơi. Nhìn chung thì hoàn cảnh rất tốt, mọi phương tiện đều đầy đủ hết, cuộc sống thật sự là dễ chịu.

Lâm Tĩnh chỉ huy vệ sĩ đưa Tả Tư Ninh vào biệt thự. Không bao lâu sau thì người hầu của cô đã thu xếp cho cô: thay quần áo, bưng trà đổ nước. Chỉ nghe người hầu cẩn thận chỉ chỉ lên lầu: “Đại tiểu thư, cô gia đã trở lại.”

Nghe thấy thế, lông mày Lâm Tĩnh khé nhướng, nhếch khóe miệng lên, nhưng rất nhanh lại nghiêm lại, vẻ mặt cứng rắn nói: “Anh ta cũng có lá gan trở về, tốt! Tối nay tôi sẽ tính sổ thật tốt với anh ta.”

Ngữ khí mãnh liệt kia làm cho Tả Tư Ninh dậy lên đồng tình với người cô chưa thấy mặt - chồng của cô ta, người cô gia trong miệng người hầu. Một người đàn ông sinh hoạt chung một chỗ với cô ta có bao nhiêu bất lực?

Bất quá rất nhanh cô liền không có cơ hội đồng tình với người khác bởi vì Lâm Tĩnh để cho người hầu bưng tới một ly nước trà nóng bỏng. Cô ta bảo người hầu đưa cho Tả Tư Ninh, khóe miệng nhếch cao khiêu khích: “Như thế nào? Cô tự mình hay là để tôi cho người động thủ?”

Nước trà kia còn bốc lên hơi nóng, cái chén còn chưa đụng tới đã có thể cảm giác được nhiệt độ cao bao nhiêu rồi. Tả Tư Ninh biết ý tứ của cô ta, kiều tiểu thư kia là muốn tự mình hắt trà nóng vào mình... Thật đúng là mang thù, nếu không phải cô ta đụng vào mình lại già mồm át lẽ phải không chịu bồi thường điện thoại thì mình làm sao lại làm dơ quần áo của cô ta!

Tả Tư Ninh tiếp nhận nước trà, đặt ở trong tay hồi lâu, sau đó nhướng mày, trực tiếp đặt ly trà lên bờ môi, hít một hơi rồi uống xuống. Sau khi uống xong thì thè lưỡi quạt tay như điên, mắt nheo lại, xem bộ dáng là bị phỏng rồi.

Người hầu ở một bên muốn khuyên can, nhưng ánh mắt của đại tiểu thư có phần khủng bố, bởi vậy cũng chỉ có thể yên lặng lui xuống.

Nhìn đến bộ dáng chật vật như chó của Tả Tư Ninh, Lâm Tĩnh giải trừ một bụng bực tức. Lúc đầu gây sự với Tả Tư Ninh bởi vì bị Hàn Duệ chọc tức, trong lòng cô đã không thoải mái, mà Tả Tư Ninh hoàn hảo lại không sợ chết chọc tới mình.

Lâm Tĩnh đứng dậy đi đến đối mặt với Tả Tư Ninh, giọng điệu cao ngạo như cũ: “Vốn còn muốn để cô bồi thường tổn thất y phục của tôi, nhưng nhìn bộ dáng này của cô biết cô không trả nổi. Thôi, hôm nay coi như tôi làm một việc thiện, không so đo với cô. Lần sau thấy tôi nhớ đi đường vòng.”

Tả Tư Ninh lè lưỡi, có chút ủy khuất nói: “Không quấy rầy cô nghỉ ngơi, tôi đi trước.”

Thấy Lâm Tĩnh không phản đối, cô xoay người, đi tới một bước, hai bước, ba bước... Tâm tình cuối cùng cũng có chút thanh tĩnh lại, tay đặt trên nắm cửa, trong lòng suy nghĩ sau khi ra ngoài nhất định phải hỏi rõ thân phận của tiểu thư này là cái gì mà hung hãn như vậy. Về sau thấy phải khẩn trương đi đường vòng.

“Đứng lại!” Lâm Tĩnh kêu to một tiếng, dọa cho tâm Tả Tư Ninh nhảy dựng một phen: cô ta lại muốn làm gì a! Cô mỉm cười quay đầu lại, nịnh nọt hỏi: “Tiểu thư còn gì phân phó?” Bên trong thì hàm răng nghiến chặt lại, tức giận không dứt.

Lâm Tĩnh nhíu mày, nhìn chằm chằm cô một phen. Sau đó bảo người đi lên lấy một cái camera xuống. Cô ta nhấn nhấn mấy cái sau đó bước vọt tới trước mặt Tả Tư Ninh, đem camera đặt bên cạnh mặt Tả Tư Ninh làm ra bộ dáng so sánh. Sau đó ánh mắt đột nhiên tối lại: “Cô có quan hệ gì với Hàn Duệ?”

Tả Tư Ninh lần này mông lung, chẳng lẽ người phụ nữ trước mặt có quen biết Hàn Duệ? Cô ta biết cái gì? Nỗi sợ hãi đến từ suy đoán vô tận. Tả Tư Ninh vô pháp khống chế suy nghĩ của chính mình. Thiên kim tiểu thư trước mặt là ai? Bạn của Hàn Duệ? Tình nhân? Hoặc thậm chí là chính cung? Cô ta vừa phát hiện cái gì? Chứng cứ mình cùng Hàn Duệ ở chung một chỗ? Hoặc là cái gì đó mãnh liệt hơn thế?

Đại khái là tiếng ồn ầm ĩ ở phía dưới náo lên tới tầng trên, người hầu nói là cô gia đang xuống. Cô gia... Tả Tư Ninh nghe từ này có chút hết hồn, chẳng lẽ người này chính là Hàn Duệ? Nếu thật sự là anh, thì anh đã đùa giỡn quá mức, đã có vợ lại còn muốn cùng mình kết hôn. Đây không phải là phạm tội trùng hôn sao?

Tả Tư Ninh an ủi chính mình: hẳn không, hẳn không. Hàn Duệ chỉ đeo nhẫn tại ngón giữa, không phải ngón áp út, cho nên cô gia khẳng định không phải là anh.

Bốp, bốp , bốp, tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống càng ngày càng gần. Một đôi dép lê đã xuất hiện, sau đó là một chuỗi tiếng cười lấy lòng: “Vợ àh, em đã trở lại. Anh nhớ muốn chết rồi...”

Tả Tư Ninh giật mình bởi vì âm thanh kia nghe thấy quen thuộc quá. Đến lúc khuôn mặt đó xuất hiện thì cô đã không chỉ là giật mình mà là cả người run lên. Sau đó thì ăn năn không kịp. Lúc ấy cô chịu thiệt một chút không ăn thua với người phụ nữ này thì tốt rồi, hiện tại cũng không đến mức... hajz, thật sự là nhịn không được một chút là ăn đại thua thiệt a!

Người đàn ông xuất hiện là Hàn Trữ - anh trai của Hàn Duệ. Tuy không phải là Hàn Duệ nhưng có gì khác biệt? Tả Tư Ninh đã có thể đoán ra thân phận vị kiều tiểu thư này: Lâm Tĩnh, đại tiểu thư Lâm gia, chị của Lâm Thiến.

Trong lòng cô lúc này như có một con king kông không ngừng đấm ngực. Cô ảo não cúi đầu không dám nhìn Hàn Trữ, hiện tại hận không có một cái hầm để chui vào, hoặc là tìm một đống cát vùi đầu mình đi làm đà điểu...

Lúc Hàn Trữ nhìn thấy Tả Tư Ninh xuất hiện tại nhà mình thì cực kì giật mình, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao thì trong nhà cũng có người vợ giảo hoạt, nếu biểu hiện của hắn quá thân thiện thì Lâm Tĩnh kia sẽ mở mồm to như bồn máu gặm hắn đến xương cốt cũng không để lại?

Nghĩ thông suốt lợi hại bên trong, Hàn Trữ làm như không có việc gì đi xuống lầu, rót một chén nước đá, vừa uống vừa hỏi: “Vợ àh, bạn em sao?”

Lâm Tĩnh trừng mắt lạnh lùng: “Hai anh em họ Hàn các người không một cái gì tốt. Anh thì không có tiền đồ, còn em trai anh thì ‘rất có tiền đồ’ rồi!”

Hàn Trữ đương nhiên không đem lời này trở thành khích lệ, nhưng hắn phải đem lời này trở thành lời khích lệ bởi vì sao? Bởi vì hắn ngốc. Hàn Trữ nhếch miệng cười cười: “Tiểu Duệ Duệ làm sao? Có phải buôn bán lời không ít tiền bạc a?”

Tả Tư Ninh ở một bên nhìn đôi vợ chồng này liền cảm thấy hình thức ở chung của họ giống như một nữ giám ngục và một nam phạm nhân lưu manh. Nhưng một vạn đôi vợ chồng thì có một vạn loại phương thức ở chung, mặc kệ thế nào, chỉ cần hai người bọn họ thích ứng là được rồi, người ngoài không cần can thiệp.

Tả Tư Ninh yếu ớt lên tiếng: “Lâm tiểu thư, thời gian không còn sớm. Mẹ tôi kêu tôi về nhà ăn cơm rồi. Nếu không có chuyện gì tôi đi trước...”

Lâm Tĩnh lạnh giọng quát: “Tôi để cho cô đi sao? Cô nghĩ rằng nơi này là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

Tả Tư Ninh im lặng hỏi ông trời, cõi đời này làm sao có người như thế, cô khắc chế hỏa khí: “Dạ dạ dạ, Lâm tiểu thư. Nhưng là tôi nghĩ rất đúng, cô đại nhân có đại lượng, tốn tinh lực cùng nước miếng trên thân tôi thật sự là lãng phí a.”

Lâm Tĩnh bật cười: “Cô kiểu gì cũng có thể nói. Cô chỉ cần trả lời vấn đề này của tôi, tôi sẽ bảo người đưa cô hoàn hảo về đến nhà. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như không có chuyện gì xẩy ra.”

Tả Tư Ninh cắn răng, thầm nghĩ: trả lời cái đầu a, chẳng lẽ nói tôi là người phụ nữ mà Hàn Duệ muốn kết hôn sao? Lời này mà nói ra thì nhất định sẽ bị người đánh đến chết. Nếu nói không có nửa xu quan hệ nào với Hàn Duệ, Hàn Trữ còn ở nơi này a, nếu hắn cùng một giuộc với vợ mình, Tả Tư Ninh không thành thật, thêm việc nói láo thì tội càng thêm một bậc rồi!

Cô hít thật sâu, thở ra một hơi, há mồm: “Tôi cùng Hàn...”

“Jingle bell, jingle bell” tiếng chuông cửa lỗi thời vang lên, Tả Tư Ninh nhẹ nhõm thở một hơi nhắc nhở: “Lâm tiểu thư, có khách đến kìa.”

Lâm Tĩnh nhíu mày: “Cô Trần, đi xem ai tới, trừ bỏ người trong nhà, người khác đều đuổi đi, nói tôi không rảnh.”

Cô Trần đi còn không bao lâu liền trở lại, bên người có thêm một người đàn ông – một người mặc quần áo màu đen, đeo kính râm – Hàn Duệ!

Quả nhiên là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Tả Tư Ninh hô to cảm ơn, cô không chút do dự đem vấn đề này ném cho Hàn Duệ trả lời.

Lâm Tĩnh đã không biết nên làm sao cười. Cô nhìn Hàn Duệ, Tả Tư Ninh còn có Hàn Trữ với vẻ mặt vô tội, một cỗ tức giận không ngừng lan tràn: “Hàn Duệ, chú tới thực sự là tốt a! Vừa rồi người đàn bà này nói cô ta và chú có quan hệ. Tôi ngược lại muốn hỏi chú một chút, điều cô ta nói có đúng không? Ánh mắt chú khi nào thì...”

Hàn Duệ mỉm cười, tiến lên vài bước, sau đó đột nhiên ôm lấy bả vai của Tả Tư Ninh, kéo cô vào trong lồng ngực mình, sau đó nhìn hai người vệ sĩ bên cạnh Tả Tư Ninh hỏi: “Làm sao, là các người mời vợ tôi tới đây sao?”

“Vợ?” Lâm Tĩnh kinh hô, cô thuê thám tử tra xét lâu như vậy mà cũng không biết rằng hắn đã kết hôn. Hắn như thế nào có thể kết hôn? Xem nhà họ Lâm chúng ta là cái gì? Thật sự cho rằng mình là thiếu gia sao?

Trên dung nhan tinh xảo của Lâm Tĩnh xuất hiện dấu hiệu phẫn nộ, hai mắt phụt ra lửa giận, cánh mũi rung động, đôi môi mím chặt, hàm răng cắn chặt: “Hàn Duệ, kết hôn sự tình lớn vậy mà chú tự vụng trộm quyết định, lại không đưa về ra mắt?” Cô hao phí khí lực rất lớn mới nói ra được lời này. Nếu không phải không muốn vạch mặt sớm như vậy, cô đã sớm trở mặt, để cho vệ sĩ đánh đôi cẩu nam nữ này rồi.

Hàn Duệ đưa tay vén một vài sợ tóc rơi trên trán, mặt không chút thay đổi: “Người nhà? Chị cảm thấy tôi là người nhà của chị sao?” Nói xong anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Tĩnh. Đây là lần đầu tiên anh nhìn Lâm Tĩnh như vậy, nhưng trong ánh mắt ngoài ý chất vấn còn thêm một tia phẫn nộ thậm chí chán ghét...

Lâm Tĩnh không tự chủ luống cuống một phen. Đến khi trấn tĩnh lại, âm thanh lãnh ngạo của Hàn Duệ lần thứ hai truyền đến: “Hôn nhân của mình tôi tự có chủ trương. Đến như hôn nhân của chị, Lâm Tĩnh, cho đến nay đã có người nói qua cho chị biết chưa, đó là một thất bại.”

Tả Tư Ninh nhìn Hàn Trữ một cái rồi lại nhìn Hàn Duệ, cuối cùng nhìn Lâm Tĩnh. Nhìn nhìn liền cảm thấy có áp lực nói không nên lời. Lúc này cô hình như có phần cảm nhận được vì sao Hàn Duệ lại muốn định ra những điều khoản người vợ đê tiện mạc danh kì diệu kia.

Đồng thời cô cũng cực kì hận Hàn Duệ bởi vì câu đầu tiên của Hàn Duệ là đem đường lui của mình chặt đứt, buộc mình chỉ có thể kết hôn cùng anh. Chiêu này của Hàn Duệ đúng là một hòn đá ném hai chim a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.