Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 25: Chọn Một Trong Hai Người Phụ Nữ



Lâm Tĩnh liếc nhìn Hàn Duệ một cái. Lúc này anh đang nói chuyện cùng Thiến Thiến, cả người vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng. Lâm Tĩnh không thể hiểu nổi: Thiến Thiến của chúng ta rốt cục nhìn trúng hắn ở điểm nào hả?

Đôi má Lâm Thiến ửng đỏ, khóe miệng dương lên, tươi cười: “Ba gần đây đang thu mua mấy mảnh đất. Ba để cho chúng ta đi nhìn xem, nhìn trúng mảnh nào thì đem xây biệt thự ở đó.” Lúc nói lời này cô chú ý thấy Hàn Duệ có vẻ đang tìm người nào đó, nhưng cũng không cất lời gặng hỏi.

Một tay Hàn Duệ đặt ở trên vai Lâm Thiến, sau đó đẩy cô sang bên cạnh. Anh cúi xuống, giọng nói không hề hiền hòa: “Lâm Thiến, tôi đã kết hôn, cho nên không có ‘chúng ta’ gì cả.” Nói xong anh liền rời đi, tìm một người bạn quen biết để nói chuyện phiếm. Anh nghĩ Tả Tư Ninh đại khái còn chưa tới, không biết cô có ăn được hai chị em nhà họ Lâm hay không.

Đi không được vài bước, Hàn Duệ đã dừng chân, anh thoáng thấy một gương mặt có chút quen thuộc ở sau tháp sâm banh, hình như đã từng gặp ở nơi nào. Bất quá gương mặt chỉ chợt lóe lên, rất nhanh liền không thấy nữa. Tại lúc anh còn đang chần chờ, có người bạn cầm ly rượu đi qua nói chuyện phiếm, anh rất nhanh quên mất chuyện này.

Tên họ Đinh trốn sau tháp sâm banh thở hổn hển thật lớn, mắt thấy đại ca của bọn hắn đã tiếp sát đại tiểu thư, hắn vội vàng chạy tới vài bước, trước khi đại ca hành động liền bắt lấy đại ca. Sau đó nhìn xung quanh, xác nhận không ai chú ý mới dùng âm thanh chỉ hai người nghe được: “Đại ca, em nhìn thấy người đàn ông hôm đó mang chị dâu đi.”

Khóe miệng Lục Lệ Thành lập tức căng thẳng, ánh mắt híp lại thành một đường, cả người nhìn qua liền thấy khí tức nguy hiểm: “Là người nào?” Nhìn theo ngón tay của tên Đinh, chỉ liếc mắt một cái hắn liền thấy được là người nào giữa hai người đang nói chuyện kia.

Ánh mắt đàn ông nhìn đàn ông cực kì chuẩn. Lúc Lục Lệ Thành nhìn thấy bóng lưng của người nọ, hắn liền cảm giác tất cả các tế bào trên thân mình hưng phấn lên. Tên kia mặc cả một thân đen, còn cả động tác khi hắn uống rượu, tất cả đều biểu hiện cá tính đàn ông. Trong đầu Lục Lệ Thành bỗng nhiên toát ra một từ: cao ngạo. Trên trực giác, người đàn ông này chính là một đại trượng phu.

Lục Lệ Thành bất giác lặng người một lúc lâu, đến lúc tên Đinh nhắc nhở hắn mới phục hồi lại tinh thần. Chỉ thấy hắn buông ra nắm tay đã nắm chặt từ lúc nào, nuốt nước miếng một cái, khàn giọng: “Trước giải quyết vấn đề nhà họ Lâm. Đợi anh em dẫn người đi sập cầu giao, sau đó tao cùng Đại Ưng mang Lâm tiểu thư đi, còn Tiểu Kiệt và ngươi phụ trách gây hỗn loạn. Động tác của tất cả đều phải nhanh, hiểu chưa?”

Mấy người còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có người vỗ lưng tên Đinh một cái. Theo bản năng tên Đinh bắt lấy cổ tay người nọ, xoay một cái, bẻ ngoặt tay người kia lên lưng.

Tiếng gào khóc vang lên, người đàn ông kia không nhịn được gào lên: “Phương tổng, ngươi làm gì thế?” Hắn quay đầu, nhìn thấy tên Đinh, liếc mắt một cái, sau đó đau khổ cầu xin tha thứ: “Chỉ là hiểu lầm, tôi nhận sai người, anh buông tay ra đi.”

Đám người bị thu hút, Hàn Duệ nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu lần thứ hai nhìn chăm chú đám người kia. Anh nghĩ: vừa rồi không phải là ảo giác, nhưng người này ta đã nhìn thấy ở đâu vậy?

Tên Đinh nhìn đại ca, bối rối. Kế hoạch ban đầu bị một phản ứng quá độ ngoài ý muốn của mình làm lộn xộn rồi. Hắn ngượng ngùng buông tay người đàn ông kia ra, sau đó liên tiếp giải thích.

Lục Lệ Thành vỗ bả vai hai người, tiện tay cầm hai ly rượu: “Chỉ là sự hiểu lầm mà thôi. Uống vào ly rượu này, coi như anh em chúng tôi xin lỗi anh.”

Người bị thương không rõ thân phận mấy người trước mắt này, nhưng người mà Lâm tiểu thư mời thì ai không có uy tín danh dự? Vì cẩn thận, hắn hỏi một câu: “Không biết các vị là? Trước kia sao chưa bao giờ gặp qua các vị?”

Tên Đinh cùng anh em không tự giác đem ánh mắt phóng đến trên người đại ca.

Trong lòng Lục Lệ Thành cũng bối rối. Suy nghĩ của hắn chuyển đổi vài lần, nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào. Trước mắt bao người, khả năng sẽ có người nhận ra rằng bọn hắn không phải khách nhân của bữa tiệc là rất cao. Nếu đương trường bị vạch trần thì không phải bọn họ giáo huấn người của nhà họ Lâm, mà sẽ bị người nhà họ Lâm tống cổ tới nơi xa xôi.

Bằng không, đơn giản nhất là gây ra hỗn loạn, đem kế hoạch chấp hành đi thôi.

Tâm niệm vừa đến, ánh mắt của hắn đảo qua mấy tên anh em, âm thầm gật đầu với bọn họ, sau đó đột nhiên xuất thủ, xem bộ dáng là muốn đánh người đàn ông vừa bị trật tay...

Phụ nữ bắt đầu la hoảng lên còn đàn ông thì bắt đầu phát ra tiếng hỏi sao lại thế này.

Trong lúc mọi người giật mình, bỗng nhiên bóng đèn bị tắt, toàn trường lâm vào một mảnh tối đen. Đám người xôn xao, người giẫm lên ta, ta giẫm lên người, còn có các loại tiếng kêu sợ hãi, căn bản không nghe rõ ai là ai, người nào ở nơi nào.

Trong bóng đêm có một đôi tay nắm chặt lấy áo Hàn Duệ. Anh đang muốn bỏ ra liền nghe thấy âm thanh mảnh mai kia: “Duệ ca, sẽ không có việc gì, đúng không?”

Hàn Duệ nhíu mày, kéo tay cô, dựa theo trí nhớ đi đến lối ra, phát hiện lối ra đã bị người ngăn chặn. Anh mang Lâm Thiến đến bên cạnh một cái bàn: “Đứng ở đây, chỉ cần cô không đi loạn liền sẽ được an toàn.”

Cảm giác được rằng anh sẽ rời khỏi, Lâm Thiến thốt lên: “Anh muốn đi đâu?”

Trong bóng tối, toàn thân Hàn Duệ tỏa ra hàn khí: “Nếu không muốn chị cô gặp chuyện không may thì liền thành thành thật thật đứng ở nơi này!”

Tả Tư Ninh vừa tới bữa tiệc, nhân viên tạp vụ dẫn cô đến bên trong nơi tổ chức hoạt động. Tuy nhiên cửa gian đại sảnh kia đã bị đóng chặt, nhân viên tạp vụ thử một hồi lâu mà vẫn không thể mở ra. Xem ra là có người ngăn chặn từ bên trong.

Lúc này mọi cấp bậc quản lý đều ở bên trong giúp đỡ, người nhân viên tạp vụ không biết nên tìm ai tới. Bất đắc dĩ, hắn gõ cửa nhưng như cũ vẫn không có người trả lời.

Nhân viên tạp vụ dán lỗ tai, muốn nghe tình huống bên trong, không nghĩ tới vừa nghe liền nghe ra vấn đề. Hắn nhíu mày: “Ngại quá, Tả tiểu thư. Có khả năng đã xảy ra vấn đề, tôi đi tìm quản lý. Xin cô kiên nhẫn ở đây chờ một lúc.”

Đã xảy ra chuyện? Tả Tư Ninh bối rối nhìn tấm cửa đóng chặt, chẳng lẽ... đóng cửa đánh chó? Lâm Tĩnh không đợi mình đến đã hạ thủ với Hàn Duệ rồi sao?

Đang suy tư, có ba bốn người không biết từ chỗ nào chui ra, sau đó nhanh chóng hướng phía cửa chạy tới. Lúc chạy qua chỗ Tả Tư Ninh, cô kịp thời lên tiếng hỏi thăm: “Xin hỏi, bên trong đang cử hành tiệc rượu sao?”

Đôi chân cầm đầu đột nhiên dừng lại, sau đó người kia từ từ xoay người lại.

Tả Tư Ninh lui về sau một bước dài, lưng dán vào cánh cửa, cái tay cầm lồi ra đâm vào lưng cô đến phát đau. Cô không rảnh để ý đến những thứ này, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm người trước mắt, trong đầu hiện lên vô số loại khả năng, nhưng mặc cho cô nghĩ muốn nổ cả đầu, người mà cô không thể tin là sẽ nhìn thấy ở chỗ này... Lục Lệ Thành!

Lục Lệ Thành càng thêm giật mình, tay trái của hắn đỡ lấy cánh tay phải, sắc mặt cũng không tốt: “Sao em lại ở trong này?”

Tên Đinh cũng dừng lại, hắn tiến đến một bước, lôi kéo Tả Tư Ninh đi ra ngoài, miệng la hét: “Chị dâu, đừng nói nhiều như vậy, chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Ánh mắt Tả Tư Ninh từ trên thân bọn họ xẹt qua, sau cùng dừng lại ở giữa bọn hắn, có một người bị chùm bởi áo com lê, hẳn là phụ nữ bởi vì đi giày cao gót. Cô ấy là ai?

Tả Tư Ninh có dự cảm không tốt, cô dựa vào trực giác bắt được cánh tay của Lục Lệ Thành, chất vấn: “Vì sao anh lại xuất hiện ở trong này?”

Tên Đinh há mồm muốn nói thì bị ánh mắt của Lục Lệ Thành ngăn lại. Sắc mặc họ Lục cũng không quá tốt, bất quá lúc nói chuyện hắn vẫn mười phần khí phách đại ca - bá đạo, lưu manh: “Muốn biết anh tới làm gì, em đi theo anh đi.”

Tả Tư Ninh không trả lời, có người phát ra âm thanh huhu, mà nơi phát ra thì chính là từ người phụ nữ bị áo com lê che đi. Chẳng lẽ đây là bắt cóc? Rất giống chuyện tình mà họ Lục sẽ làm rồi.

Tâm tình Tả Tư Ninh khẩn trương, nhưng càng rõ ràng rằng cô muốn tận lực kéo dài thời gian. Nhân viên tạp vụ kia nói là đi liên hệ quản lý, nhất định sẽ có người tới. Cô cảm giác bàn tay mình xuất đầy mồ hôi, nhưng cô bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại: “Vừa lúc mượn cơ hội ngày hôm nay, giữa chúng ta có một số việc phải nói rõ ràng, nếu không sau này hiểu lầm càng lúc càng sâu.”

Mày Lục Lệ Thành nhíu càng sâu, hắn tựa hồ rất không bình tĩnh, một tay kéo Tả Tư Ninh vào lồng ngực, gầm nhẹ: “Chúng ta ra ngoài rồi nói!” Sau đó dắt cô đi tới cánh cửa.

Tả Tư Ninh vùng vẫy vẫn không thể thoát khỏi. Trong lúc hỗn loạn, cô nhân cơ hội xốc lên áo com lê trên đầu người phụ nữ kia, nhất thời trái tim chấn động không dứt, Lâm Thiến?

Đúng lúc này một âm thanh lãnh băng vang lên, như một chậu nước lạnh giội từ đầu tới chân: “Các người cho rằng có thể dễ dàng đi ra ngoài như vậy sao? Chỉ cần các người bước ra khỏi nơi này một bước sẽ có người dùng súng tới chào hỏi các người.” Người nọ nhìn thoáng qua đao trong tay Lục Lệ Thành, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ngươi nói đao của ngươi mau hay là đạn mau?” Người này dĩ nhiên là... Hàn Duệ!

Một kích nặng nề này làm cho nhịp tim của Tả Tư Ninh không bình thường, cô nhìn Hàn Duệ xuất hiện, cô nhìn bộ dáng dự tính trước được mọi việc của anh, nhìn anh đứng sóng đôi cùng họ Lục, nhìn Lâm Thiến làm con tin bị bịt miệng, mà chính mình cũng bị giam cầm trong tay họ Lục. Tình tiết này nhìn thế nào cũng thấy điên cuồng.

Lúc Hàn Duệ nhìn thấy Tả Tư Ninh, lông mày dưới cặp mắt kính nheo lại, anh chậm rãi tiếp sát, nhìn chằm chằm Lục Lệ Thành, gằn từng chữ: “Buông cô ấy ra.”

Lục Lệ Thành bỗng nhiên nở nụ cười, hắn đem Lâm Thiến kéo lại lồng ngực mình: “Ngươi nói là cô ta? Hay là cô ta?” Dao của hắn đưa qua đưa lại giữa hai người phụ nữ, sau đó lộ vẻ hung quang: “Ba giây đồng hồ, ngươi chọn mang đi một người, người kia thì đi theo ta. Nếu không thì ta không biết dao của ta sẽ rơi vào người nào trong hai người bọn họ.”

Hai người phụ nữ đồng thời nhìn Hàn Duệ, thời gian bỗng trở nên thong thả một cách dị thường: một giây, hai giây... Hàn Duệ lên tiếng: “Vợ ah, thực xin lỗi.” Nói xong anh dùng ngón tay chỉ Lâm Thiến – đó là lựa chọn của anh.

Tả Tư Ninh chống lại ánh mắt của anh, tuy ngăn cách bởi mắt kính, nhưng cô không biết sao lại có thể đọc được áy náy trong đáy mắt anh. Quả thật thời gian nhận thức chân chính của bọn họ không tới một tháng, anh cũng không nhớ rõ hai người đã từng là bạn học, lại liền cùng nhau đi lĩnh chứng, cũng chỉ là một hồi giao dịch... Tại thời khắc nguy cơ, anh đương nhiên là chọn người trọng yếu hơn đối với anh, mà người kia là Lâm Thiến, không phải cô – Tả Tư Ninh.

Tả Tư Ninh lúc trước nghĩ rằng cô đến nơi này gặp chị em nhà họ Lâm, họ sẽ tìm mọi cách làm khó dễ, bất quá những cái này cô sẽ tìm biện pháp trút lên trên người Hàn Duệ, sau đó trốn ở sau lưng của anh mừng rỡ thoải mái. Xem ra với tình huống trước mắt thì dự định của cô sẽ không thành.

Thật là làm cho người ta uể oải, chồng của cô tại thời khắc nguy nan lại không lựa chọn cô.

Lục Lệ Thành sắc mặt hiện ra nét xanh mét. Hắn không ngừng đảo chữ “vợ” trong đầu, ngực giống như là bị thứ gì đó hung hăng gõ. Hắn nắm chặt Tả Tư Ninh, trong mắt là lửa giận ngùn ngụt: “Nói cho anh biết, em có quan hệ gì cùng hắn?”

Một hồi thất thần kia của Tả Tư Ninh thối lui, cô cố gắng bình tĩnh lại, ho khan một cái, tính toán trả lời thành thực. Chỉ tiếc là còn chưa kịp mở miệng, Lục Lệ Thành đã lấy một tay ôm chặt cô, giọng điệu vẫn bá đạo như cũ: “Không cần trả lời, anh mang em đi!” Không thể không nói rằng người đàn ông này rất mâu thuẫn: muốn người trả lời cũng chính là hắn, mà không muốn đáp án cũng chính là hắn...

Mà bên kia, Hàn Duệ đã cởi trói cho Lâm Thiến, tháo miếng bịt miệng, nhưng áp lực làm cho người ta hít thở không thông càng ngày càng lớn: “Cô an toàn, bất quá nhớ rõ, cô nợ tôi một ân tình.” Nói xong anh tháo mắt kính xuống, ánh mắt bức thẳng Lâm Thiến: “Hôm nay cô quá kích động, cái gì đều không có nhìn thấy, không có nghe được. Cô hiểu ý tứ của tôi chứ?”

Nói xong anh không quay đầu,đuổi theo họ Lục ra ngoài.

Lâm Thiến gọi anh, không thấy có hồi đáp. Cô nghe thấy tiếng ồn ào vang lên, trong nháy mắt đó cô không chút do dự đem đầu mình đụng vào bức tường bên cạnh rồi chậm rãi té xuống mặt đất, khóe miệng của cô dương lên ý cười: Hàn Duệ, cái đụng này là anh nợ em!

Cách đó không xa, Hàn Trữ sắc mặt bình tĩnh đứng xem. Hắn lặng lẽ thở dài: Tiểu Duệ Duệ, em gặp phiền toái lớn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.