Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 32: Mẹ Đi Đâu Vậy



Tả Tư Ninh nằm ở trên giường của Mạn Lâm, phi thường sốt ruột. Mạn Lâm nói cô sẽ thuyết phục tên Đinh giữ bí mật, nhưng đã hơn một giờ, việc này thành sao? Liệu tên Đinh có bỏ trốn rồi không? Càng nghĩ càng phiền não, Tả Tư Ninh đơn giản xuống giường đi xem.

Còn chưa tới cửa, thì cửa đã bị mở ra, Mạn Lâm đối diện với cô, thiếu chút nữa thì đụng vào cô. Mạn Lâm nhíu mặt, giọng điệu trách cứ: “Không phải bảo em nằm yên sao? Hiện tại đang làm gì a?”

Tả Tư Ninh khẩn trương bắt lấy tay cô, cõi lòng đầy chờ mong hỏi: “Hắn sẽ không nói ra chứ?”

Đối mặt với bộ dáng kì vọng của Tả Tư Ninh, Mạn Lâm có chút tiếc nuối: “Chị ngay cả mĩ nhân kế cũng đã dùng tới vậy mà tên tiểu tử kia vẫn một lòng một dạ muốn đem việc này nói cho đại ca của hắn. Không biết hắn là ngu trung hay là ngu xuẩn rồi.”

Tả Tư Ninh cảm thấy đau đầu, lấy tay nâng trán: “Hiện tại hắn đang ở đâu, em đi tìm...”

Nghe được lời nói như người ngốc kia của cô, Mạn Lâm lấy tay đẩy đầu cô một cái, quát lớn: “Em đi tìm ở đâu. Tên tiểu tử kia giống như con báo lập tức mất bóng dáng rồi.”

“Kia làm sao bây giờ, hắn cũng sắp biết rõ. Hắn có thể tranh con trai với em không? Vạn nhất...”

Tả Tư Ninh cơ hồ la hoảng lên, cô nắm chặt vai Mạn Lâm, ra sức lay động, khí lực kinh người.

Đây là chuyện cô lo lắng nhất, con trai chỉ là của cô, không có quan hệ với họ Lục. Lúc hắn không muốn phụ trách, không muốn có con thì cũng chính là lúc hắn mất đi cơ hội được Hữu Hữu kêu một tiếng ba rồi. Huống chi, nếu Hữu Hữu biết rõ thân phận của hắn, trong lòng con trai sẽ có bao nhiêu khổ sở a. Trong mắt con trai, ba của bé là một siêu nhân không gì không làm được, cũng giống như là thần vậy. Nếu để cho con biết ba của mình chính là một kẻ lưu manh... Tả Tư Ninh thật sự không dám tưởng tượng tình cảnh kia.

Mạn Lâm vỗ vỗ bờ vai của cô, ra hiệu cho cô đừng nên gấp gáp, còn mình thì đi xuống bếp rót một ly sữa ấm cho Tư Ninh bình tĩnh lại. Lúc vào phòng thì cô phát hiện Tả Tư Ninh đã đi mất. Cô liếc mắt nhìn cánh cửa chống trộm bị mở ra, bất giác thở dài một hơi: nha đầu kia cũng không chịu nghe mình nói hết lời sao?

Lúc Hữu Hữu từ phòng bên cạnh đi sang, bé nhìn xung quanh. Trong ánh mắt nho nhỏ xuất hiện thần sắc khẩn trương: “Dì Mạn Lâm, mẹ đâu?”

Xe cộ đi lại không dứt trên đường cái, Tả Tư Ninh lại một đầu đâm vào. Cứ nhìn thấy chỗ hở liền lách đi qua, ánh mắt tìm kiếm bốn phương, đến lúc không tìm thấy mục tiêu lại tiếp tục lách đi sang chỗ khác. Bởi vì cô xông loạn nên có tài xế xuýt đâm phải cô. Người lái xe kia mở cửa sổ, nhô đầu ra mắng vài câu.

Người phụ nữ bên trong chiếc Maserati màu trắng nhìn màn này một hồi. Cảm thấy trong này tất phải có chuyện gì đó. Bởi vậy cô bấm điện thoại cho trợ lý: “Phái người đến đường cạnh sông Hoàng Hà.”

Lâm Tĩnh ngồi ở bên cạnh tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt nửa mở nửa khép, vừa ngáp vừa hỏi: “Thiến Thiến, em nói chuyện với ai?”

Không sai, người ngồi đằng sau tay lái chính là Lâm Thiến. Cô mỉm cười: “A... hình như em trong quán bar quên ít đồ nên để cho trợ lý tới xem một chút.”

Tối hôm qua sau khi Lâm Tĩnh gặp Tôn Minh Huân xong thì qua quán bar hội họp với em gái, hai người ở đó chơi cả đêm, ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh.

Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn em gái một cái, trong mắt có chút giật mình: “Thật hâm mộ em, uống bao nhiêu cũng không say. Chịu đựng suốt đêm cũng không có quầng thâm, thần thái sáng láng. Không phải em uống thần dược gì đó chứ?”

Lâm Thiến nở nụ cười: “Thần dược thì không có, trái lại lại có thuốc trị bệnh tâm thần, chị muốn không?”

Lời nói này làm Lâm Tĩnh phá lên cười.

*******************************************************

Hàn Duệ vừa về đến nhà không được bao lâu thì ông chủ Ninh Thiếu của công ty đại diện cho Tư Ninh gọi điện thoại đến. Tiểu tử này nói chuyện cười hì hì nhưng tin tức đưa ra làm cho người ta thực sự đau đầu. Hắn nói là Tả Tư Ninh chạy loạn trên đường bị phóng viên chụp lại, nhìn qua thấy bộ dáng của cô không có tinh thần.

Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Lúc xe Hàn Duệ chạy tới đường cạnh sông Hoàng Hà, anh nhìn thấy một vòng vây không ít người bên cạnh một tiệm tiện lợi, còn có cả phóng viên cầm microphone. Anh nghĩ thầm rằng Tả Tư Ninh chắc chắn là ở trong này cho nên chen vào trong tiệm...

Khi khoảng cách giữa anh và tiệm tiện lợi còn chừng năm trăm mét, người đại diện Lan Tả cùng trợ lý Tiểu Mỹ che chở Tả Tư Ninh thoát khỏi vòng vây của phóng viên, đi vào xe. Tả Tư Ninh nhìn thoáng qua tiệm tiện lợi, dường như nhìn thấy người nào đó, nhưng chỉ chớp mắt người nọ đã không thấy tăm hơi, hơn nữa âm thanh từ đám phóng viên quá ồn ào nên cô cũng không để ý tới, nghĩ rằng mình chỉ hoa mắt thôi.

Sau khi lên xe, Lan Tả thở dài một hơi, cô đã không còn khí lực để rống, chỉ trừng mắt lên: “Em nói em đang làm cái gì vậy? Vô duyên vô cớ làm ra bộ dáng kẻ điên cho người ta xem. Em có biết hay không, những chuyện này ký giả sẽ viết thành như thế nào?”

Tả Tư Ninh trầm mặc, có thể là vừa rồi chạy thoát quá vất vả, một hồi lâu cô mới đột nhiên nắm lấy tay của Lan Tả: “Lan Tả, không bằng mình thừa cơ hội này tuyên bố lui ẩn đi.”

Nguyên tưởng rằng Lan Tả sẽ chửi mắng một trận, có khi còn đánh đập, nhưng ra khỏi sự mong đợi, Lan Tả không nói gì. Cô chỉ lấy ra điếu thuốc, châm lửa, cũng không thèm quan tâm đến không khí không lưu thông trong xe, cứ thế mà hít vào nhả ra.

Tả Tư Ninh cảm thấy có chút sặc nhưng cô không dám lớn tiếng khụ, sợ chọc giận Lan Tả thì việc này càng khó thương lượng. Thông cổ họng, cô nhìn chằm chằm Lan Tả, biểu tình chân thành: “Lan Tả, chị nhìn tư chất của em, trên không ra trên, dưới không ra dưới, không đủ trong sáng, diêm dúa lẳng lơ lại chưa tới, giọng hát thì cũng chỉ tàm tạm. Người có thực lực hơn em có rất nhiều, cứ như vậy em dựa vào cái gì để nổi bật a? Cứ dở ông dở thằng một chỗ không bằng lui ẩn cho rồi.”

Lan Tả vẫn như cũ không nói lời nào. Điều này làm cho lòng người lo sợ a. Từ trước đến nay đều là Lan Tả che chở cho Tả Tư Ninh. Tuy đôi lúc hai người có ý kiến trái ngược nhưng rất nhiều lần Lan Tả dung túng Tả Tư Ninh. Theo lương tâm mà nói, Lan Tả đã tốn không ít tinh lực lên người Tả Tư Ninh, hiện tại Tả Tư Ninh nói muốn bỏ cuộc, muốn lui ẩn, điều này đối với Lan Tả quả thật là quá không chịu trách nhiệm rồi.

Vài phút qua đi, Lan Tả dùng móng tay gẩy tàn thuốc, biểu tình bình tĩnh dị thường: “Cho chị lý do, tại sao em đột nhiên đề xuất chuyện lui ẩn.”

Tả Tư Ninh nhìn cô một cái, há mồm do dự: mình nói là vì con trai sao? Tư Ninh suy tư một lát mới mở miệng: “Chị cũng biết, em đã kết hôn. Chồng em không thích em làm nhân vật của công chúng, cho nên...” Lúc nói ra lời này, trong lòng Tả Tư Ninh mặc niệm: Hàn Duệ a, chỉ là mượn cờ hiệu của anh một chút, yên tâm, Lan Tả khẳng định không lấy dao tới chém anh.

Lan Tả a một tiếng, vừa định đáp lại cái gì, bỗng nhiên xe dừng lại. Các cô ngồi ở phía sau ngã nhào về phía trước, đập đầu vào ghế trước. Trong lúc đầu váng mắt hoa các cô nghe thấy tiếng tài xế quát mắng: “Bệnh thần kinh a. Người này lái xe như thế nào?” Chỉ thấy một chiếc xe vận tải màu đỏ đổi làn đường, ngăn ở trước xe của công ty. May mà tài xế thắng xe kịp thời bằng không có thể bị đâm rồi.

Hàn Duệ đi vào trong tiệm tiện lợi nhưng không thu hoạch được gì. Trong tiệm quả thật có minh tinh nhưng không phải là Tả Tư Ninh mà là Tôn Minh Huân. Nếu Hàn Duệ nhớ không lầm, lần trước tại siêu thị, hắn có quen biết Lâm Thiến.

Mới vừa ra cửa, một bóng người vừa vặn đập vào mắt, lông mày Hàn Duệ khẽ nhướng: “Sao em lại ở trong này?”

Ánh mặt trời rơi vào phía sau thân thể người phữ nữ, cô như là được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ, trên người, trên mặt đều là sắc thái nhu hòa. Chỉ thấy cô mỉm cười: “Vừa mới từ chỗ bác sĩ Trương trở về, nghe nói có bạn ở trong này nên đến xem, còn anh?”

Từ khi Hàn Duệ tiến vào nhà họ Lâm, anh liền rõ ràng là nhị tiểu thư nhà họ Lâm thân thể mảnh mai. Lâm Chấn Hải phái bác sĩ chuyên môn tới chiếu cố thân thể cô, chính là bác sĩ Trương. Chị của cô – Lâm Tĩnh thì khác, thân thể tốt khủng khiếp, nhiều năm như vậy mà từ cảm mạo đến phát sốt... cái gì cũng đều không bị.

Hàn Duệ khẽ nhấc mắt kính: “Có hẹn gặp mặt ở trong này nhưng người đó còn chưa có tới.”

Lâm Thiến cười đến ôn nhu hiền hòa, hất đầu một chút: “Vừa rồi em ở bên phố có nhìn thấy xe của Tả tiểu thư hình như có tai nạn nhỏ. Không biết bây giờ có còn ở đó hay không.” Cô vẫn duy trì cười cười nhìn Hàn Duệ lên xe rời khỏi. Mãi đến khi xôn xao từ trong cửa hàng tiện lợi hướng ra ngoài, mãi cho đến khi Tôn Minh Huân đi tới bên người cô.

Tôn Minh Huân không hề báo trước cởi áo khoác phủ lên đầu cô, sau đó kéo tay cô chạy đi. Vừa chạy vừa thấp giọng cười: “Làm sao lại đột nhiên gọi điện thoại bảo anh tới nơi này? Chẳng lẽ muốn bổ sung thêm bữa ăn khuya ngày hôm qua?”

Lâm Thiến bỗng nhiên ho lên, đồng thời giọng của cô cũng có vẻ thở rất gấp: “Minh Huân, đến cạnh quán cafe liền dừng lại đi.” Xem thể lực cô tựa hồ là chống hết nổi.

Minh Huân đỡ cô vào quán cafe, nhìn vào tấm gương phản chiếu hình ảnh hai người tựa vào nhau, hắn bỗng nhiên cảm thấy cực kì ấm áp, nếu có thể càng tiếp sát thì tốt rồi.

Bất quá đáng tiếc, Lâm Thiến nhanh chóng đem trả áo khoác cho hắn, đồng thời kéo ra một khoảng cách. Cô giống như không nhận thấy vẻ mặt Tôn Minh Huân biến hóa, cô cười sáng lạn: “Em nhớ rõ anh thích uống Lam Sơn đúng không?”

Tôn Minh Huân không có cách nào kháng cự nụ cười ấm áp rực rỡ như vậy của cô, còn có trí nhớ tốt của cô nữa, tựa hồ như đều nhớ mọi chuyện của bọn họ ở trong lòng. Có đôi khi hắn cảm giác được rằng Lâm Thiến có ý tứ với mình, bằng không cô hẳn không cho hắn cơ hội tiếp sát cô. Có đôi khi hắn lại cảm thấy cô kháng cự mình, bởi vì cô chưa bao giờ cho mình cơ hội tiếp cận cô gần hơn nữa.

Loại cảm giác đụng tới đầu ngón tay lại không được cầm tay làm hắn cảm thấy chán ốm, nhưng mỗi lần thấy Lâm Thiến, điểm chán nản này đều bị ném ra sau đầu.

Tôn Minh Huân tự giễu nở nụ cười: “Đúng vậy, Lam Sơn.” Bởi vì đó là loại em thích, nửa câu sau hắn không dám nói ra miệng.

Lúc này Lâm Thiến đang nhìn tình hình bên ngoài qua cửa sổ. Cô nhìn thấy hai người đàn ông từ chiếc xe tải màu đỏ mang theo một người phụ nữ lên xe, nhìn thấy Hàn Duệ chạy tới hiện trường cùng những người còn lại trên xe nói chuyện. Cô bình tĩnh uống loại Lam Sơn mà người phục vụ đưa tới, đầu lưỡi quẩn quanh hương thơm thơm ngọt nồng đậm. Mùi vị đặc biệt của Lam Sơn giờ phút này lại điểm thêm mùi vị của việc nắm trong tay toàn cục.

Tôn Minh Huân có rất nhiều phỏng vấn, bởi vậy ngồi vài phút thì lại phải đi đến buổi phỏng vấn khác. Lúc sắp chia tay hắn dặn dò Lâm Thiến phải chiếu cố kĩ lưỡng thân thể mình.

Lâm Thiến nhìn hắn một cái, khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, tựa hồ có chút tiếc nuối. Sau khi hắn rời đi, cô gọi điện cho phụ tá, muốn biết chuyện tình cô muốn tra đã có kết quả chưa. Trực giác của phụ nữ cho cô biết bên trong tất có chuyện thú vị, Tả Tư Ninh người này rất thú ví.

Đã thật lâu không ai có thể khơi mào dục vọng chiến thắng trong cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.