Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 4: Hữu Hữu Chờ Ba Mẹ



Giờ khắc này trong đầu Tư Ninh xuất hiện hai lựa chọn. Thứ nhất: mang con trai chạy trốn, sau đó thì thà chết cũng không chịu nhận. Thứ hai: lưu lại đây với con trai, cho dù bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận. Đương nhiên là lựa chọn thứ nhất thoải mái hơn, nhưng con trai còn phải truyền dịch, nên lựa chọn thứ hai thắng một cách áp đảo.

Tư Ninh mỉm cười, sau đó gật gật đầu, để kệ con trai lôi kéo hướng tới chỗ Hàn Duệ. Cô dùng ánh mắt khinh thường: không phải chỉ là Hàn Duệ sao, không phải chỉ là có tiền sao, không phải chỉ là... Được rồi, anh hẳn là không nên nói loạn. Nếu anh dám cắt công tác của mình, mình liền không trả tiền. Cùng lắm thì lấy thịt trả nợ. Nghĩ tới đó cô liền ưỡn ngực lên.

Hữu Hữu một tay nắm lấy Tư Ninh, tay kia thì ôm lấy Hàn Duệ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười hạnh phúc – một nụ cười hạnh phúc chưa bao giờ có. Bé khoe khoang nhìn tiểu đệ đệ đang truyền dịch, hỏi: “Ba của Hữu Hữu đẹp trai không? Mẹ của Hữu Hữu cũng thật xinh đẹp đúng không? Lão đại ta có lợi hại không?”

Tiểu đệ đệ kia mồm chữ O, nước miếng chảy lách tách. Cậu nhìn ba mẹ lão đại rồi lại nhìn về phía ba mẹ mình, bỗng nhiên ngoạc mồm khóc lên: “Ta cũng muốn có mẹ xinh đẹp như vậy, cũng muốn ba đẹp trai như vậy...”

Hữu Hữu thấy thế có chút luống cuống. Bé suy nghĩ một lúc rồi kéo tay của Tư Ninh, dán vào tai cô xì xào một hồi lâu. Không biết bé nói gì đó mà Tư Ninh liên tiếp gật đầu cười vui, rồi tay cô làm ra dấu hiệu “OK”.

Hàn Duệ ở một bên nhìn, cái cảnh này làm anh đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, đã có thời gian anh làm cái gì đó ..a..a.. đúng rồi, khi đó anh trai đã mang anh đi từ nhà nọ sang nhà kia cầu xin được thu nhận và giúp đỡ. Anh nhớ rõ một lần, có người ném cho con chó vàng cái bánh bao. Anh trai đánh gãy chân con chó, cướp lấy cái bánh bao. Sau đó bị nhà người kia đuổi theo tới hơn nửa ngày. Người kia có nói một câu mà hai anh em anh cả đời đều sẽ nhớ rõ: “Hai đứa súc sinh bọn bay còn không bằng cẩu tạp chủng.” Tối hôm đó, hai anh em vừa gặm chiếc bánh bao đã lăn lông lốc vào bùn đất vài vòng vừa chảy nước mắt nghĩ: nếu như ba mẹ còn sống thì tốt biết bao nhiêu.

Hàn Duệ thu hồi suy nghĩ, thầm nghĩ sao mình lại nghĩ tới chuyện quá khứ rồi, chắc là vì cậu bé trước mắt. Khi anh đem tầm mắt nhìn tới trên người Hữu Hữu lần nữa thì phát hiện bé đang lôi kéo tay Tư Ninh, mà Tư Ninh vừa giúp bé giữ cái túi truyền dịch, vừa cùng Hữu Hữu đi đến chỗ cậu bé bên cạnh.

Hàn Duệ có chút ngạc nhiên: đứa nhỏ này muốn làm cái gì?

Rất nhanh anh liền nhận được đáp án.

Chỉ thấy Hữu Hữu đứng ở trước mặt cậu bé kia, đưa tay sờ sờ đầu cậu bé, nói: “Tiểu đệ ngoan, không khóc. Hữu Hữu để cho mẹ xinh đẹp của Hữu Hữu hôn nhẹ ngươi, được không?”

Cậu bé kia dừng khóc, ngẩng đầu lên: “Thật không?” Cậu lau khóe mắt, nhìn lão đại, lại nhìn người mẹ xinh đẹp của lão đại. Sau đó liền bổ nhào vào mẹ xinh đẹp...

Hữu Hữu thấy thế vội vàng vươn một tay che ở trước người mẹ, ngăn trở tiểu đệ, gào lên: “Không phải như thế, chờ một chút.”

Cậu bé kia dẩu miệng lên: “Lão đại, không phải ngươi cho ta hôn nhẹ sao?”

Hữu Hữu khinh thường nhìn nó một cái: “Sẽ cho ngươi hôn a!” Sau đó bé vẫy tay với mẹ, để cho mẹ cúi xuống.

Tư Ninh hiểu ý Hữu Hữu, ngồi xổm xuống, đem mặt mình tới gần. Chỉ thấy Hữu Hữu hài lòng, hôn lên miệng cô một chút, sau đó một màn ngoài dự tính xuất hiện: bé quay đầu, cầm mặt của tiểu đệ đệ lên, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nó một cái. Hôn xong bé ngọt ngào cười: “Làm như vậy mới đúng.”

Hàn Duệ không nhịn được bật cười lên: đứa nhỏ này thật là khôn ranh.

Cậu bé kia ngây cả người, quên cả khóc, mà ba mẹ của cậu bé cũng cười đến nghiêng ngả. Tất cả những người khác trong phòng bệnh cũng đều như vậy.

Còn có cô bé hủ nữ nào đó hai mắt tỏa sáng: thật là đáng yêu a, thật là nền tảng tốt a, chịu không nổi rồi...

Mà cậu bé Hữu Hữu đương sự thì bình tĩnh trở lại vị trí của mình, sau đó len lén nói với Tư Ninh: “Mẹ không thể cho người khác hôn đâu! Tiểu đệ đệ cũng không được. Ba! Ba nói có đúng không?” Câu nói sau cùng bé nói rất tự nhiên, ánh mắt hướng về phía Hàn Duệ có chút chờ mong.

Hàn Duệ nhìn cậu bé trai cùng Tư Ninh, ngực trái khẽ chấn động. Anh cảm thấy mình không thể cô phụ chờ mong của cậu bé, tính mở miệng nói vài câu khen ngợi.

Chỉ là Tư Ninh sờ sờ đầu cậu bé, âm thầm trừng mắt, giọng nói mang theo uy hiếp mà chỉ có hai mẹ con mới hiểu: “Hữu Hữu, ba mẹ còn phải làm việc, chờ chúng ta làm việc xong thì sẽ trở lại thăm con có được hay không?”

Hữu Hữu chu mỏ, tay nhỏ bé lay động hai cái. Cuối cùng sợ hãi ánh mắt của mẹ, buông tay, lưu luyến vung cánh tay, hô: “Ba mẹ làm việc xong nhớ đến xem Hữu Hữu, Hữu Hữu chờ ba mẹ... Tạm biệt ba, tạm biệt mẹ.”

Hàn Duệ hiểu rõ đây là Tả Tư Ninh cho anh bậc thang đi xuống. Anh có thể vì nhất thời mềm lòng mà đáp ứng giả trang thành ba đứa nhỏ này, nhưng không thể nào giả trang lâu dài. Vì vậy anh đứng dậy, đi theo Tả Tư Ninh ra cửa. Thời điểm đến cửa phòng truyền dịch, anh không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, chẳng qua là cảm thấy cậu bé trai thật đáng yêu. Quả nhiên, cậu bé lại rướn cổ lên nhìn bọn anh. Vừa thấy anh quay đầu liền ra sức vẫy tay, vẻ mặt vô cùng thân thiết.

Tình cảnh này làm cho Hàn Duệ bắt đầu suy nghĩ một vấn đề: nếu đứa nhỏ này là của mình, mình sẽ đối đãi với nó như thế nào?

Nhưng mà anh cũng ngẫm nghĩ lại, nếu đột nhiên có một ngày, một đứa bé xuất hiện trước mặt anh và nhận là con của anh, chắc điều đầu tiên anh làm sẽ là đi xét nghiệm DNA. Sau đó cho dù là ba con nhận thức lẫn nhau, anh cũng không thể cùng con trai yêu thương lẫn nhau. Có lẽ cảm giác thân thiết còn không bằng đối với đứa nhỏ trước mặt này.

Tả Tư Ninh đang suy nghĩ làm thế nào để xóa tan nghi ngờ của Hàn Duệ, ngăn chặn miệng anh, để cho anh tin tưởng hoàn toàn, không có tâm tưởng khác.

Hai người đều đăm chiêu, mỗi người một suy nghĩ riêng cùng đi tới cửa bệnh viện. Lúc đi tới bậc thang, Tả Tư Ninh còn đang hao tâm tổn sức suy tư, một bước đi tới, liền nhận ra rằng mình bước hụt, sẽ bị ngã bể đầu chảy máu.

Lúc thân thể của cô ở trên không, cô có cảm giác sợ, ca sĩ cũng là minh tinh, cũng phải dựa vào gương mặt. Nếu thân thể có chút sự cố, tổn thất không biết bao nhiêu.

Nhưng khi cô bị ôm lấy, cô có thêm cảm giác hạnh phúc. Cảm ơn người vươn tay giúp đỡ kia, bởi vì người đó đã bảo toàn sự nghiệp cùng tài lộ của Tư Ninh.

Tựa vào trong ngực người đàn ông, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người hắn, Tư Ninh đột nhiên cảm thấy rất dễ chịu. Khoan khoái nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy eo của người đó... nhưng cô có bệnh hay quên rất lớn, quên rằng cô vừa mới sóng vai bước đi cùng với người nào, quên mất là ai có thể ở thời điểm cô bước hụt mà kéo cô lại...

Bây giờ Hàn Duệ lại càng hiểu thêm về người đàn bà này. Cô ta không chỉ lẳng lơ, mà là cực kì lẳng lơ. Chỉ cần bắt được cơ hội để nhào vào lòng đàn ông thì liền không dễ dàng buông tay. Mới vừa rồi ở trong phòng truyền dịch còn thấy cô ta có điểm tốt thì giờ liền ầm ầm sụp đổ. Anh lạnh nhạt mở miệng: “Đây là cửa bệnh viện, chẳng lẽ cô cứ dựa vào người tôi như vậy, cô không ngại không đúng nơi đúng chỗ sao?”

Khoảnh khắc nghe được âm thanh kia, đại não Tư Ninh bắt đầu phát huy tác dụng, rốt cục cũng nghĩ thông suốt là hiện tại mình đang ở trong lòng Hàn Duệ. Bởi vậy cô đã quýnh lại càng thêm quýnh. Điều duy nhất cô có thể vãn hồi chính là chậm rãi buông hai tay ra, hỏi một câu: “Vậy chúng ta đổi đến chỗ thích hợp đi?”

Mặt Hàn Duệ tối sầm, chỉ có điều bởi vì anh đang đeo kính râm lại mặc áo đen, cho nên mặt anh đen hay không đen cũng không sai biệt lắm. Tuy vậy từ giọng điệu của anh thì có thể phát hiện rõ ràng là anh không vui vẻ. Anh đánh giá thân thể Tư Ninh từ trên xuống dưới: “Thì ra cái mà cô gọi là có việc, chính là tới nơi này. Chẳng lẽ là thân thể có bệnh tật gì àh?”

Tư Ninh sửng sốt, giận quá hóa cười: “Ha ha, đúng vậy a! Bệnh phụ khoa. Như thế nào, anh đến thăm con trai sao?” Nguyên nhân cô vui vẻ rất đơn giản, chỉ là vì Hàn Duệ có vẻ không phát hiện Hữu Hữu là con trai của mình. Muốn xác định cho rõ ràng nên cô mới hỏi anh như vậy.

Hàn Duệ liếc cô một cái, giọng nói lạnh nhạt như cũ: “Cũng giống cô, cũng bị kéo đến làm ba mẹ.” Anh nhớ rõ cậu bé kia có nói qua rằng nó không có người nhà. Mà đứa bé kia tầm bốn, năm tuổi, nếu là con của Tả Tư Ninh, hẳn lúc đó cô mới trên dưới hai mươi tuổi. Điều đó tuyệt đối không có khả năng, vì khi đó cô còn đang học đại học, nên phương án này rất nhanh bị Hàn Duệ phủ định. Chính vì vậy anh nhận định Tả Tư Ninh cùng mình giống nhau, là bị kéo tới tạm thời giữ chức mẹ.

Tả Tư Ninh cười đến run rẩy cả người. Cô cười thầm: người đàn ông này thực đơn thuần, đơn thuần làm cho người cực kì thích nha. Cô miễn cưỡng dừng tươi cười, thòng tới một câu: “Vừa rồi anh giả bộ dáng người ba thật tốt, thật rất hoàn hảo. Thì ra anh cũng có tấm lòng giúp đỡ người như vậy...”

Người đàn bà này điên rồi, bắt được một nhược điểm nhỏ là có thể phóng đại vô hạn, quả thực không thể nói lý. Hàn Duệ xoay người rời đi, không để ý đến người phụ nữ càng ngày cười càng khó coi.

Anh vừa bước đi được vài bước thì điện thoại vang lên. Âm thanh của Hàn Trữ mang theo vài phần lo lắng: “Cậu làm cái gì vậy? Bác sĩ bảo cậu đi lấy thuốc thôi mà sao cậu đi lâu vậy? Anh trai cậu ở đây đau chết mất...ôi...”

Hàn Duệ khóe miệng khẽ giật: “Đừng có hướng em kêu rên. Có bản lãnh thì đi tìm Lâm Tĩnh đi. Lúc Lâm Tĩnh đánh sao anh không thốt lên một tiếng?”

Âm thanh oán giận của Hàn Trữ cũng đã ổn định hơn: “Cậu cho rằng anh nguyện ý sao? Đáng tiếc cô Lâm cố chấp a. Nếu không có Lâm gia, thì không biết giờ này mình đang lưu lạc ở nơi nào. Cho dù Lâm Tĩnh muốn anh làm trâu làm ngựa anh cũng không có gì để nói...”

Màn đêm buông xuống, tầng mây trên đỉnh đầu Hàn Duệ đã bị chuyển sang đen, áp suất có chút thấp, ép tới mức anh cảm thấy hô hấp không thông. Anh cởi một nút áo trên cổ, nới lỏng cà vạt ra sau đó chậm rãi hút một điếu thuốc. Mùi thuốc lá cay nồng khẽ quấn lại trong miệng rồi sau đó chui vào cổ họng.

Hàn Duệ nâng tay trái lên, liếc nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa, bỗng nhiên có một ý nghĩ điên cuồng.

[Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm nay bão ~ ở bên này gió thật to. Người thân ái bên đó có khỏe không?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.