Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 43: Chiếc Xe Chấn Động



Tả Tư Ninh hình như là mệt đến mức ngủ thiếp đi, lúc Hàn Duệ ra khỏi nhà cũng không quấy nhiễu cô, nhẹ nhàng đóng cửa. Chỉ là anh không biết khi anh đóng cửa lại thì người phụ nữ đang nằm trên giường mở to đôi mắt.

Kì thật vừa rồi, lúc Hàn Duệ tiến vào xem Tả Tư Ninh, cô nghĩ muốn nhìn phản ứng của anh một chút, nhất định là anh trở tay không kịp, khẩn trương đến mức không dám đi gặp nhân tình đi? Nghĩ như vậy tâm tình của Tả Tư Ninh thật tốt, YY tốt ở chỗ là có thể thể nghiệm những việc mà trong cuộc sống không có can đảm làm hoặc không có việc làm.

Rời giường, tắm gội, ở phòng khách xem TV một hồi, nhìn thấy trên TV giới thiệu món ăn ngon, bao tử của Tả Tư Ninh kêu lên, nhắc nhở cô là đã tới giờ cơm chiều rồi.

Cầm ví tiền,thay y phục muốn ra khỏi nhà, điện thoại trong nhà vang lên.

Giọng Hàn Duệ tức giận truyền đến: “Sao không nhận điện thoại? Nhét mobile vào cái góc nào rồi?”

Tư Ninh kéo ống nghe ra xa một chút, ánh mắt tìm tòi, bỗng nhiên nhớ lại là mobile đặt ở trên giường, lúc rời giường không cầm theo người. Hàn Duệ gọi điện thoại đến sao? Nghĩ đến chuyện anh một bên ứng phó tình nhân, một bên vẫn phân tâm “chiếu cố” mình, Tả Tư Ninh cười lạnh: “Có chuyện gì sao?”

Nếu như Tả Tư Ninh không nghe lầm, hình như Hàn Duệ thở dài một hơi? Anh làm cái gì vậy? Để cho Tư Ninh cảm thấy mình làm cái gì để cho anh chịu bao ủy khuất, chịu bao oan uổng?

“Trong ngăn tủ dưới TV có để ít tiền lẻ, lát có người bấm chuông thì mang ra ngoài tính tiền.”

Tả Tư Ninh bừng tỉnh đại ngộ: thì ra là chuyển phát, muốn mình kí nhận giúp.

Trước khi gác điện thoại, Hàn Duệ lo lắng nhắc nhở một câu: “Nhớ ăn uống! Anh xong việc liền trở về.”

Anh đã hết chuyện chưa? Từ lúc nào mà trở nên lề mề như vậy? Tả Tư Ninh phi thường “khách khí” đáp một câu: “Vâng, đại gia. Đồ này nọ đều là của anh, anh tới lúc nào cũng được, em nhất định sẽ không mang tiền chạy trốn mà không nói một lời.”

Nói xong lời này thật thống khoái. Nhưng khi cúp điện thoại cô cơ hồ nghe thấy tiếng cười, là của Hàn Duệ và cả của phụ nữ. Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm thấy mình nói lời kia sao lại nghe như thể là bình dấm chua nổi bọt – chút chua xót? Ảo giác, nhất là cảm giác của mình sai rồi. Anh – Hàn Duệ ở với ai,yêu ai đều không sao cả, dù sao qua ba năm, kiếm một chút tiền của anh xong thì mình liền mang con rời đi.

Tả Tư Ninh có ba nguyên tắc sống: thứ nhất, ai cũng không được khi dễ hai mẹ con cô. Thứ hai: không bao giờ chê tiền. Thứ ba: bất cứ khi nào và bất cứ chỗ nào đều không được phép quên hai điều trên.

Lúc Tả Tư Ninh đang cất tiếng cười to, người giao hàng đã bấm chuông rồi.

Cầm lấy một tập tiền lẻ, Tả Tư Ninh ra mở cửa.

Lúc đưa tiền, cô sửng sốt một phen, sau đó chỉ vào số phòng: “Anh ơi, anh thực sự mang tới nhà này sao?”

Người giao hàng nghiêm túc nhìn vào số nhà rồi gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, cô àh, là nhà này không sai. Mà hơn nữa đây là bữa ăn được đặt khẩn cấp, do chủ bếp của chúng tôi tự mình nấu a. Hơn nữa lại sử dụng thiết bị giữ ấm đặc biệt, lại thêm hộp bảo vệ để đảm bảo thức ăn được đưa đến nơi vẫn còn bốc lên hơi nóng... Nếu cô không tin, tôi có thể trả tiền lại ngay.”

Ánh mắt Tả Tư Ninh nhìn vào cái hộp đựng đồ ăn như ở trong khách sạn, có từng tầng bao bọc. Nếu nói như vậy thì tiền ăn nhất định không ít. Cô liếc mắt nhìn tập tiền lẻ trong tay mình, cảm thấy bị Hàn Duệ lừa gạt: phải rất rất nhiều tiền lẻ mới đủ a.

Người đưa cơm hiểu ý, nở nụ cười, thái độ hòa nhã: “Cô àh, cô yên tâm. Bởi vì chủ nhà là hội viên của tiệm ăn chúng tôi nên tiền cơm đã được thanh toán trước rồi. Hiện tại cô chỉ cần trả tiền phí vận chuyển thôi.” Ánh mắt người đưa cơm quét vào lòng bàn tay cô, giống như đang nói: cô àh, rất rẻ, số tiền trong tay cô chắc chắn là đủ.

Trước khi người đưa cơm rời đi, Tả Tư Ninh hỏi một câu: “Không biết tiệm ăn của các anh là gì vậy?” Cô rất có hứng thú biết tiệm ăn cao cấp nào lại giao đến tận nhà. Phục vụ cũng chu đáo quá đi.”

Người đưa cơm ngoái đầu lại cười: “Vằn thắn Cát Tường.”

Tả Tư Ninh có kích thích muốn cười ngất.

Kì thật thì người đưa cơm kia nói khoác quá mức rồi. Cái gì mà thiết bị giữ ấm đặc biệt, kì thật chỉ là một cái hộp đựng đồ ăn bình thường, mà cái hộp giấy bên ngoài cũng chỉ là bởi vì bên trong có hai hộp đựng đồ ăn nên mới phải cho thêm đi?

Nhưng hắn một chút cũng không khoa trương: mì vằn thắn quả thật vẫn còn bốc lên hơi nóng.

Nhìn thấy mì vằn thắn vẫn còn nóng hầm hập lại óng ánh trong suốt, Tả Tư Ninh bỗng nhiên cảm thấy mũi có phần chua xót. Cô tự nói với mình là bởi vì hít vào hơi nóng nên mới kích thích tuyến lệ...

Cô hình như bị ý nghĩ của chính mình với bát mì trước mặt chọc cười, cười đến sáng lạn.

***************************************************

Hàn Duệ ngồi ở quán trà, đối diện là Lâm Thiến. Lâm Thiến đội mũ che khuất băng gạc trên trán. Từ trước tới nay cô cực kì chú trọng hình tượng của mình, tuyệt không cho phép mình thiếu phong cách thẩm mĩ xuất hiện trước mặt mọi người.

Cô uống một ngụm trà, cười: “Duệ, anh đối với cô ấy thực sự là khác.”

Cúp điện thoại xong lập tức thu lại nụ cười, Hàn Duệ khôi phục lại gương mặt lạnh lùng, nói chuyện cũng không dư thừa đến một chữ: “Bởi vì cô ấy đáng giá.”

Lâm Thiên dừng một chút, khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra nghi hoặc: “Vì cái gì?” Lâm Thiến thừa nhận rằng Tả Tư Ninh đẹp, nhưng cũng chỉ là khuôn mặt đẹp thông thường, không có đến mức làm thay đổi lòng người.

Hàn Duệ khó có khi nở nụ cười, vẻ mặt có phần nhớ lại: “Hương vị trên người cô ấy, đại khái chỉ có anh mới biết đi.” Bởi vì hiểu nhau mà không cần nói ra, bởi vì hai người trải qua chuyện tương tự nhau, và cũng là bởi vì cô quật cường. Một người phụ nữ chịu tất cả đau khổ, cay đắng nhưng vẫn nhất quyết sinh đứa nhỏ ra. Một mình mang thai, một mình nuôi dưỡng, không rời không bỏ, đây chính là một chuyện vĩ đại. Hàn Duệ thậm chí còn nghĩ: nếu mẹ của mình năm đó có một nửa dũng khí của cô, Hàn Trữ và mình cũng không thiếu chút nữa thì lầm đường lỡ bước, Hàn Trữ lúc này cũng không đến mức chịu ủy khuất đi ở rể...

Thật đáng tiếc đứa ngốc giống như cô trên đời không có nhiều lắm.

Không biết vì cái gì, biểu tình lúc này của Hàn Duệ, cái loại biểu tình đơn thuần của trẻ con làm Lâm Thiến cảm thấy mình đã thua. Cô tự giễu mỉm cười, lần đầu tiên thiếu khống chế mà lật con bài tẩy của mình: “Đứa nhỏ đúng là ở chỗ em.”

Lời này vừa nói ra, cái loại vẻ mặt thất vọng của Hàn Duệ làm cho Lâm Thiến cảm thấy mất mát. Kì thật từ lúc cô âm thầm nhúng tay vào chuyện Vạn Hoa, từ lúc cô điều tra Hàn Duệ và người phụ nữ bên cạnh anh, cô biết chính tay mình đã đem Hàn Duệ đẩy ra. Cô có thể lý trí xem xét hành động của Lâm Tĩnh nhưng khi đến lượt mình thì lại giả vờ như không biết.

Phụ nữ vờ ngớ ngẩn đều giống nhau.

Ngày đó tìm lần tin tức cùng Lục Lệ Thành nhưng không có kết quả, Hàn Duệ liền đoán được là cô. Cho nên hôm nay khi cô đề xuất gặp mặt anh không chút do dự đi tới. Bất quá khi nghe được Lâm Thiến chính mồm thừa nhận, anh vẫn không khống chế nổi tiếc nuối, tại trong ấn tượng của anh, Lâm Thiến là một người phụ nữ cực kì thông minh. Tuy cô không nói nhiều nhưng những câu cô nói ra đều rất có lý. Tuy cô không làm nhiều chuyện nhưng đã là thì làm toàn là những chuyện quan trọng, chính yếu. Năm đó đúng là nhờ lời nói bên tai của cô nên Lâm Chấn Hải mới thu nhận hai anh em bọn họ vào nhà họ Lâm. Bởi vì một câu nói đùa của cô mà thúc đẩy chuyện của Lâm Tĩnh và Hàn Trữ, thậm chí cũng vì cô mà Lâm Chấn Hải đem Vạn Hoa giao cho anh...

Hồi tưởng lại, nhiều năm như vậy, anh hận nhà họ Lâm đồng thời lại kính nể Lâm Thiến. Một người phụ nữ thông minh trầm mặc sẽ là một người thầy tốt, một người bạn hiền nhưng sẽ không phải là một người yêu, thậm chí là vợ. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, anh thật sự không nắm được người phụ nữ có thể thao túng mọi chuyện trong tay như vậy.

Không tự giác thở dài một hơi, Hàn Duệ nhìn cô, lần đầu tiên trong mắt có ánh sáng dịu dàng: “Lâm Thiến, còn nhớ rõ lần đó anh hỏi em thực thích anh sao? Hôm nay anh vẫn muốn hỏi lại em một lần, em thật sự yêu anh sao?” Ánh mắt anh cực kì thành khẩn: “Nhiều năm như vậy trôi qua, em chưa từng hạn chế anh có người phụ nữ khác, thậm chí chỉ cần không kết hôn thì em đều không có ý kiến. Đây tới cùng là vì gia giáo hay là bởi vì nguyên nhân khác? Nếu bởi vì gia giáo, tại sao Lâm Tĩnh cũng tiếp thu giáo dục y như vậy lại khác em nhiều đến như thế?”

Đây là lần đầu tiên Hàn Duệ nói lời thật từ tận nội tâm của anh, Lâm Thiến có chút cảm động, đáng tiếc lời nói này đối với cô là vô ích bởi vì có một người đã rõ ràng vấn đề này.

Thật đáng tiếc, người đó chính là Lâm Thiến.

Cô có nhiều thời gian để nghĩ rõ ràng chuyện này, nhưng nghĩ rõ ràng rồi thì sao? Cô vẫn thuyết phục mình hãm tại trong mê cục, bởi vì đối với cô mà nói, thanh tỉnh là quá thống khổ.

Nhớ tới những năm nay đem toàn bộ tinh lực đặt lên trên người một người đàn ông, mà rồi lại phát hiện cô không thích người đàn ông kia. Một lỗi lầm như vậy cô không thể thừa nhận.

Lâm Thiến duy trì mỉm cười: “Em sẽ đưa đứa nhỏ trở về nguyên chủ. Duệ, anh là sao?”

Nụ cười có gai giống như hoa hồng, Hàn Duệ biết rõ.

Đích xác là đứa nhỏ kia không phải của anh, cái này anh vẫn không dám nghĩ sâu bởi vì anh sẽ phát điên. Anh không phải là một người đàn ông rộng lượng, dễ dàng tha thứ toàn bộ. Anh đúng là có yêu Hữu Hữu nhưng không cách nào yêu con của Tư Ninh với người khác. Đây là mâu thuẫn mà anh không cách nào vượt qua.

Mặc dù lúc kết thúc câu chuyện anh lấy thái độ cường ngạnh yêu cầu Lâm Thiến đưa đứa bé trở về nhưng anh vẫn vô pháp thuyết phục chính mình giải quyết cái nan đề này.

Lâm Thiến luôn có biện pháp nắm được điểm trí mạng.

Lái xe về nhà, trên đường đi qua tiệm tiện lợi, Hàn Duệ nhìn thấy Tả Tư Ninh đi ra. Đang muốn gọi cô thì thấy trong tay cô có cái gì đó, nếu anh không nhìn lầm, đó là thuốc tránh thai...

Xe dần dần dừng lại, nhìn Tả Tư Ninh càng chạy càng xa, Hàn Duệ dựa vào trong xe, đáy mắt đình trệ, hốc mắt càng ngày càng sâu. Cho dù anh không mang bao cao su, cô cũng có biện pháp để không mang đứa nhỏ của anh. Nghĩ đến cảnh tượng sau ba năm, cô mang theo con trai sống cùng người đàn ông xa lạ, trong đó không anh – Hàn Duệ.

Anh nện một quyền lên tay lái, một tiếng còi vang lên, mọi người đều nhìn vào anh. Anh thấy Tả Tư Ninh đi ở phía trước cũng quay đầu lại, cô do dự một chút rồi giấu đồ vào trong quần áo sau đó hướng bên này đi tới.

Cái ý nghĩ về một đứa bé lại hiện lên, Hàn Duệ tháo kính xuống, nhìn thoáng qua dấu vết nơi khóe mắt, cười lạnh: mình vốn là một tên khốn khiếp, khốn khiếp thêm một chút cũng không sao.

Tả Tư Ninh lên xe, lúc cô nhìn thấy Hàn Duệ thì cảm thấy có một chút mùi vị nói không rõ.

Cô tổng kết nguyên nhân:

Thứ nhất: người đưa cơm quá khôi hài, khuếch đại để cho Hàn Duệ trả thêm tiền.

Thứ hai: vằn thắn kia quá nóng, hơn nữa tuyến lệ của cô quá nhạy cảm cho nên nhất thời cảm xúc tăng vọt.

Cô khụ một tiếng, quay sang: “Anh yên tâm, tiền của anh một phân em cũng không động tới.” Lúc nói ra lời này, cô muốn cắn đầu lưỡi của chính mình. Cô đây đang nói cái gì a? Tốt xấu gì cô cũng nên bày tỏ cảm tạ với hành động tri kỉ của Hàn Duệ, sau đó nói một số câu từ tâm gan, làm cho cuộc sống chung của hai người càng thêm hòa hợp, càng phù hợp với lý niệm hài hòa của xã hội.

Đáng tiếc không đợi cô điều chỉnh tốt trạng thái, một cái bóng đen khổng lồ đã chùm lên cô. Trước mắt cô là một mảng tối đen, không phải cô té xỉu, mà là một bóng người.

Ghế ngồi không biết từ lúc nào đã bị ngả xuống, Tả Tư Ninh nhìn Hàn Duệ trên người cô, trợn mắt há mồm, nghĩ đến động tác sắp tới của anh, cô vùng lên, tức giận: “Hàn Duệ, anh điên rồi... đây là đường cái, giữa ban ngày ban mặt...”

Nói xong cô lại có kích thích muốn cắn lưỡi: vì sao phản ứng đầu tiên của mình không phải hô hãm hiếp mà lại là cảm thấy XO ở địa điểm này không được? Điên rồi, điên rồi, đều đã điên rồi...

Hàn Duệ lấy tay nâng mặt cô lên, dán tại bên tai cô, trong giọng nói mang theo một tia uy hiếp: “Em cũng biết đây là đường cái, cho nên nhớ phối hợp, nếu để cho người phát hiện... đương nhiên em cũng có thể kêu to hãm hiếp, nhưng anh nhắc nhở em, nếu người ta nhìn thấy chứng nhận kết hôn của chúng ta thì bọn họ có cảm giác gì?”

Nhất định là cảm thấy đó là trò đùa chơi của cặp vợ chồng mới cưới, nói không chừng có thể miễn phí quan sát “tài liệu dạy học” sống, kích thích hơn nhiều so với thuê đĩa...

Tả Tư Ninh giờ phút này chỉ có một ý nghĩ: ly hôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.