Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 9: Buổi Quay Thử Làm Phát Ngôn Viên



Thật ra thì Tư Ninh cảm thấy kì quái, kế hoạch ban đầu chỉ là luyện âm thật tốt. Bởi vì buổi sáng nay Tiểu Mỹ đã xác nhận rằng hôm nay không có thông báo. Vậy người đại diện nhận được thông cáo mới hay là có cái gì khác?

Lan Tả, cũng chính là người đại diện hỏi công ty một chiếc xe. Sau đó tự mình lái xe đưa Tả Tư Ninh đi. Dọc đường, cô hưng phấn nói chuyện: “Tả Tư Ninh, chị nói cho em nghe. Hiện tại có một cơ hội đặc biệt tốt, nếu em có thể nắm chắc, đến khi xuất hiện thông cáo, tiền bạc đương nhiên không phải ít.”

Tả Tư Ninh đi theo Lan Tả thời gian không ngắn, chưa bao giờ thấy bộ dáng hưng phấn như vậy của cô. Tư Ninh không nhịn được tò mò, hỏi.

“Em không phải thích chơi trò chơi sao? Vừa đúng lúc có một công ty đưa ra một game trực tuyến mới – Cổ Phong. Trước mắt còn thiếu một nữ phát ngôn viên. Chị đã xem qua trò chơi, cảm thấy hi vọng của em rất lớn.”

Tả Tư Ninh cười khổ: “Chị Lan, em thích chơi trò chơi. Nhưng chỉ là chơi đùa, amater, không có nội dung kĩ thuật. Chẳng hạn như Bubble mà thôi, trò chơi trực tuyến thật không được.”

Vừa lái xe Lan Tả vừa trừng mắt liếc qua kính: “Chị không quản em chơi như thế nào, chơi gì. Dù sao cũng chẳng để cho em chơi, chỉ là tìm người làm người phát ngôn. Còn có, chị đã nói với em rồi, em phải giải thích rõ ràng cho chị mối quan hệ giữa em và Hàn tổng. Hai người thực sự gặp gỡ sao?”

Tính tình Lan Tả vốn trực tiếp. Đương nhiên cô không thích cùng người khác tranh luận. Bất quá Tư Ninh kể từ khi đi theo cô liền một mực tranh cãi. Đó cũng chính là thói quen chung đụng của hai người. Trong tay Lan Tả cũng có những nghệ sĩ nhỏ khác. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ càu nhàu, nhưng Lan Tả đặc biệt thiên vị Tư Ninh.

Thiên vị thì liền thiên vị đi. Đặc biệt điều này còn làm cho Tư Ninh tự hào, cái này chứng minh sức quyến rũ của mình thu phục cả Lan Tả.

Tuy nhiên những năm này Tư Ninh đều phải cảm ơn Lan Tả, có thể nói rằng cô ấy là người dẫn đường. Kể từ cuộc thi ca hát, Tư Ninh được cô nhìn trúng, cô vẫn đi theo Tả Tư Ninh trên con đường này. Nếu không có cô ấy, hiện tại Tư Ninh cũng sẽ không được thuận lợi như vậy. Ít nhất là cô sẽ không đón được những công việc như là quảng cáo và làm phát ngôn viên kia.

Hai người không quen thân, Lan Tả đối với Tư Ninh như vậy thật sự là đã không tồi.

Trong lúc Tả Tư Ninh cảm khái, Lan Tả lại đưa ra khẩu dụ: “Em có nghe chị nói hay không đấy? Chị nhắc nhở em, Hàn Duệ kia đã có đối tượng. Đối tượng của anh ta có lai lịch không nhỏ. Nếu em muốn cùng anh ta chơi đùa thì được, nhưng đừng có hãm quá sâu. Nếu có gì thì chỉ có em là người chịu thiệt.”

Tư Ninh hoàn hồn, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Lan Tả. Không thể nào không bội phục: “Lan Tả, chị đúng là Bách Hiểu Sanh của giang hồ a... Đối tượng của Hàn tổng là ai? Đã kết hôn chưa?”

Bộ ngực của Lan Tả phập phồng, không nhịn được mà quay đầu trách cứ: “Cô cho rằng tôi xạo với cô? Đến lúc xảy ra chuyện thì chẳng phải tôi chùi đít thay cô sao?”

Tư Ninh cực kì vô tội, chỉ vào phía sau xe, hỏi: “Lan Tả, chúng ta muốn đến công ty mạng Vạn Hoa này sao?”

Lan Tả giờ khắc này thật có thôi thúc muốn đâm xe. Cô nghĩ: đâm chết vị Tả đại tiểu thư này là tốt nhất. Nếu không phải cô ta ngắt lời mình làm sao mình lại lái xe qua nó? Nơi này còn là đường một chiều, bỏ lỡ chỗ đỗ xem phải đi thêm một đoạn lớn mới quay lại được. Cô gái này quả nhiên trời sinh chính là để đem đến cho mình phiền toái.

Hai người náo loạn một lát, cuối cùng cũng đến được Vạn Hoa. Hai mươi mấy tầng office, Vạn Hoa ở giữa tầng năm. Nhìn vào trang hoàng của công ty thì thấy Vạn Hoa phát triển khá tốt. Bất quá Tư Ninh không hiểu, trò chơi trực tuyến rất lưu hành, nhưng dù sao cũng chỉ tập trung ở phân khúc dành cho người trẻ tuổi. Cho dù cái này có tốt đến mấy nhưng không lo lắng về sau sao?

Lan Tả cho cô một biểu tình “kì quái hiếm thấy”: “Có thời gian thì xem báo chí tin tức nhiều hơn đi, như vậy em sẽ biết Vạn Hoa là của cái tập đoàn nào.”

Tư Ninh quả thật không biết phía sau của Vạn Hoa là ai. Nếu cô biết... Được rồi, không có nếu là. Lan Tả không dự tính nói cho cô biết trước khi quay thử.

Nhân viên công tác mang Tư Ninh đi vào thay quần áo để thử vai. Đồng hành còn có ba, bốn cô gái. Những cô gái này theo suy nghĩ của Tư Ninh đều có một vài điểm giống nhau. Một: ngực lớn; hai: mông lớn; ba: khuôn mặt... Đương nhiên là không quá lớn, đều là bộ dáng đoan chính. Người chơi trò chơi trực tuyến, một mặt hưởng thụ cảm giác kích thích, mặt khác chính là theo đuổi hiệu quả hình ảnh. Vì vậy, muốn làm người phát ngôn cho trò chơi thì phải là mĩ nhân dễ nhìn, phải nắm bắt thị trường ở ấn tượng đầu tiên.

Lan Tả không theo Tư Ninh đi vào. Hôm nay đi quay thử cũng không mang theo trợ lý, có thể có một chút kì quái. Giờ phút này, Lan Tả đi thang máy trực tiếp tới thẳng tới phòng nghỉ ngơi ở tầng chót của Vạn Hoa. Cô sửa sang lại dung mạo một chút rồi gõ cửa.

Cửa mở ra, một người đàn ông y phục toàn thân đều màu đen ngồi trên chiếc ghế bành xoay, đưa lưng về phía cô. Trước mặt anh ta là một cửa sổ trong suốt rất lớn, sát đất. Cho nên theo góc độ của anh nhìn xuống, không những chỉ nhìn thấy hoàn cảnh dưới lầu mà còn có thể nhìn thấy vịnh ở xa xa.

Trước khi mở miệng, Lan Tả tiến hành quan sát cẩn thận người đàn ông đối diện. Màu đen có ba ngụ ý: cao nhã, bi thương, không giống người thường. Người thích màu đen thường lộ ra vẻ bất đồng khác người, cố duy trì một khoảng cách nhất định với thế giới, có phân rõ giới hạn. Nhưng bởi vì nó quá tương phản với chung quanh, nên làm nổi bật đặc điểm của nó: sự cự tuyệt cùng với tính cưỡng chế. Bởi vì vậy mà cô nhận định rằng người đàn ông này không dễ dàng tiếp nhận cám dỗ, đồng thời tương đối mạnh mẽ.

Bằng vào hơn bốn mươi năm lịch duyệt, Lan Tả nhận thấy trên người anh ta có câu chuyện. Về phần câu chuyện xưa này là thương tổn vì tình hay là cái gì khác thì không thể biết được. Loại đàn ông này tràn đầy cảm giác bí ẩn, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ. Đồng thời kinh nghiệm của anh ta có thể mê người như cây thuốc phiện vậy.

Sau khi quan sát, cô có thể tóm tắt một câu kết luận: người đàn ông này nguy hiểm.

Lan Tả dùng khuôn mặt tươi cười: “Hàn tổng, cảm tạ ngài đã cho nghệ sĩ của chúng tôi cơ hội lần này. Dĩ nhiên rằng tôi có lòng tin với cô gái của tôi. Cô ấy nhất định là người mà ngài cần.”

Hàn Duệ không quay lại, anh chuyển động chiếc nhẫn đính hôn ở ngón giữa. Một lát lại đem nó rút ra, nắm ở trong lòng bàn tay. Mấy ngày nay anh đã suy xét chuyện này, có lẽ hậu quả không thể tưởng tượng. Nhưng anh cũng nên bắt đầu chuẩn bị phản kích rồi. Mà bước phản kích đầu tiên của anh chính là – đàn bà.

Nghĩ tới đây, anh xoay người lại, đem nhẫn ném vào ngăn kéo. Mặt không thay đổi nhìn Lan Tả: “Đợi tôi và cô cùng nhau đi xem cảnh quay thử. Hi vọng người của cô không làm cho tôi thất vọng. Lúc trước tôi đã nói với cô, chỉ cần cô ấy nổi bật trong lần quay thử này, thì trong những hạng mục tiếp theo, cô ấy sẽ là ứng cử viên hàng đầu.”

Điều kiện hậu đãi này ngược lại lại làm cho người ta lo lắng rằng bên trong có cạm bẫy. Lan Tả cũng không ngoại lệ: “Tôi muốn biết lý do vì sao ngài lại nhìn trúng cô gái của tôi vậy?”

Ánh mắt Hàn Duệ quét qua bàn làm việc, phía trên có một phần báo cáo điều tra. Đối tượng khảo sát là một người - một người phụ nữ, một người phụ nữ được gọi là Tả Tư Ninh. Hàn Duệ có chút thả lỏng, nở nụ cười: “Cô ấy coi như là bạn học cũ của tôi.”

Bởi vì điều này? Lan Tả không tin, nhưng cô hiểu lúc này không nên nói thêm cái gì nữa. Dù sao người trước mắt này là thần tài, có ai ngu mà đụng chạm tới người này đây?

Buổi quay thử được tiến hành trong một trường quay rộng rãi, tràn đầy không khí cổ xưa. Chung quanh có núi giả, hoa cỏ. Hai bên vách tường treo tranh sơn thủy, phía trước là một bối cảnh hoa lệ. Một nhành hoa đào lấp ló bên cửa sổ chạm trổ.

Tư Ninh đã thay một bộ quần áo trắng. Tay áo buông dài, thắt lưng màu xanh nhạt. Trên thắt lưng có thêu viền tua. Viền tua theo vạt váy rủ xuống mặt đất, có vẻ phiêu dật linh động theo mỗi bước chân.

Cô cảm giác mình giống như đang hát hí khúc. Cô khẽ hất ống tay áo lên trên, mãi mới lộ ra được ngón tay. Cô nhất thời hứng khởi, ngón tay uốn thành hình hoa lan, không để ý đến những người xung quanh mà bắt đầu hát. Cô vốn là ca sĩ, treble khá tốt, vì vậy cô dám khiêu chiến Lý Ngọc Cương, hát cái hí khúc kia :

Yêu hận vốn chỉ trong nháy mắt

Nâng chén mời minh nguyệt, tình dài tựa trường thiên

Yêu hận đôi bờ đều mờ mịt

Hỏi Người lòng còn lưu luyến

Đài hoa cúc soi bóng minh nguyệt

Ngờ đâu tình ta lâm vào lạnh giá

Say trong lòng Người

Mộng về ái tình Đại Đường thuở ấy

Những cô gái cùng thử giọng đều hướng nhìn cô. Có một cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vừa hát theo cô vừa tiến lại gần bên người cô. Tuy giọng hát không được lớn, nhưng hợp âm của hai người mang lại cảm giác vui vẻ, đầy sức sống. Trong lúc này, bầu không khí thân thiện lên khá nhiều.

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, phá vỡ cảnh vui vẻ nơi này. Một giây sau mọi người dừng lại, đưa ánh mắt tới cửa, không biết từ lúc nào ở đó đã có thêm một nam một nữ. Người đàn ông thì mặc cả bộ màu đen, người nữ thì tuổi tác hơi lớn. Tiếng vỗ tay kia phát ra từ người đàn ông. Tuy hắn đeo mắt kính nhưng đằng sau chiếc kính mắt kia hẳn là vẻ mặt tán thưởng đi.

Toàn trường trở nên yên tĩnh, Tả Tư Ninh không để chuyện gì vào mắt, vẫn tiếp tục hát tiếp bài hát này. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua người đàn ông đứng ở cửa.

Bài biểu diễn này không có báo trước, cô bắt đầu, rồi chính cô lại kết thúc nó. Khi cô hát xong âm cuối cùng, cô chậm rãi buông cánh tay áo, hai tay đặt bên hông, mỉm cười nói: “Bêu xấu rồi!” Sau đó ngồi lên ghế chờ đợi quay thử.

Lan Tả không nhịn được nhếch miệng: không hổ là người mình xem trọng. Tả Tư Ninh sở dĩ làm như vậy chính là muốn biểu hiện, thừa dịp trước khi quay thử muốn để lại ấn tượng khắc sâu cho mọi người. Giọng hát và khí chất bĩnh tình trước mọi thời điểm, hoàn cảnh của cô sẽ cho cô thêm khá nhiều điểm cộng.

Muốn thành công thì không thể mù quáng mà rụt rè vào thời điểm xấu hổ.

Lúc quay thử thì không có gì trắc trở, mọi ý kiến đánh giá đều có khuynh hướng nghiêng về Tả Tư Ninh. Dĩ nhiên là vì cô biểu hiện cực kì tự nhiên, thoải mái ở phần mở màn . Trong đó có một vị đánh giá như vậy: rất có phong phạm siêu sao.

Sau khi nghe được lời đánh giá đó, Tả Tư Ninh cười đến đau cả ruột, kéo tay Lan Tả. Cô gần như ngồi xổm trên mặt đất: “Em có thể nói là em đã nhìn lén kịch bản gốc của nhân viên làm việc không? Bài là phối nhạc trọng yếu của game trực tuyến này, cho nên em đánh cuộc hát thử...”

Khi cô hưng phấn lôi kéo Lan Tả nói chuyện, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt các cô. Tài xế nhô đầu ra đưa một phong thư cho Tư Ninh, hỏi: “Tả tiểu thư, có cần đưa cô một đoạn đường không?”

Tả Tư Ninh khó hiểu, cô sờ sờ phong thư. Bên trong có gì đó, hình chữ nhật, lớn nhỏ... rất giống thẻ tín dụng.

Cô đột nhiên hướng Lan Tả nở nụ cười: “Lan Tả, em có việc phải đi trước một cái. Chị trở về công ty trước đi.” Nói xong cô nhanh chóng tiến vào trong xe không để cho Lan Tả có bất kì cơ hội ngăn trở nào.

Cô cũng bất chấp Lan Tả ở phía sau dậm chân nghiến răng. Phong thư trên tay làm cô rất khẩn trương. Cô khẩn cấp mở nó ra, muốn biết xem đó có đúng là thẻ tín dụng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.