Tùy An Nhiên gặp lại Ôn Cảnh Phạm lần nữa chính là lúc anh đến làm thủ tục trả phòng.
Hẳn là anh vừa mới ngủ dậy, trên dưới người anh đều toát lên vẻ lười biếng, anh khẽ mím môi, ánh mắt trong veo, nhưng gương mặt lại không có chút biểu cảm nào.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói lạnh lùng: "Xin chào, tôi muốn trả phòng."
Tùy An Nhiên nghe thấy giọng nói của anh liền đứng dậy, hai người mặt đối mặt, cả hai đều có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó liền ăn ý nhìn nhau cười.
Cô nhận lấy thẻ phòng đưa cho Trương Mễ, ngẩng đầu lên hỏi: "Công việc đã hoàn tất nên anh đến trả phòng sao?"
"Ừm, hoàn thành rồi." Anh đưa tay nắn nhẹ giữa đầu lông mày, khẽ nhíu mày lộ vẻ mệt mỏi: "Em chuẩn bị tan ca sao?"
"Vâng, em đang chuẩn đi đây." Tùy An Nhiên xoay người cầm lấy chiếc áo khoác dáng dài màu xanh đen đang treo trên ghế của Trương Mễ.
Vừa khéo thủ tục trả phòng của anh cũng đã xong, anh chuẩn bị quẹt thẻ, thấy cô từ phía sau đi ngang qua, liền lên tiếng gọi cô lại: "Cùng nhau đi."
Tùy An Nhiên khựng lại, cô bình tĩnh gật đầu trước ánh mắt mập mờ của Trương Mễ, cô đứng cạnh anh, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
Loại chuyện này... xảy ra thêm vài lần rồi cũng sẽ quen thôi...
Ôn Cảnh Phạm cầm chiếc bút máy màu đen lên, ngón tay thon dài của anh ấn chặt phần đuôi bút, nhẹ giọng nói với cô: "Tin nhắn hôm đó, lúc nãy khi xử lý hộp thư tôi mới nhìn thấy."
Tùy An Nhiên theo tiếng nói của anh quay sang, anh đang cúi đầu, đường nét trên gương mặt góc cạnh. Ánh đèn rơi trên người anh, khiến cả người anh như đang che phủ bởi một tầng sáng mỏng, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên mờ ảo.
Tầm mắt cô di chuyển xuống dưới, từ bả vai đến cánh tay, rồi dừng lại trên bàn tay đang cầm bút của anh, và cả ba chữ viết tuyệt đep, cứng cáp kia.
Ôn Cảnh Phạm.
Tùy An Nhiên rất quen thuộc nét chữ của anh, nhưng loại quen thuộc này, vẫn dừng lại tại thời điểm năm năm trước, trên tờ giấy ghi chú của anh để lại.
Trên tờ giấy ghi chú chỉ có vài chữ ít ỏi, cô không ngừng xem đi xem lại, cuối cùng trong một lúc cao hứng cô đã mô phỏng theo nét chữ của anh. Cho đến bây giờ, chữ của cô đã giống đến 90%.
Năm năm bay vụt đi trong chớp mắt, nhưng chung quy vẫn là quãng thời gian dài đằng đẳng.
Năm năm đã đi qua, dáng dấp của người thiếu niên năm xưa đã thay đổi đi ít nhiều. Dưới dáng vẻ tuấn tú, càng toát lên vẻ thành thục ổn trọng, chúng lặng đọng theo thời gian, giúp anh luôn giữ được vẻ bình tĩnh và kiềm chế trong mọi hoàn cảnh.
Nét chữ dưới tay anh, cũng dần biến đổi theo thời gian, cứng cáp và thành thục.
Và những quá trình này, cô đều không thể tham dự vào.
Ôn Cảnh Phạm đem thẻ cất đi, quay đầu lại liền nhìn thấy cô đang ngắm mình đến thất thần, đáy mắt chợt lóe lên, lộ ra nụ cười: "An Nhiên, có thể đi rồi."
Tùy An Nhiên lập tức hoàn hồn, cô vội vàng cúi đầu xuống, bối rối cắn nhẹ môi. Lúc ngẩng đầu lên, đã khôi phục lại nét mặt như trước, nhìn anh mỉm cười: "Tin nhắn sao? Cũng không có chuyện gì gấp gáp đâu."
Hôm qua, sau khi tin nhắn được cô gửi đi thì đợi mãi vẫn không thấy anh trả lời lại, nhớ lại hôm trước anh đã từng nói sẽ kết thúc công việc sớm hơn dự định, nên cô nghĩ có lẽ anh đang bận rộn, vì thế cũng không có để ở trong lòng.
"Con cháu của Phạm Hy.... có lẽ sẽ không có nữa." Anh cong môi cười, đáy mắt mang theo vài phần dịu dàng: "Lúc Phạm Hy được 5 tháng tuổi, cân nặng đạt chuẩn, cơ thể khỏe mạnh nên tôi đã đưa nó đi triệt sản rồi."
"Triệt sản rồi..." Ngón tay Tùy An Nhiên đặt nhẹ trên khóe môi: "Triệt sản cũng tốt, ít nhất đối với cơ thể Phạm Hy cũng tốt."
"Phạm Hy không gây phiền phức gì cho em chứ?"
"Không có, nó rất ngoan." Cô cười híp mắt, cùng anh bước ra khỏi thang máy.
"An Nhiên?"
Vừa đi được vài bước thì cô nghe thấy có người đang gọi mình.
Tùy An Nhiên quay đầu lại nhìn, đối diện có tổng cộng 5 người đang đi về hướng này, ai nấy cũng vận âu phục đi giày da, họ đang chuẩn bị đi vào thang máy lên đại sảnh. Và người đứng ở giữa chính là.... Giang Mạc Thừa.
Cô dừng bước, đứng yên tại chỗ chờ anh ta đi tới.
Một thân tây trang màu đen, áo quần phẳng phiu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ tiêu chuẩn của người trong giới tinh anh.
Anh ta bước nhanh đến chỗ cô, không coi ai ra gì mà nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận quan sát: "Mẹ em đã dặn dò anh sau khi gặp em phải giúp dì ấy trông coi em, nhưng vừa nhìn thì hình như em đã gầy đi rất nhiều?"
"Không có, tôi vẫn như vậy." Cô không tiếng động tránh thoát tay anh ta, khẽ cười với đoàn người bên cạnh anh, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Anh đến Thịnh Viễn làm gì?"
"Xã giao." Anh đơn giản trả lời, thấy vẻ mặt của cô lạnh lùng, mới chuyển hướng nhìn sang Ôn Cảnh Phạm đang đứng phía sau cô: "Vị này là?"
"À, để tôi giới thiệu. Đây là bạn học của em, cũng là người làm trong ngành tài chính, Giang Mạc Thừa. Còn đây là tổng giám đốc của SY, Ôn Cảnh Phạm." Cô quay đầu lại nhìn Ôn Cảnh Phạm.
Người phía sau đang lạnh lùng quét mắt về phía Giang Mạc Thừa, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá, khẽ gật đầu chào hỏi.
Hai người đàn ông, ngay trong lần gặp đầu tiên.... Không hiểu sao đã mang theo vài phần đối địch.
Giang Mạc Thừa hơi bất ngờ liếc nhìn Ôn Cảnh Phạm, vươn tay ra trước: "Thì ra là tổng giám đốc Ôn, ngưỡng mộ đã lâu." Nhưng giọng nói đó, lại không nghe ra chút ngưỡng mộ nào.
Ôn Cảnh Phạm cúi đầu nhìn tay anh ta, liếc mắt thấy nét mặt của Tùy An Nhiên có chút căng thẳng, đuôi mắt hơi giương lên, sắc mặt càng trở nên nghiêm nghị, nhưng vẫn thản nhiên đưa tay mình ra bắt tay đối phương, cong môi cười: "Xin chào."
"Nếu anh có việc bận thì đi trước đi." Tùy An Nhiên đưa tay chỉ chiếc xe gần đó: "Tôi tan ca rồi, về nhà trước đây, hôm nào rảnh rỗi sẽ hẹn anh sau."
Nụ cười của Giang Mạc Thừa chợt khựng lại, lúc đảo mắt nhìn về phía Tùy An Nhiên, sắc mặt đã vui vẻ trở lại: "Được thôi, anh lúc nào cũng có thể."
Dứt lời, anh ta lại thâm tình nhìn cô một cái. Sau đó mới quay sang gật đầu chào Ôn Cảnh Phạm, rồi cùng đoàn người đi về phía thang máy.
Tùy An Nhiên quay đầu lại nhìn bóng lưng của Giang Mạc Thừa, thấy anh ta đã bước vào thang máy, cô mới quay lại nói với Ôn Cảnh Phạm: "Đi thôi."
"Ừ." Ôn Cảnh Phạm đáp lại, nhắc nhở cô: "Em phải khoác áo vào trước đã."
Tùy An Nhiên "a" lên, lúc này cô mới nhớ đến chiếc áo khoác vẫn luôn được giắt trên cánh tay, cúi đầu đem áo khoác vào.
Từ đầu đến cuối, hai người đều không quay đầu lại nhìn Giang Mạc Thừa ở phía sau.
Anh ta đứng trong thang máy, nhìn bóng lưng hai người đang sánh vai bước đi, ánh mắt chợt tối lại.
******
Văn Ca dự định xuất ngoại, cho nên trong khoảng thời gian này bài vở của cô khá nhiều. Cô ấy không ngủ không nghỉ bổ túc tiếng Anh, ngoài vài cuộc gọi để kể khổ ra thì chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Nhưng hôm nay, Tùy An Nhiên lại nhận được tin nhắn của cô ấy, rất đơn giản cũng rất trực tiếp.
Ông cụ đang tổ chức một bữa tiệc gia đình, muốn giúp chú Cảnh Phạm xem mắt... Tình huống khá lạc quan, tích cực, ông cụ vô cùng hài lòng.
Tùy An Nhiên đang gọt trái cây, chuẩn bị đút cho Phạm Hy ăn. Kết quả của việc vừa đọc tin nhắn vừa gọt trái cây chính là trong lúc không để ý đã đổ máu.
Lúc mới cắt vào tay, cô vẫn không có cảm giác gì. Tùy An Nhiên cúi đầu nhìn đoạn tin nhắn đó, chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Đợi đến khi cô phản ứng lại, vết thương trên tay đã đau như bị lửa đốt.
Thoáng cái, nước mắt đã rơi xuống. Chẳng qua cũng chỉ là cắt trúng tay thôi, tại sao lại có cảm giác đau đến thế? Đau đến nỗi hít thở cũng trở nên khó khăn.
Phạm Hy nghe tiếng chạy đến, ngồi xổm trước mặt cô nhìn một hồi, tựa hồ có chút ngờ vực, nó giơ móng vuốt lên chạm vào chân cô. Thấy cô vẫn không có phản ứng, nó liền nghiêm túc cào cô một cái.
Cô vừa cúi đầu xuống, nước mắt liền rơi xuống bên cạnh Phạm Hy. "Tách" một tiếng, mở tung ra như một đóa hoa.
Phạm Hy "meo" lên, càng dùng sức vỗ vào chân cô.
Tùy An Nhiên cúi xuống nhìn nó, khóc đến không kiểm soát được chính mình.
Vết thương trên tay hơi sâu, cô tự mình không thể xử lý được, nên dứt khoát cầm lấy ví tiền đi đến phòng khám lân cận để xử lý vết thương. Vừa xuống lầu, cô đã nhìn thấy một chiếc xe Audi màu đen dừng dưới gốc cây cách đó không xa.
Cửa sổ xe phản quang, lại thêm xung quanh hơi tối, nên cô không thể nhìn rõ được người ngồi bên trong. Cô hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn tiến về phía trước.
Lúc đến gần thân xe, một bên cửa xe đã được đẩy ra, Giang Mạc Thừa từ trên xe bước xuống, ánh mắt của anh dừng ở ngón tay đang nắm chặt băng gạc của cô, cùng với một mảng lớn máu trước người cô, sắc mặt anh trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch.
"Em bị sao vậy? Bị thương ở đâu sao?"
"Không ngờ lại là anh." Tùy An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trông thấy dáng vẻ khẩn trương của anh ta, cô giơ ngón trỏ vẫn còn đang chảy máu của mình lên: "Lúc gọt trái cây thì cắt trúng."
"Cũng chỉ có em mới làm ra những chuyện vụng về như vậy." Giang Mạc Thừa nhíu mày, ngữ khí bất giác nặng đi vài phần. Nhưng sau khi nói xong, anh lại người xuống nước trước, không dám nhìn ngón tay của cô, vội vàng đẩy cô vào ghế phụ: "Được rồi, em nhanh chóng lên xe cho anh, anh đưa em đến đó."
Tùy An Nhiên không từ chối, sau khi lên xe, lúc thắt dây an toàn anh nhìn sang cô, tiếp theo liền nghiêng người sang giúp cô.
Một màn trước mắt giống hệt như mấy hôm trước đây, Ôn Cảnh Phạm cũng đã từng giúp cô thắt dây an toàn, khoảng cách của hai người khi đó rất gần, và đó cũng là lần đầu tiên cô được gần anh như vậy. Cô có thể nhìn rõ cả hàng lông mi, cảm nhận được hô hấp vững vàng từ anh.
Nhưng nghĩ đến giờ phút này anh đang ngồi với người con gái khác, trong lòng chợt có chút chua xót. Loại cảm xúc kịch liệt này, làm sao cũng không ngăn lại được, càng lúc nó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh cũng đã đến tuổi phải lập gia đình, nhưng cô cứ mãi không dám tiến về phía trước. Vừa nghĩ như vậy, nỗi lòng cô càng trở nên phúc tạp, quấn chặt lấy trái tim cô, khiến nó đau đớn khôn cùng.
Cô mím chặt môi không nói lời nào, đợi anh ta ngồi lại vào ghế, cô mới nắm chặt lấy dây an toàn nhẹ giọng nói: "Giang Mạc Thừa, cám ơn anh."
Giang Mạc Thừa nhận ra tâm trạng cô đang không tốt, đôi tay đang nắm lấy vô lăng chợt cứng đờ, kiềm chế cảm xúc kích động muốn hỏi cho ra lẽ của bản thân, khẽ mỉm cười nhìn cô, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Không cần khách sáo."
Cùng lúc đó, chiếc điện thoại bị Tùy An Nhiên để quên trên bệ bếp đang rung lên. Phạm Hy ngồi xổm chăm chú nhìn nó, sau đó lấy bụng mình đè lên tiếp tục ngủ.
Điện thoại vang lên một lúc thì có tin nhắn được gửi tới, sau đó chiếc điện thoại liền khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Tùy An Nhiên vốn dĩ định đến phòng khám gần tiểu khu, nhưng Giang Mạc Thừa kiên quyết đưa cô đến bệnh viện. Dù sao cũng có người đưa rước, nên có cũng không từ chối nữa.
Đợi xử lý vết thương xong, cô cùng Giang Mạc Thừa đi đến một con phố nhỏ cạnh bệnh viện mua thức ăn khuya.
Cô bóc vỏ trứng, lên tiếng hỏi: "Sao anh lại ở dưới nhà tôi?"
"Nhớ em." Anh đưa mắt nhìn cô, đáy mắt sáng ngời như có ngọn lửa đang bùng cháy: "Anh thấy lần trước em kiên quyết như vậy, còn nói nếu như anh không xem em như một người bạn bình thường thì không được xuất hiện trước mặt em nữa."
Ngón tay của Tùy An Nhiên khựng lại, lẳng lặng nhìn anh ta.
Giang Mạc Thừa ăn một miếng miến, giọng nói ảm đạm: "Anh không làm được nên chỉ đành đứng dưới khu nhà em mà thôi."
Tùy An Nhiên cắn một miếng trứng luộc, sau đó bỏ lại vào trong bát, gắp một miếng huyết vịt cho vào miệng, đầu lưỡi đắng chát: "Giang Mạc Thừa, anh hà tất phải như vậy. Hiện giờ anh là một người đàn ông độc thân hoàng kim, chẳng lẽ không học được cách buông bỏ như thời học sinh?"
Giang Mạc Thừa bị cô chọc tức, anh nở nụ cười hỏi ngược lại cô: "Chuyện bản thân em còn chưa làm được thì đừng có dạy bảo anh."
Tùy An Nhiên ngây người ra, đầu lưỡi bị sợi miến làm bỏng đến tê rần, cúi đầu che đậy vẻ chua xót nơi đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, tại sao chúng ta cứ phải đâm đầu vào ngõ cụt chứ?"
******
Tùy An Nhiên và Giang Mạc Thừa đều là người ở thành phố L, hai người là bạn cùng lớp từ thời cấp hai, cấp ba, ngay cả khi lên đại học... Cô đã đổi nguyện vọng vào trường đại học A, nhưng anh ta vẫn đuổi theo tới tận đây.
Có đôi khi Tùy An Nhiên ngẫm lại cũng cảm thấy.... Thực tế quả thật rất tàn nhẫn.
Trong khi cô đang yêu thầm một người thì cũng có một người khác yêu thích cô, nhưng hai người họ không hợp, không thể nảy sinh tình cảm với nhau, cũng làm chậm trễ nhau.
Không phải cô chưa từng cảm động, khi cô biết vẫn luôn có một người thích mình trong suốt khoảng thời gian dài như thế, dù cho đối phương không làm gì khác, thì cô cũng sẽ vì vậy mà mềm mỏng hơn với anh ta.
Nhưng vào năm cuối cấp vô cùng quan trọng, không biết người nào đã đem chuyện Giang Mạc Thừa theo đuổi cô nói cho giáo viên chủ nhiệm biết, còn đem câu chuyện xuyên tạc thành họ đang bên nhau...
Vị giáo viên đó lại là cô út của Giang Mạc Thừa, lúc xử lý chuyện này không khỏi có chút thiên vị anh ta. Không chỉ cảnh cáo mà còn thông báo đến người nhà cô, dẫn đến mối quan hệ mong manh của bố mẹ cô cũng vì chuyện này mà đổ vỡ.
Đến ngày hôm nay, cô vẫn còn nhớ rõ lời nói của vị giáo viên đó: "Tùy An Nhiên, con gái không thể không biết xấu hổ như thế được. Độ tuổi này thì biết cái gì gọi là tình yêu? Giang Mạc Thừa còn phải đi du học, bây giờ hai đứa ở bên nhau không phải em đang làm liên lụy đến nó sao. Em đang làm cho gia đình mình thấy hổ thẹn đấy, em có biết không?"
Lời nói đó như gai nhọn độc ác, đâm thẳng vào tim cô, khiến cô thở dốc không ngừng, chỉ có thể trơ mắt ép chết bản thân.
Có lẽ không một ai có thể hiểu rõ những gì cô nghĩ, trên thực tế cô cũng chẳng kịp suy nghĩ. Cô chỉ biết do bản thân không xử lý ổn thỏa chuyện này, dẫn đến bị người khác tố cáo. Vì thế đã quấy nhiễu đến bố mẹ mình, mối quan hệ ngoài mặt hòa nhã của hai người cũng vì vậy mà bộc phát triệt để.
Cũng không ai hiểu cho sự cố chấp của cô, mười mấy năm nay cô luôn thuận buồm xuôi gió, bố mẹ thương yêu nhau. Cô trân trọng nhất cũng chỉ có đoạn thân tình này, nhưng chỉ trong một đêm, mọi thứ đều đã sụp đổ hoàn toàn.
Nỗi sợ hãi như một con quái thú gặm nhắm lấy con tim cô.
Bạn có từng sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc của bố mẹ? Bạn có từng vì không nhận được sự tín nhiệm của người khác mà rơi vào đường cùng? Bạn có từng bị người khác nhìn mình qua lăng kính? Bạn có từng bị người khác xuyên tạc dẫn đến hiểu lầm, bị người khác ác ý đối đãi?
Cô đã từng.
Trong giây phút đó, cả thế giới của cô đều sụp đổ, vỡ vụn thành từng mảnh.
Cho nên cô không dám đối mặt với Giang Mạc Thừa, cũng chẳng dám tranh giành Ôn Cảnh Phạm. Chẳng qua là do bóng ma này quá lớn, thỉnh thoảng nhớ về liền đau đến quặn lòng.