An Hâm vội vã tìm chìa khoá mở cửa, chìa khoá vừa đút vào ổ khoá thì nghe tiếng nứt nở của Tuỳ An Nhiên: “Mẹ…” Tim bà đập loạn xạ, tay cũng run cầm cập, mở cửa nhìn vào trong.
Bàn tay vén tóc của Tuỳ An Nhiên đang che cái trán không ngừng chảy máu, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn thấy sắc mặt An Hâm thay đổi thì lên tiếng an ủi: “Con không sao, đụng vào trán…chảy xíu máu thôi.”
An Hâm qua cơn thất thần thì đi đến đỡ An Nhiên, thấy qua khớp tay vết thương vẫn đang chảy máu, dọc theo ngón tay chảy xuống dưới. Bà sợ đến nỗi giọng nói run rẩy: “Được được được, con đừng nói chuyện, mẹ xử lí sơ qua cho con rồi mình thay quần áo đi bệnh viện…”
Sau khi Tuỳ An Nhiên ra khỏi phòng tắm đầu óc mới thanh tỉnh, cô mím môi, nắm chặt tay mẹ Tuỳ nói: “Mẹ ơi…Con muốn quay về.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
An Hâm ngẩng người, đôi mắt màu café đó nhìn chằm chằm cô. Tính tình An Nhiên giống hệt như ông ta, nói gió là gió, nói mưa là mưa; đến lúc quật cường cũng giống, mím môi, nhìn cũng không thèm nhìn.
Đây không phải là xin phép mà là thông báo.
“Con muốn làm gì mẹ đều không quản, chúng ta đi bệnh viện trước đã. An Nhiên nghe lời mẹ.”
Tuỳ An Nhiên nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt, bây giờ nếu cô nhanh chóng qua đó thì có thể lên được chuyến bay 2 giờ sáng đến thành phố A… Nhưng trán cô đau dữ dội, đầu ngón tay dính nhớp khó chịu, trong không khí thoang thoảng mùi máu, như có như không nhắc nhở cô vết thương cần phải xử lí.
An Hâm đẩy cô ngồi xuống giường, lấy hộp thuốc xử lý vết thương cho cô. Đợi rửa sạch vết máu, để lộ vết thương, mặt An Hâm lại càng trắng hơn.
“An Nhiên, vết thương khá lớn, có lẽ phải đi bệnh viện để khâu lại.” Nói xong liền tăng tốc độ tay, cầm máu giúp cô và giúp cô thay quần áo rồi gấp gáp đến bệnh viện.
- -
Trời đêm so với hôm qua càng lạnh hơn, con mưa nhỏ không biết rơi từ lúc nào, không khí cũng vì vậy mà lạnh hơn. Hơi nước ẩm ướt hoà cùng không khí lạnh lẽo như muốn khảm sâu vào xương cốt con người.
An Hâm mở cửa xuống xe rồi mới dìuTuỳ An Nhiên bước xuống. Vừa đứng vững thì nghe thấy tiếng còi báo động càng lúc càng to. Các bác sĩ, y tá chạy ra ngoài cửa bệnh viện, đợi xe cứu thương đang chạy đến.
Tuỳ An Nhiên kéo tay mẹ đứng tránh sang một bên, đợi bệnh nhân trên xe cứu thương được đưa vào phòng cứu thương mới đi lên bậc tam cấp đến sảnh bệnh viện lấy số.
Tuỳ An Nhiên ngồi ở hàng ghế đợi gần cửa phòng cấp cứu nghỉ ngơi, thái dương nhói đau từng trận, mặt trắng bệt, đôi môi khô nứt nẻ, mím lại chỉ thấy đau đớn.
Cửa phòng cấp cứu đóng mở liên tục, luôn y tá chạy ra vào, bộ dạng gấp gáp. Cô ngẩng đầu nhìn qua đó, còn chưa kịp nhìn rõ thì bên cạnh truyền đến giọng điệu ngạc nhiên: “Trán cô bị sao vậy?”
Tuỳ An Nhiên quay đầu nhìn thì ngơ người một xíu rồi mới cười đau khổ, nói: “Đụng trúng trán.”
Ôn Cảnh Nhiên bỏ cây bút đang cầm trên tay vào túi áo trước ngực, bước đến, nâng cằm cô lên, mở tấm gạc được xử lý sơ qua xem vết thương. Vết thương khá sâu, vẫn còn chảy máu, cần phải khâu ngay lập tức.
Anh ta khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn cô hỏi: “Anh tôi biết chưa?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Hả?” Tuỳ An Nhiên ngơ người, lúc mở miệng nói giọng mơ hồ không rõ: “Tôi và Ôn Cảnh Phạm không phải là mối quan hệ như cậu nghĩ.”
“Tôi cũng chưa nói hai người là mối quan hệ gì…” Anh ta dán lại miếng gạc, hỏi: “Đến một mình?”
“Không phải, đến cùng mẹ tôi, bà đang lấy số.” Tuỳ An Nhiên vừa nói xong thì thấy mẹ Tuỳ đi từ chỗ nộp viện phí qua bên này, bà thấy Ôn Cảnh Nhiên cũng hơi ngẩng người.
“Tối nay con trực ban.” Anh cười giải thích, nhận lấy số từ tay mẹ Tuỳ, nói: “Đi theo tôi qua đây, tôi xử lý cho.”
Lúc Ôn Cảnh Nhiên đi ngang qua quầy y tá thì gọi một người đến làm trợ thủ, bản thân thì đi khử trùng tay, chuẩn bị khâu cho An Nhiên.
An Hâm không yên lòng, nhíu mày hỏi y tá một đống câu hỏi.
Ôn Cảnh Nhiên cụp mắt nhìn Tuỳ An Nhiên vẫn đang yên lặng ngồi đó, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn có tác dụng an ủi tâm trạng lo lắng của cô: “Cô yên tâm đi, vết thương ở cánh tay trái của Ôn Cảnh Phạm cũng từng khâu đó, có phải nhìn không ra hay không?”
Tuỳ An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta bình tĩnh nói thêm: “Đó là do tôi khâu đó.”
Cánh tay trái…
Tuỳ An Nhiên suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết cánh tay trái của Ôn Cảnh Phạm có chỗ nào khác thường. Lúc cô thẩn thờ thì vết thương đã được xử lý xong rồi.
Vết thương khá sâu nhưng không lớn, chỉ cần khâu 4 mũi.
Lúc Tuỳ An Nhiên đau đến cả người cả mồ hôi, môi bị cắn đến trắng bệt thì Ôn Cảnh Nhiên đã khâu xong.
“Nếu như không phải thể chất hay để lại sẹo thì không cần lo lắng vì tôi dùng kim thẩm mỹ để khâu. Trong khoảng thời gian khép miệng vết thương này, cô cần chú ý là thứ nên kiêng thì kiêng, sẽ không có gì đâu.”
Anh vừa nói vừa ghi đơn thuốc, lại dặn dò thêm những điều cần chú ý, đưa đơn thuốc cho y tá bên cạnh nói: “Phiền cô đi cùng với dì Tuỳ một chuyến.”
Đợi An Hâm và y tá rời đi, Tuỳ An Nhiên mới nhíu mày nói: “Làm phiền cậu rồi.”
“Không sao.” Tay cầm bút của Ôn Cảnh Nhiên dừng lại, anh ta nói thêm một câu: “Sớm muộn cũng là người một nhà.”
“…” Tuỳ An Nhiên im lặng hồi lâu mới nhớ ra vì cái gì mà mình bị đụng đầu, nói: “Lúc trước khi tôi nói chuyện với Ôn Cảnh Phạm thì anh ấy hình như không khoẻ, giờ lại liên lạc không được, không biết có phải sốt đến hôn mê rồi không, cậu…”
“Vì vậy cô làm bản thân bị thương đến mức như vậy?” Ôn Cảnh Nhiên không có chút lo lắng nào, ngược lại lại quan tâ m đến nguyên nhân bị thương của cô.
Thật ra cũng không cần phải lo lắng, mỗi năm Tết đến Ôn Cảnh Phạm về nhà, người nhà đều chuẩn bị đủ loại thuốc thông thường cho anh. Cho dù Ôn Cảnh Phạm có sốt đến thần trí không rõ thì cũng không thể hồ đồ quên rằng trong nhà có thuốc hạ sốt cấp thời.
Tuỳ An Nhiên lại một lần nữa im lặng: “…” Đàn ông nhà họ Ôn đều như vậy sao? Căn bản không có cách nào nói chuyện.
Ôn Cảnh Nhiên thấy cô không nói gì, vừa định nói những lời như “Cô không cần lo lắng quá đâu” thì bỗng nhiên giọng cô trầm thấp: “Anh ấy sống một mình như vậy, lại đang bệnh, cậu không lo lắng chút nào sao?”
Ôn Cảnh Nhiên lật tờ lịch phân chia công việc, đang viết cái gì đó, nghe thấy cô nói đầu cũng không ngẩng lên hỏi: “Cô xác định là hỏi tôi câu này?”
Lần này Tuỳ An Nhiên triệt để câm nín, cô đã bỏ cuộc việc nói chuyện với vị bác sĩ ngoại khoa này rồi.
Hai người đều im lặng nên cả phòng chỉ có âm thanh nhỏ nhẹ của bút bi trên tay anh viết trên giấy.
Tuỳ An Nhiên ngồi hồi lâu, đoán chừng thời gian không còn sớm nữa liền đứng lên chào tạm biệt. Lúc quay người rời đi thì Ôn Cảnh Nhiên gọi cô, lúc này đáy mắt có ý cười, nhẹ giọng nói: “Tay trái anh ấy không có vết khâu đâu, lúc nãy tôi chỉ là thấy cô quá khẩn trương mà nói như vậy thôi. Xem ra phân tán tư tưởng là một biện pháp tốt.”
Tuỳ An Nhiên không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy vết thương lại đau từng đợt, đau đến mức cô muốn lập tức bỏ trốn. Cô âm thầm nghiến răng, quay người đi.
- -
Tuỳ An Nhiên về nhà thu dọn hành lí, đồ đạc không nhiều, cô nghĩ về việc qua đó không bao lâu thì phải quay về, những áo quần không cần dùng gấp cô liền để lại ở nhà.
An Hâm giúp cô cùng thu dọn, thấy cô sau khi quay về từ bệnh viện luôn buồn bực không vui thì tưởng rằng vết thương đau, dè dặt hỏi: “Không thì mai con đã qua đó? Bản thân vừa bị thương, ở nhà nghỉ ngơi một đêm, mẹ hầm canh bồ cho con ăn?”
“Lần này con qua đó xử lý chút chuyện, chính là đưa đơn từ chức. Con nghĩ kỹ rồi…” Cô mím môi, sắc mặt càng lúc càng buồn bã: “Ở đâu cũng được, con muốn ở bên cạnh mẹ. Tết đến con lại trở về đây.”
An Hâm trầm lặng một lúc, khuôn mặt dịu dàng nở nụ cười: “An Nhiên, con vẫn không hiểu. Chúng ta mỗi người đều có cuộc sống riêng, không cần phải vì ai mà trói buộc bên nhau. Thành phố A có bạn bè, sự nghiệp của con; con không cần phải đưa ra quyết định vội vàng như vậy.”
Nói xong, bà như nhớ ra chuyện gì, lại nói: “Mẹ xém xíu nữa quên nói với con, nghe nói con đồng ý lồng tiếng với bạn con, sau đó lại hối hận?”
Tuỳ An Nhiên buồn bã gật đầu.
“Người ta không phải tố trạng con, là muốn mẹ khuyên con suy nghĩ thêm, nó thật sự muốn con lồng tiếng. Con trì hoãn ngày nào thì tiền thuê phòng thu âm của cậu ta lại thêm mấy chục triệu. Không nói đến việc cậu ta là bạn con, cho dù không phải, còn cũng không thể vô trách nhiệm như vậy.”
Tuỳ An Nhiên không nói gì, sau khi sắp xếp xong hành lí, nhấc hành lí xuống lầu.
Đôi giày đạp lên sàn nhà, phát ra những âm thanh nhỏ, Tuỳ An Nhiên hít sâu rồi mở cửa, cô quay đầu thì thấy An Hâm đang đứng phía sau cách cô không xa liền nói: “Mẹ à, con thực sự rất mệt.”
Đôi mắt cô tràn ngập sự mệt mỏi, khuôn mặt trắng bạch đó đứng dưới ánh đèn huyền quan như không còn giọt máu nào. Cô quay lại nhìn mẹ, đáy mắt là nỗi buồn sâu thẳm, làm thế nào cũng không xua tan: “Con cảm thấy mình cần thời gian để bình tĩnh lại, nghĩ kỹ bản thân nên làm gì.”
An Hâm cứ như vậy dịu dàng nhìn cô, bước lên trước giúp cô chỉnh lại khăn choàng cổ, thấy sắc mặt cô thả lỏng hơn mới nhẹ nhàng nói: “Tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết, cách đơn giản nhất là nghe theo con tim. Mẹ không phải muốn ép buộc con, chỉ là mẹ biết con không nỡ bỏ lại tất cả mọi thứ ở thành phố A, vậy vì cớ gì lại làm khó bản thân chứ?”
“Gần đến Tết rồi về cũng được, không cần để tâm chuyện vụn vặt. Mẹ thấy chàng trai đó cũng tạm được, nếu con thích nó thì hãy thử xem, không chung đụng sao biết nó hợp với con hay không? Con lớn rồi, từ trước đến giờ vẫn luôn có chủ kiến, mẹ không khuyên nổi con nữa rồi.”
“Vậy mẹ có muốn cùng con đến thành phố A không?”
An Hâm ngẩng người, đưa mắt nhìn cô, lắc đầu.
- -
Chuyến bay vào 2 giờ sáng đã hết chỗ rồi, chuyến sớm nhất là 8 giờ sáng mai. Tuỳ An Nhiên mua vé, ngồi ở sảnh chờ, vết thương ở trán lại nhói đau, đau đến sắc mặt cũng thay đổi.
Những lời của mẹ và Ôn Cảnh Phạm nói thay phiên vang vọng bên tai cô. Cơn buồn ngủ ập tới khiến đầu óc cô mông lung, nhớ đến tôi hôm đó anh đứng dưới ánh đèn đường, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô, cô liền cảm thấy ngực như có con thú đang kéo xe, cô cứ thế dằn vặt trong cơn đau không dứt này. Muốn giải thoát nhưng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng từng cơn từng cơn, chờ đợi cơn đau nguôi dần.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh như vậy, bên tai như có một âm thanh quen thuộc vang lên, cô đấu tranh một lúc, tỉnh dậy từ cơn hư vô đen tối đó, trước mặt cái gì cũng không có.
Cô đưa tay sờ vết thương ở trán, bởi vì mới tỉnh dậy nên không khống chế được lực tay, ấn hơi mạnh khiến vết thương lại đau. Cô kêu một tiếng “Á”, kéo căng khoé miệng, lúc này cô mới phát hiện cổ họng khô đắng. Cô nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng rồi.
Cả một đêm này cô nửa tình nửa mê, lúc này cơ thể và ý chí đã bị tiêu hao rồi. Cô uống ngụm nước, lấy điện thoại tiếp tục điện cho Ôn Cảnh Phạm, điện thoại reo nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Cô đặt tay trên tay vịn, không biết vì sao nhưng cô cảm thấy vết thương càng lúc càng đau dữ dội, lại thêm cơn buồn ngủ, lúc này cả người cô như sức cùng lực kiệt.
Không biết khí lạnh từ chỗ nào thổi tới, cái lạnh thấm vào xương cốt khiến răng cô run cầm cập.
Cô không ngừng điện thoại cho anh, sau khi nghe thấy âm thanh báo bận bên kia rồi lại đến một giọng nữ nói thì lại ngắt máy điện lại… Cứ lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần, đến khi động tác này như trở thành phản xạ của cô thì cuối cùng cũng có người bắt máy. Giọng nói khàn khàn của Ôn Cảnh Phạm truyền qua điện thoại: “An Nhiên?”
Ngón tay cầm điện thoại của Tuỳ An Nhiên bất giác căng thẳng, vốn định điện thoại cho anh để xác định xem người có sao không nhưng ngay lúc không dễ dàng gì nghe được thì lại không biết nói gì. Cô cố gắng đè tiếng thở phảo nhẹ nhõm lại, khi biết đầu dây bên kia anh đang đợi cô, khoé miệng bất căng kéo căng, chỉ gọi mỗi tên anh: “Ôn Cảnh Phạm.”