Hôm nay thành phố A vẫn tuyết rơi không ngừng, tối qua sau khi ngừng rơi một chút thì lại rơi mãi đến rạng sáng. Những người già hay nói, trời tuyết rơi không lạnh, lúc tuyết tan mới lạnh. Do vậy, mấy ngày nay tuyết rơi không ngừng nhưng Tuỳ An Nhiên không hề cảm thấy lạnh như mấy ngày vừa đến thành phố A. Lúc này, Tuỳ An Nhiên đang đứng dưới lầu toà nhà cô ở. Trước khi ra khỏi cửa, một người nào đó còn đặc biệt nhắn tin dặn cô nhớ giữ ấm nên bây giờ trên người cô mũ, khẩu trang, khăn choàng, bao tay không thiếu một thứ gì cả. Cả không gian đều là màu trắng, cô lại mặc một chiếc áo phao trắng đứng trước bảng thông báo, dường như hoà mình vào trong cảnh tuyết trắng, khó mà tìm ra.
Tuỳ An Nhiên cúi đầu đi qua đi lại trước bảng thông báo, bởi vì vẫn còn sớm nên dưới lầu không có nhiều người qua lại, yên lặng đến nỗi chỉ nghe tiếng tiếng chân dẫm trên đất của cô “bình bịch”, rất nhỏ nhưng lại đặc biệt dễ nghe. Dường như cô đi qua đi lại không biết chán, không biết đã mấy vòng rồi, bỗng nhiên cô bật cười. Đôi mắt híp cong cong, chỉ lộ xíu tròng mắt đen láy sáng ngời. Cô đưa tay ôm mặt, hít một hơi tràn ngập khí lạnh buổi sáng trời đông, cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn nhiều. Cô có phải đang nằm mơ không…
Hôm qua vẫn chưa kịp có cảm xúc gì nhưng sáng nay khi tỉnh dậy, lúc mơ hồ sờ lấy điện thoại xem giờ lại đúng lúc anh gửi tin nhắn đến, tuy là nội dung tin nhắn đơn giản ngắn gọn, chỉ có một câu “Chú ý giữ ấm, lát nữa anh sẽ kiểm tra đó.” nhưng rõ ràng lại nhắn nhở cô: bắt đầu từ tối hôm qua, có rất nhiều chuyện đang dần thay đổi.
Thế là, cả buổi sáng cô cứ cười ngu ngơ, hoàn toàn quên mất cô đã từng vì đấu tranh đoạn tình cảm này mà khổ sở biết bao nhiêu. “Nhớ được ăn mà quên bị đánh” có lẽ câu nói này là dành cho cô. Nhưng cô vẫn…rất vui. Niềm vui không thể nói ra này, mỗi buổi sáng khi thức dậy nhớ đến anh, đôi mắt sẽ ánh lên ánh sáng ấm áp.
Có anh đi cùng, thật tốt biết bao!
Vào lúc cô đang thẩn thờ thì có một chiếc xe lại gần, đợi đến lúc An Nhiên phát hiện, chuẩn bị tránh ra người đường thì phát hiện người trên xe là…Giang Mạc Thừa. Trông anh có vẻ hơi tiều tuỵ, dường như đã lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi tốt. Râu trên cằm lún phún, đôi mắt tràn ngập sự mệt mỏi.
Anh xuống xe, đứng đó nhìn cô hồi lâu mới bước lại gần gọi tên cô: “An Nhiên.”
Nhất thời Tuỳ An Nhiên không biết nên đối mặt với anh thế nào nên hai người cứ như vậy mà nhìn nhâu hồi lâu. Cô nắm chặt tay, bỏ tay vào túi áo, lạnh nhạt nói: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh…”
“Nếu như là chuyện em đang nghĩ đến thì không cần phải nói nữa, em đã nói tất cả với bác Giang rồi, bà ấy sẽ chuyển những lời hôm qua em nói đến anh.” Tuỳ An Nhiên nở nụ cười, đưa tay vỗ vai anh: “Em biết hoàn cảnh của anh, không liên quan gì đến anh cả.”
Giang Mạc Thừa mím môi không nói gì, cứ im lặng như vậy mà nhìn cô.
“Anh nghe mẹ nói em đã kết hôn rồi…” Cuối cùng, anh cũng nhịn không được mà nói ra, chỉ là trong lời nói tràn ngập sự buồn bã, có lẽ chỉ có những người trải qua cảnh cầu mà không được, bất lực mới có thể hiểu rõ nỗi đau này.
“Thật ra là chưa.” Tuỳ An Nhiên lôi giấy tờ tuỳ thân ra từ trong túi ra nói tiếp: “Nhưng hôm nay đi làm.”
“Vậy có nghĩa là em đang đợi anh ta?”
“Đúng vậy.”
Giang Mạc Thừa lại rơi vào trầm ngâm, mãi một lúc sau anh mới nhẹ thở dài, tiếng thở dài đó như chứa đựng những tình cảm khó nói ra của anh.
“Anh biết rồi.”
Tuỳ An Nhiên không trả lời, lúc cô nhìn chiếc Land Rover vừa mới ở một góc cách đó không xa mới nghiêng đầu nói: “Anh ấy đến rồi, em đi đây.”
“Em không cần suy nghĩ thêm ư?” Thấy cô sắp đi, anh ta đưa tay nắm lấy cô tay cô, cách một lớp quần áo dày nên không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.
“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi.” Tuỳ An Nhiên nhìn tay anh đang cầm, nhẹ nhàng gỡ ra, nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu như cả cuộc đời này có ai đó khiến em bất chấp tất cả để thử xem sao thì chỉ có thể là anh ấy.”
Một người đã tồn tại trong cuộc đời cô biết bao năm qua.
Giang Mạc Thừa chỉ cảm thấy cổ họng khô đắng, đôi mắt anh ảm đạm hơn lúc nãy rất nhiều. Anh cúi đầu dí mũi chân trên nền tuyết, cho đến khi giày vùi hơn một nửa mới hạ giọng nói: “Thật ra anh biết mình không có lý do gì để tìm đến em, chúng ta đã nói chuyện rõ ràng từ lâu rồi…”
“Mạc Thừa.” Đột nhiên cô gọi tên anh, thấy anh ngẩng đầu nhìn, dường như trên môi nở một nụ cười nhưng đợi Giang Mạc Thừa nhìn lên hoàn toàn thì độ cong bên môi cô đã mất đi, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, nói: “Em cùng anh đánh cược không? Không cần tiền đặt cược, chỉ mong sau khi em thắng anh có thể buông bỏ mọi thứ, tất cả đều kết thúc.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, ấm áp, lại thêm chút dịu dàng của người con gái Giang Nam, bình lặng đến lạ kỳ. Anh ta nhìn vào mắt cô một cách chăm chú, ánh mắt cô bình tĩnh nhưng ý cười cuối mắt không có cách nào che đậy.
Anh ta hỏi lại: “Cược thế nào?”
“Em bước đến đó, anh ấy nhất định sẽ bước xuống xe, sau đó giúp em phủi tuyết trên người xuống rồi mở cửa cho em lên xe.”
Anh ta nhìn cô một cách khó hiểu. Tuỳ An Nhiên cười với anh rồi nhấc bước qua đó. Giang Mạc Thừa quay người sang nhìn, cô mới bước đi vài bước mà người ngồi trên chiếc xe Land Rover đỗ cách đó không xa đã mở cửa xe bước xuống.
Cách một khoảng không xa cũng không gần, Ôn Cảnh Phạm đưa mắt nhìn Giang Mạc Thừa một cái, chỉ là một cái liếc mắt trong chốc lát nhưng ánh mắt đó toát lên sự âm trầm, áp bức đến tận bên này.
Ôn Cảnh Phạm quay người chuẩn bị bước lên xe, thấy trên vai có một lớp tuyết đọng bèn đưa tay phủi xuống, hàng lông mày không nhịn được mà nhíu lại: “Em đợi lâu chưa?”
“Anh đến trễ rồi.” Tuỳ An Nhiên nắm chặt tay anh, tuy là cách một lớp găng tay không thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, nhưng cô vẫn ôm thật chặc, đôi mắt long lanh nhìn anh, nói rõ từng từ: “Anh cho em thời gian lâu như vậy, không sợ em thật sự suy nghĩ lại sao?”
Anh ôm lưng cô, bước từng bước chậm rãi về phía ghế phụ. Giày của hai người giẫm trên mặt đất, phát ra những tiếng lạo xạo. Anh đưa tay mở cửa xe thấy cô đã ngồi lên liền thắt dây an toàn giúp cô. Làm xong mọi việc, trong tư thế sáp lại gần cô như thế anh ngẩng mặt lên nhìn cô, giọng nói nghiêm túc: “Hối hận cũng chẳng sao cả, anh rất kiên định.”
Giọng nói của anh dịu dàng, không có quá nhiều kỹ xảo nhưng lại đả động được cánh cửa trái tim cô, chắn ngang hơi thở cô nhưng là sự ngạt thở vì ấm áp.
Chiều hôm qua ăn xong xong, lúc anh đưa cô về nhà nói với cô: “Em còn có mười mấy tiếng nữa để suy nghĩ lại, nếu như em vẫn quyết định như vậy, vậy lấy sổ hộ khẩu, đứng trước nhà đợi anh, sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Mặc dù Tuỳ An Nhiên hay do dự nhưng lại kiên định, một khi cô đã quyết định chuyện gì, dù cho gặp phải khó khăn muôn trùng, cô vẫn quyết tâm theo đuổi đến cùng. Hơn nữa, trái tim của cô trước giờ vẫn luôn nhìn về phía anh.
Anh vòng qua đầu xe bước đến chỗ lái xe, Tuỳ An Nhiên đang ngồi trên xe nhìn về phía Giang Mạc Thừa đang đứng phía xa, khoé môi khẽ cong lên.
Sau khi Ôn Cảnh Phạm lên xe, không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía bên kia một cái, hạ giọng hỏi cô: “Không cần phải tạm biệt sao? Vậy chúng ta đi.”
“Không cần đâu.” Tuỳ An Nhiên nắm lấy đai an toàn, lòng thầm thở phào. Lát sau mở miệng thì giọng nói dịu hơn: “Không cần nói tạm biệt đâu.”
Ôn Cảnh Phạm nhíu mày nhìn cô một cái, lập tức quay xe, rời đi.
- -
Có lẽ bởi vì hôm nay là ngày trong tuần, thời tiết lại không tốt nên người đến đăng ký kết hôn rất ít. Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên lại đến sớm, là người đầu tiên điền giấy, chụp ảnh, đóng dấu. Kể từ giờ phút này, hai người chính thức là người một nhà. Nhanh đến nỗi…không có thời gian để tiêu hoá.
Hai người ăn ý mà không nói với bất cứ ai, trừ người lúc sáng vừa gặp – Giang Mạc Thừa thì không còn ai biết hai người đã tiến đến giai đoạn bắt đầu cuộc sống sau hôn nhân rồi…
Tuỳ An Nhiên cầm tờ giấy kết hôn “nặng trịch” mà hơi không theo kịp: “Cứ như vậy sao…”
“Nếu không thì thế nào?” Anh hỏi lại.
Thấy cô vẫn còn đang ngơ ngác, Ôn Cảnh Phạm đặt tay lên vai cô, ôm cô vào lòng rồi đi chậm về phía trước. Trước cục dân chính có một cái cây rợp bóng nhưng do đang là mùa đông, lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại những cành lá xác xơ. Mấy ngày nay tuyết liên tục rơi, khắp nơi đều phủ một lớp tuyết dày.
Vị trí của xe cách chỗ này khá xa, hai người chầm chầm đi, cả một đường không một tiếng nói. Cho đến khi hai người đến trước xe, Ôn Cảnh Phạm “khụ” một tiếng, từ trong túi áo móc ra một chùm chìa khó, đưa cho cô: “Đây là chìa khoá nhà, lát nữa em chuyển đồ đến đi.”
Tuỳ An Nhiên nhận lấy chìa khoá, chìa khoá mang theo độ ấm cơ thể anh – nóng rực. Cô khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Được, chỉ là em vẫn chưa kịp thu dọn, có lẽ phải cần chút thời gian.”
“Không cần gấp đâu.” Anh cười một tiếng, nói tiếp: “Em thoả mái là được.”
Vậy mà lúc nãy nói…lát nữa chuyển qua.
Tuỳ An Nhiên mân mê chiếc chìa khoá bị cô giấu trong túi áo, thầm cảm thấy có gì đó sai sai.
“Buổi trưa em muốn ăn gì?” Anh hỏi.
Tuỳ An Nhiên suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên lại thèm ăn hoành thánh, thế là chưa kịp suy nghĩ đã nói ra mất tiêu. Ôn Cảnh Phạm dường như suy nghĩ một lát mới gật đầu đáp ứng: “Vậy lát nữa đi mua hoành thánh, nhiều sốt một tí.”
Tuỳ An Nhiên cảm thấy bất lực, nhất thời không thể nói lên cảm giác phức tạp trong lòng. Sau khi kết hôn hai người nói chuyện…giống như người một nhà đến lạ. Không cần biết bọn họ đã từng là người yêu chưa mà lại có thể thân thuộc như vậy.
Tuỳ An Nhiên lại mân mê chiếc chìa khoá trong túi áo trong vô thức, nhẹ giọng hòi: “Nếu đã như vậy, lát nữa anh đưa em về, ăn cơm trưa ở nhà em. Buổi chiều em dọn dẹp đồ đạc rồi đến chỗ anh…”
Nói đến chỗ này, giọng cô càng lúc càng nhỏ, không dám nhìn thẳng anh, lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.
Ôn Cảnh Phạm cong khoé môi nhưng vẫn chưa bật cười thanh tiếng, bàn tay trên vai cô nhẹ nắm chặt. Thấy cô bị bóp nên ngẩng mặt lên nhìn, anh liền tranh thủ cúi đầu xuống, nhẹ hôn cô. Giọng nói anh nhẹ nhàng, còn mang theo ý cười: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà, An Nhiên.”
Tuỳ An Nhiên bị anh hôn một cách đột ngột liền ngây người, động tác cũng chậm đi nửa nhịp. Đợi đến lúc anh buông cô ra, cô liền kéo cửa bước lên xe. Lúc này cô mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, vành tai nóng lên, nhiệt độ lan dần đến mặt, đỏ ửng cả lên.
Cô chân tay loạn xạ bước lên xe, giả như đang nghiêm túc thắt đai an toàn, không dám nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Ừm…thật ra chẳng có gì quá đáng cả, chuyện này là chuyện bình thường thôi. Nhưng cô không nhịn được mà cứ suy nghĩ lung tung về bốn chữ “vợ chồng hợp pháp”, cảm thấy hơi ngại ngùng…
Hai mươi mấy năm qua cô chưa từng yêu đương, trong chớp mắt đã kết hôn, quá trình này…
Tuỳ An Nhiên nhẹ xoa trán, cảm thấy thái dương hơi đau nhức, dường như cô đã quên một chuyện rất quan trọng.
Vợ chồng hợp pháp….vậy…có phải là…
Tim cô cứ đập liên hồi, nhưng lại không biết trên mặt đã hiện lên tất cả sự bồn chồn của cô. Ôn Cảnh Phạm im lặng nhìn sang, mặc dù không biết cô đang nghĩ gì nhưng khoé môi lại khẽ cong lên, biểu hiện tâm trạng vui vẻ vào giờ phút này của anh.