Ai Nói Tôi Không Yêu Em

Chương 70



Lúc An Hâm về tới nhà, Tùy An Nhiên đang trốn trong bếp nấu cơm. Ôn Cảnh Phạm ngồi trong phòng cách cầm điều khiển tivi chuyển kênh.

Thấy bà về mới đứng dậy chào bà một tiếng.

An Hâm cười đáp, lặng lẽ quan sát hai người một cái, thầm cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.

Bà không bao giờ nghi ngờ sự chu đáo của Ôn Cảnh Phạm, bởi vì trước lần gặp mặt này, lần nào gọi điện thoại cho Tùy An Nhiên hỏi tới Ôn Cảnh Phạm đều đáp là: “Anh ấy đi pha trà cho con rồi “anh ấy đu dọn quần áo cho con rồi” “anh ấy đang rửa bát…..”

Cho nên lúc này chỉ có mình Tùy An Nhiên hì hục nấu cơm tối, bà mới đoán đôi trẻ này chắc có chuyện gì rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tới lúc bà bước vào bếp nhìn thấy rồi mới vỡ lẽ ra.

Môi của Tùy An Nhiên ướt át, gương mặt phớt hồng, bà nhìn là biết ngay hai ngày này xảy ra chuyện gì rồi. Bà cảm thấy buồn cười xong sợ biểu hiện quá mức rõ ràng sẽ khiến Tùy An Nhiên xấu hổ hơn nên chỉ tiếp một tay làm như không biết gì cả.

Suốt buổi tối này Ôn Cảnh Phạm ở trong phòng khách không đi đâu cả. Cho dù thi thoảng có đi tới nhìn thì cũng chỉ đi tới cửa rồi ngừng bước.

Bởi vì trước đó không lâu có người tới gõ cửa nhà.

Cô lập tức tỉnh táo lại đẩy anh ra định đi mở cửa. Kết quả người đàn ông nào đó đang cảm hứng dâng cao chẳng có ý định buông cô ra, ngược lại bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn.

Người đến gõ cửa dần mất kiên nhẫn, sau một hồi im lặng thì nghe thấy ở bên ngoài có người tiếp lời: “An Nhiên không có ở nhà hả? Không thể nào, chắc chắn là có ở nhà. Hồi nãy tôi còn thấy con bé với chồng nó đi vào nhà mà……”

Đợi Ôn Cảnh Phạm buông cô ra đi mở cửa, người đứng bên ngoài nhìn Ôn Cảnh Phạm xong lại ngó Tùy An Nhiên mặt mày đỏ bừng, sau đó đưa tờ hóa đơn tới với vẻ mặt phức tạp: “Tôi tới đưa hóa đơn tiền điện nước……”

Đương nhiên Tùy An Nhiên có nhìn thấy ánh mắt sâu xa của người đó, cô thẹn quá hóa giận.

Ôn Cảnh Phạm thấy cô giận mới nhận ra hành vi ‘cầm lòng không đậu’ lần này của mình hình như chọc bà Ôn thẹn rồi. Anh đi tới định ôm hôn vuốt v e dỗ dành thì Tùy An Nhiên đã né ra duy trì khoảng cách an toàn với ánh: “Anh đứng có tới đây, em muốn bình tĩnh lại!”

Ôn Cảnh Phạm nhướng mày nhìn cô.

Tùy An Nhiên nói thêm: “Cơm tối để em làm, chúng ra vạch ranh giới, anh không được bước vào bếp nửa bước, bằng không em sẽ mặc kệ anh đấy.”

Vạch ranh giới?

Ôn Cảnh Phạm híp mắt, trong mắt lóe lên tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, đáng tiếc Tùy An Nhiên chạy nhanh chui tọt vào bếp y như một con thỏ.

Chạy vào tới bếp, lúc này cô mới bụm mặt buồn bực thở dài: “…… Ham mê sắc đẹp đó mà, từ xưa đến nay người ta thường nói sắc đẹp hại người!”

Dám vạch ranh giới với anh…… đương nhiên tối đó phải tính toán món nợ này cho rõ ràng rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lúc đang ăn cơm, An Hâm nhớ tới trước đó hàng xóm có nói tới hóa đơn điện nước, bà bèn hỏi: “Lúc mẹ về tới nghe thím hàng xóm nói có đưa hóa đơn điện nước tới nhà?”

Tùy An Nhiên bỗng dưng đỏ mặt chột dạ, chỉ lo vùi đầu và cơm vào miệng.

Ôn Cảnh Phạm thấy da mặt cô mỏng, anh cong môi cười trả lời: “Đưa tới rồi ạ, con để trên bàn trà trong phòng khách đấy ạ.”

An Hâm cũng để ý thấy cử chỉ mất tự nhiên của Tùy An Nhiên, bà khựng lại một lúc mới hỏi: “An Nhiên con làm sao vậy? Từ tối tới giờ cứ ngồi không yên, ăn cơm cũng chẳng nên nết.”

Tùy An Nhiên lắc đầu cặm cụi và cơm.

Ôn Cảnh Phạm thấy vậy bèn trả lời thay cô: “Chắc là hồi chiều bị mệt rồi.”

Vừa dứt lời, Tùy An Nhiên lập tức bị sặc cơm ho sặc sụa.

An Hâm nhíu mày chậc giọng, định đi qua vuốt lưng cho cô thì Ôn Cảnh Phạm đã làm trước bà rồi. Đợi cô đỡ hơn một chút rồi múc thêm bát canh đúc cô uống vào.

An Hâm im lặng quan sát, hồi lâu sau bỗng cười lên, bà lắc đầu bó tay không mắng cô nữa.

Buổi tối ngày đông không khí lạnh lẽo và yên tĩnh, trên đường thưa thớt người, các hàng quán bên đường đã bắt đầu dọn dẹp đóng cửa sớm.

Chẳng mấy chốc cả con đường trở nên vắng vẻ hơn.

Ăn cơm xong, An Hâm gọt một đĩa trái cậy, giữ hai người bọn họ ở lại cùng xem tivi. Xem tivi là phụ, chủ yếu là muốn muốn bọn họ ở lại nói chuyện với bà thôi.

Bà không rõ Tùy An Nhiên làm sao đột nhiên nghĩ thông suốt và quyết định lấy Ôn Cảnh Phạm, nhưng bà vui mừng khi chứng kiến cảnh tượng này nên không hỏi gì nhiều.

Ngược lại hỏi tới kế hoạch tương lai của hai người.

Tùy An Nhiên đã tính toán xong hết rồi, đợi qua tết cô sẽ quay trở về đi làm. Còn chuyện sau đó nữa, bởi vì kế hoạch định sẵn của mình đột ngột thay đổi nên đến giờ cô vẫn chưa nghĩ tới tiếp theo sẽ làm gì.

Cô nghĩ ngợi rồi nhìn sang Ôn Cảnh Phạm đang ngồi im lặng bên cạnh, hồi lâu sau mới nói: “Đợi qua tết con và Cảnh Phạm sẽ tới thành phố S thăm ba……”

An Hâm nhìn cô bằng vẻ mặt ngạc nhiên: “Quyết định của bản thân con à?”

Tùy An Nhiên chột dạ nhìn bà, có chút không tình nguyện: “Không phải, là ý của ba ạ.”

“Vậy thì đi đi, con kết hôn không phải là chuyện nhỏ, về tình về lý đều nên qua đó chính thức ra mắt ba con.” Dứt lời, bà nhìn sang Ôn Cảnh Phạm mỉm cười dịu giọng bảo: “Chắc con cũng biết chuyện của An Nhiên rồi, con đi cùng với con bé mẹ cũng yên tâm. Nó lớn từng này tuổi rồi mà vẫn không hiểu chuyện, tính tình không chịu thay đổi gì hết. Nếu An Nhiên có làm sai chuyện gì, con cứ viết nói con bé là được.”

Ngoài miệng nói như vậy chứ An Hâm biết anh rất yêu thương An Nhiên nên rất yên tâm.

Sau khi về tới phòng ngủ, Tùy An Nhiên đi tắm trước. Ôn Cảnh Phạm ngồi trước bàn sách của cô, đồ của cô được sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn. Trên giá sách còn cất khá nhiều sách vở của thời cấp ba, anh rút một quyển ra xem.

Vừa giở ra lập tức nhìn thấy nét chữ nắn nót xinh đẹp của cô, giống y hệt như tính cách của cô vậy.

Bên trên ghi chú rất nhiều nhưng rất sạch sẽ, anh lật từng trang từng trang xem, xem xong quyển này rút ra thêm quyển khác, lúc giở tới quyển sách chỉnh sửa các bài tập làm sai thì có một tờ giấy ghi chú vô tình rơi ra.

Anh nhìn sang, đó là một tấm giấy ghi chú hơi ố vàng. Anh khom người nhặt lên, lật qua xem thì thấy nét chữ mấy năm trước của mình.

Bồ đề vốn chẳng phải cây, gương sáng cũng chẳng phải đài, xưa nay vốn không một vật, chỗ nào bám được bụi nhơ?

Đó là lần gặp mặt ở chùa Phạm Âm năm đó, trước lúc chia tay anh đã để lại tờ giấy này. Lần trước nghe cô nói tờ giấy ghi chú này đã được cô cất lên, nhưng khoảnh khắc này khi nhìn thấy nó được kẹp trong quyển sách của cô thì là tâm trạng khác.

Giống như tấm lòng của bình được cô thu nhận cất giữ, cảm giác ấm áp dâng trào ở trong lòng.

Lúc Tùy An Nhiên tắm ra thì thấy anh đang nhìn tờ giấy ghi chú đó, lúc này cô ngược lại chẳng cảm thấy ngại ngùng gì, cô kẹp tấm giấy đó trở vào sách rồi lật ra phía sau tới trang chính giữa cho anh xem.

Trang đó toàn là cô bắt chước nét chữ của anh để viết câu nói này.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, miệng cười tủm tỉm: “Muốn nói gì với anh?”

Tùy An Nhiên mín môi, phì cười chỉ hỏi: “Anh muốn biết gì?”

Anh không đáp mà chỉ cụp mắt nhìn cô chăm chú, hồi lâu sau mới thở dài: “Không muốn nói à?”

Hiếm có lúc Tùy An Nhiên được chiếm thế thượng phong, cô lắc đầu một cách dứt khoát: “Không muốn.”

Ôn Cảnh Phạm đóng quyển sách đó lại, dựa lên trước bàn sách nói bằng vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Nếu em đã không muốn nói, vậy thì chúng ta giải quyết chuyện hồi chiều trước.”

Tùy An Nhiên chưa kịp hiểu ý anh: “…… Chuyện gì?”

Ôn Cảnh Phạm cười tủm tỉm liếc cô một cái, khẽ giọng hỏi: “Vạch ranh giới?”

Giọng nói nhẹ hẫng nhưng ý cảnh cáo lại rất rõ ràng.

Tùy An Nhiên sững người trước giọng nói của anh, nhìn anh hồi lâu mới nói: “Em phát hiện bây giờ em thích giọng anh trong ‘Cửu Truyền’ nhất.”

Cô muốn chuyển đề tài anh cũng chuyển theo cô, phối hợp ‘ồ’ một tiếng hỏi bằng giọng đầy hứng thú: “Ý của em là em không thích giọng nói bây giờ của anh à?”

Tùy An Nhiên lặng lẽ ngậm miệng lại.

Ôn Cảnh Phạm nói tiếp: “Mấy vấn đề này em chọn trả lời vấn đề nào trước?”

Tùy An Nhiên im lặng kháng nghị.

Ánh đèn tường ấm áp, gương mặt cô như được quầng sáng của ánh đèn chiếu lên, đáy mắt sáng lấp lánh. Có lẽ do mới từ phòng tắm đi ra nên sắc mặt hồng hào, khóe mắt chân mày như dính chút hơi nước mờ ảo. Mặt mày như tranh, lung linh sống động. Nhìn hồi lâu…… cảm thấy rất là hút mắt.

Nhưng cô dường như không hề biết dáng vẻ lúc này của mình quyến rũ đến mức nào.

Ôn Cảnh Phạm giơ tay vén sợi tóc rơi trước trán ra sau tai cho cô, anh khom người hôn lên trán cô, cất giọng dịu dàng: “Anh ở đây, có thể nghe em nói……”

“Lời nói em cất giấu ở đây bao nhiêu năm qua, bây giờ…… có thể lần lượt nói cho anh nghe…..”

Không chỉ sự quyến rũ trong giọng nói, rõ ràng anh là đang cố ý quyến rũ cô, mặt nhìn cô bằng vẻ mặt dịu dàng thâm tình quyến luyến đó, chứng tỏ anh còn dùng – mỹ năm kế.

Tùy An Nhiên thầm mắt ‘vô sỉ’ một câu, nhưng vẫn cầm lòng không được nhắm mắt lại đợi nụ hôn của anh rơi xuống.

Ôn Cảnh Phạm cười cười, thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy cõi lòng càng mềm mại hơn, anh nắm ngón tay cô kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Không nói thật à?”

Hiếm khi thấy anh cố chấp hỏi mình như vậy, Tùy An Nhiên nghĩ ngợi rồi mở mắt ra nhìn anh hồi lâu.

Anh cũng rất kiên nhẫn, cứ thế lặng lẽ nhìn vào mắt cô đợi cô lên tiếng.

Chẳng biết mất bao lâu, lúc này Tùy An Nhiên mới cong môi mỉm cười, nụ cười này càng khiến gương mặt sinh động tinh nghịch hơn không ít.

Cô ra vẻ trầm ngâm: “Tín niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc.”

Ôn Cảnh Phạm ‘hửm?’ một tiếng, đợi cô nói tiếp.

Tùy An Nhiên nhón chân hôn lên cằm anh, sau đó lui ra bổ sung cho tròn câu: “Tín niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc. Em yêu quân đã rất nhiều năm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.