Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ

Chương 23



Đó là những kí ức nặng nề nhất trong suốt cuộc đời tôi, tôi nói suốt hai tiếng đồng hồ, đến khi mặt trời lặn và màn đêm buông xuống, cũng có vài ba lần gián đoạn mới kể hết được câu chuyện. Dươgn Tiểu Tuyết ngồi nghe rất chăm chú, mỗi khi tôi không bíêt diễn đạt thế nào, cô ấy cũng không nói gì, chỉ đưa tách cà phê cho tôi uống sau đó lặng yên cùng tôi, buồn cùng tôi, có lẽ cô ấy biết yên lặng là sự,an ủi lớn nhất đối với tôi. Có thể thấy cô ấy cũng rất buồn

Cuối cùng tôi cũng kể xong, chúng tôi đều trầm tư rất lâu. Có lẻ phải sau nữa tiếng im lặng, cô ấy mới nói: “Tớ có một suy nghĩ không bíêt có nên nói ra không?”

Tôi đã thoát khỏi dòng hồi tưởng, bảo cô ấy cứ nói

“Nếu tớ nói ra, cậu không được xúc động quá đấy nhé, điều tớ nói chỉ là giả thiết thôi”

Tôi có một dự cảm không lành nhưng vẫn bảo cô ấy nói ra

Tiểu Tuyết nói tiếp: “Tớ đã từng gặp một lạo bệnh nhân thế này, họ cố gắng quên đi những kí ức buồn, một số người đã thành công, nhưng họ không muốn nhắc lại những chuyện đó, bởi mỗi lần nhắc đến họ sẽ đau buồn như có kim châm vậy. Nhưng cũng có một kiểu bệnh khác, những chuyện càng buồn thì càng khó quên, bởi thế khi họ đã cố gắng hết sức mà vẫn không quên được, họ sẽ trốn tránh bằng cách khác, đó là tưởng tượng ra một kết cục khác đi…”

Cô ấy ngừng lại, nhìn vào mắt tôi. Tôi nhướn mày ra hiệu cô ấy cứ nói tiếp

“…Lấy ví dụ thế này nhé, giả sử Ngô Vũ Phi không thừa nhận sự tồn tại của cậu Quý Ngân Xuyên đó, còn cậu không biết vết thương của Quý Ngân Xuyên được chữa lành thế nào, chỉ là cậu ấy một ngày nào đó đôt nhiên khỏi bệnh, rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt các cậu, chúng ta có thể giả thiết như thế này: Ngô Vũ Phi đã rất buồn, nhưng cô ấy dùng cách của bệnh nhân thứ nhất và đã quên đi ký ức đó, nhưng cậu thì lại chọn cách của kiểu bệnh nhân thứ hai, tưởng tượng ra một Ngân Xuyên vẫn cùng cậu trải qua những tháng ngày còn lại của đời sinh viên. Chúng ta có thể nói thế này không: Quý Ngân Xuyên sau lần bị đánh đó đã..”

“Không thể nào!”

“Trương Văn Lễ, cậu đừng trốn tránh nữa, chúng ta có thể giả thiết thế này không nhé: Tối hôm đó, sau khi Quý Ngân Xuyên được đưa đến bệnh viện thì … đã…. Cậu nhớ kĩ lại đi, một mình Quý Ngân Xuyên đối chọi lại 5 tên đó, đều là những tên uống say mắt đỏ ngầu..”

“Thôi tớ xin cậu, đừng nói nữa..”

Tôi nhớ ra đúng là Quý Ngân Xuyên đột nhiên khỏi bệnh, hơn thế không còn một vết tích cảu vết thương nào trên người, đột ngôt xuất hiện trước mắt tôi..Nghĩ lại những điều này bỗng nhiên tôi thấy rất lạnh, chính là cái lạnh ghê hồn như cơ thể đang chìm trong băng đá. Tất cả đều là giả? Sao lại có thể như thế? Người ta nói bác sĩ đều rất biến thái, nhất định là cô ấy đang lừa tôi!

Cô ấy nhìn điệu bộ của tôi cũng ngừng lại không hỏi nữa, nhưng tôi thì không thể nào kìm chế mình không nghĩ ngợi lung tung. Suy nghĩ của tôi như con tàu mất phanh lao vút đi, dù biết rõ trật đường ray thì sẽ tan xương nát thịt, nhưng tôi không thể thắng phanh mạch suy nghĩ..

Tôi nói câu: “Xin lỗi, tớ phải đi trước đây, tạm biệt”, cô ấy chưa kịp phản ứng tôi đã thanh toán rồi rời quán cà phê đó, thẫn thờ bước đi trên con phố đông đúc, muốn tìm chút ấm áp trong thế giới ngột ngạt này. Tôi phải đi đến nơi đông người nhất, có thế thì mới không cô độc, có lẽ ở đó tôi có thể gặp được Quý Ngân Xuyên…

Bước đi một lúc tôi không để ý ột chiếc xe đang bấm còi in ỏi sau lưng, tôi quay đầu lại nhìn người lái xe, quả nhiên là Lý Lê. Tôi mở cửa bước lên xe, nhưng cô ấy vẫn không mở máy mà nhìn tôi chằm chằm. Tôi hỏi: “Sao em lại nhìn anh?”

Cô ấy cười nhạt: “Tại sao à?Hứ, anh tự hiểu rõ?”

“Anh không hiểu”

“Tự anh hiểu rõ!”

“Anh không còn tâm trạng cãi nhau với em đâu”



Im lặng rất lâu, thật lạ là cô ấy đã mở miệng nói: “Đương nhiên là anh không rảnh để cãi nhau với tôi, vì còn bận tranh cãi với người đẹp mà!”

“Người đẹp nào?”

“Còn giả bộ? Chính là cô gái mấy hôm nay mỗi lần tan sở là anh lại đi gặp đấy”



Cô ấy theo dõi tôi?

Cô ấy nói từng từ một: “Anh chỉ cần trả lời, quan hệ giữa anh và cô ấy là thế nào?”

Tôi chỉ vào mũi cô ấy và cũng nhấn mạnh từng từ: “Cô – không quản nổi đâu”. Thực ra tôi cũng muốn giữ một chút thể diện, lẽ ra định thêm hai từ “bà Tám” vào sau, nhưng đã bị tôi nuốt trọn không nói ra nổi

Tôi xuống xe, mặc cho cô ấy tức tối bấm còi inh ỏi tôi cũng không quan tâm, chỉ có nước lái xe đâm vào tôi. Tôi bước lên vỉa hè, tìm thấy lối vào ga điện ngầm, bước vào bóng tối vô biên đó rồi lên tàu. Tôi không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình muốn làm gì nữa. Tôi chỉ muốn mình đi đâu đó, cứ bước đi để lãng quên không gian và thời gian…

Hôm đó tôi lang thang đến rất khuya mới về đến khu chung cư, tôi vào một quán nhỏ mua mấy chai bia Bách Uy mà Quý Ngân Xuyên thích uống, trốn mình trên ghế sofa, bật ti vi lên, đúng lúc có trận đấu giữa Anh - Pháp trong khuôn khổ cúp UEFE

Tôi mở nắp uống sạch từng chai bia, rất đắng, tôi không uống quen cái vị này nhưng vẫn cố nghiến răng uống, tôi chỉ muốn uống thật say một lần. Không biết bao lâu sau, tôi mơ hồ nhìn thấy Quý Ngân Xuyên, cậu đội trưởng tóc dài bồng bềnh đứng trên sân cỏ, đang thi đấu cùng Beckham và Zidane. Hôm nay tôi được thấy hai người đó trên ti vi

Trận đấu diễn ra rất hay. Anh và Pháp đều đã hai lần giành ngôi vô địch, lần này thi đấu hết sức quyết liệt, Quý Ngân Xuyên nếu đang xem chắc chắn vừa hò hét vừa cổ vũ, vừa ôm trái banh chỉ trực cắm đầu vào ti vi. Nhưng lẽ nào đúng như Dương Tiểu Tuyết nói, cậu ta đã không còn tồn tại trên thế gian này/ Không hiểu sao ý nghĩ đó vừa lóe lên mắt tôi đã cay xè, tôi đưa tay dụi mắt, cảm giác như có những giọt nước mắt, có lẽ là bia, mà cũng có thể là nước mắt…

Tôi không còn nhớ tối qua mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, lúc đầu là tôi xem ti vi, sau đó là ti vi xem tôi

Tờ mờ sáng hôm sau tôi đã tỉnh dậy. Tôi có một tật xấu là càng uống càng say, càng thức khuya thì càng dậy sớm, Quý Ngân Xuyên còn nghĩ rằng tôi không hề ngủ

Một lần là buổi tối hôm tốt nghiệp, một lần là chơi halflife với Ngân Xuyên

Chúng tôi chia làm hai phe, Ngô Vũ Phi làm trọng tài, hiệp một khi tôi là cảnh sát dùng khẩu 43 còn Ngân Xuyên là thổ phỉ dùng AK. Thế trận khá cân bằng, nhưng đến hiệp sau, khi tôi đổi sang chọn thổ phỉ thì bị bại thảm hại. Mỗi lần tôi bị bắn vào đầu máu me đầm đìa, Ngô Vũ Phi lại thích chí cổ vũ, còn gọi tên sát nhân Ngân Xuyên theo kiểu chủ nghĩa lãng mạn – “Ngân Xuyên khát máu”, như kiểu Tây Môn Xuy Tuyết trong truyền thuyết

Sau khi kết thúc cuộc đấu, Ngô Vũ Phi tổng kết một câu: “ Anh chàng Trương Văn Lễ cả đời chỉ thích hợp làm người tốt thôi”.

Một câu nói đã khiến tôi biến bi thương thành rượu. Sau khi thi đấu, tôi không chỉ mời họ ăn cơm mà còn uống đến 6 chai. Trở về kí túc xá trước khi ngủ tôi lấy di động ra đặt chuông báo thức. Lúc đó Ngân Xuyên chế giễu tôi: “ Cậu hôm nay uống nhiều thế này, mai mà cậu dậy được trước 10 giờ mình sẽ uống thêm một chai cuốc lủi

Lúc đó tôi không nói gì – tôi vốn vẫn lành vậy mà, nhưng ngày hôm sau 5h30 tôi đã tỉnh dậy, chạy ngay ra khu chợ của trường mua chai cuốc lủi, lúc đó siêu thị chưa mở cửa

..

Không nghĩ nữa, tôi không dám nhớ lại nữa, bây giờ tôi bắt đầu không dám tin vào kí ức của mình, bởi nói quá đẹp quá li kì, đẹp đến mức không dám tưởng tượng. Nó khiến tôi hoài nghi liệu có thể có một quá khứ tốt đẹp như vậy đã từng diễn ra trong thế giới lạnh lẽo này

Nhìn vào di động mới có 6h30, có hơn 10 tin nhắn của Dương Tiểu Tuyết, nội dung đều là hỏi tôi giờ ra sao, kêu tôi đừng nghĩ ngợi lung tung., còn nói đó chỉ là suy đoán của cô ấy thôi. Sau khi tỉnh rượu tôi đã bình tĩnh hơn nhiều. Tôi tìm thấy danh sách họp mặt hôm trước, rút điện thoại ra gọi một người vốn là đại ca của khu kí túc. Quả nhiên anh ta rất ngạc nhiên khi tôi gọi điện tới, sau vài câu dài dòng tôi cẩn trọng hỏi:

“Đúng rồi, hồi còn học đại học, cậu có từng nghe đến vụ đẫm máu nào không?

“Ừm, có đấy”

“Là chuyện gì vậy” – Tôi sốt sắng hỏi

“Một nghiên cứu sinh ở vườn quế sau khi bị cưỡng hiếp đã nhảy lầu tự tử, rồi còn hai sinh viên tốt nghiệp ở vườn phong cầm chai bia phóng hỏa, còn nữa…”

“Từ từ đã” – Tôi ngắt lời cậu ta, tôi biết cứ nhắc đến vụ này, đại ca lại vô cùng hứng chí, cứ như chính mắt cậu ấy đã chứng kiến khởi nghĩa Vũ Xương vậy. Tôi nói: “Khoa mình, ở khoa mình có sự vụ nào khá nghiêm trọng không?”

“Để mình nghĩ xem nào, khoa mình thì hình như không có, mà cậu hỏi làm gì vậy?”

“Không có gì, không có gì cả. Lần trước Quý Ngân Xuyên bị đánh trọng thương, sau đó đã quay lại rồi nhỉ?”

“Quý Ngân Xuyên?...”

Xem ra trên đời cũng khá nhiều người hay quên nhưng Quý Ngân Xuyên đúng thuộc loại người lập dị, hiếm khi nói chuyện với mọi người, bình thường vẫn hay ngủ, trốn học,buổi tối mới dậy hoạt động. Tôi và Ngô Vũ Phi thường nói cậu ta là một bóng ma. Bạn học không nhớ cậu ta cũng có nguyên do cả. Còn nhớ có một hôm đi thi, cậu ta từ ngoài đường chạy vào phòng thi, thầy giáp liền goi lại: “Ấy này, em kia, em vào nhầm lớp rồi, ở đây đang thi”

Cúp máy tôi thở dài, nhưng không thể nào yên tâm được, để xác nhận tôi lại gọi điện như thế dò hỏi mấy bạn khác, nhưng đều không có đáp án, nhưng lòng tôi như có đá đè nặng

Cuộc điện thoại cuối cùng tôi gọi cho Tiểu Tuýêt. Vừa thấy tôi gọi cô ấy vui như trúng số độc đắc rồi hỏi: “Cậu vẫn còn sống đấy à?”

“Không sao, không sao. Nhưng mà cô bác sĩ đáng kính này, lần sau trước khi phán đóan điều gì, cậu phải nghiên cứu kĩ lưỡng vào, được không?”

Có lẽ Tiểu Tuyết đã đỏ mặt, nhưng vẫn không phục, “Thế nhưng cậu cũng không nên phủ nhận gợi ý của tớ cũng có lý”

“Đúng, rất có lý, nhưng cậu phải giúp tớ tìm lại Quý Ngân Xuyên. Bây giờ các bạn cùng lớp đều không nhớ nổi cậu ta rồi, người biết Quý Ngân Xuyên xem ra chỉ còn Ngô Vũ Phi, cậu phải tiếp tục tìm cách bắt cô ấy khai ra

“Ừ, sau này có thông tin gì mới tớ sẽ cập nhật ngay cho cậu”

Tôi gác máy, trong lòng thầm trách cô bạn Dương Tiểu Tuyết, hi vọng lần sau cô ấy không dựng lên chuyện gì khiến người ta phải nghe ngóng hồi hộp nữa. Sau khi làm rõ mọi việc tôi cũng thấy vui hơn nhiều, mặc dù đi làm trễ lại bị giám đốc Ngưu giáo huấn một hồi, còn bị cảnh cáo nhưng tôi vẫn thấy vui, bởi vì hôm qua vừa nghĩ Ngân Xuyên đã chết, hôm nay lại thấy cậu ấy vẫn còn sống, tôi cảm thấy cậu ta như được cải tử hoàn sinh vậy

Tôi còn nhớ có một nhà văn nào đã viết: “Con người, thường khi mất đi thứ gì đó mới nhận ra nó quý giá thế nào”. Câu nói này quả là sâu sắc

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.