Nghe nói nhiều cô gái một khi đã có
trực giác về chuyện gì đó liền không còn tin vào sự thực nữa, đối với
câu nói này Chu Hiểu Nghiên bán tín bán nghi. Cô vừa hay chính là kiểu
con gái nhiều khi cảm tính mạnh hơn lý tính, hơi có chút tin tưởng quá
mức vào trực giác.
Lúc này trực giác nói với cô, biểu hiện “trái tim đi lạc” của bạn trai Cao Tường đang lái xe có lẽ liên quan đến người phụ nữ mười mấy phút
trước bọn họ gặp ở cửa quán cà phê Lục Môn.
Cô nhớ lại một thoáng kinh hồng lúc đó.
Cô và Cao Tường bước ra khỏi quán cà phê, cô gái đó đi từ phía đối
diện đến, tóc dài đến vai, vóc dáng trung bình, thân hình mảnh khảnh, áo cardigan len đan tay ngắn màu lam phối với chiếc quần bò mài trắng,
trên khuôn mặt không trang điểm đeo chiếc kính râm màu trà đậm, nhìn
tổng thể rất bình thường. Điểm duy nhất thu hút sự hứng thú của cô là
chiếc cặp cô ấy đeo trên vai, vải canvas màu đỏ đi kèm dây kéo màu bạc,
còn treo một dây trang trí màu bạc nho nhỏ, trông có thể đựng vừa một
chiếc máy tính bảng cỡ nhỏ, nhưng hoàn toàn không giống với những chiếc
túi đựng máy tính đơn điệu khác, trông mềm nhẹ và như đồ thiết kế, cô
vừa nhìn liền thấy thích, nhưng vẫn chưa đến mức đường đột đi hỏi một
người lạ về nhãn hiệu của nó.
Cao Tường vội vàng nói với cô: “Đợi anh chút.”
Anh bước qua nói mấy câu với cô gái đó, cô gái lấy vở và bút từ trong
túi ra, viết nhanh một dòng chữ, xé ra đưa cho anh, anh ngừng lại trong
chốc lát mới giơ tay nhận lấy, nhưng không nhìn, gật đầu nhẹ với cô gái
đó, quay người đưa Chu Hiểu Nghiên đến bãi đỗ xe. Cô hỏi: “Ai thế ạ?”
Anh mở cửa xe ngồi vào, tiện tay nhét mảnh giấy vào trong tấm chắn
nắng, khởi động xe, trả lời đơn giản: “Người quen biết trước kia.”
Cô không để ý, mở CD phát nhạc, kể cho anh nghe chuyện buổi chiều cô
nảy sinh tranh cãi nhỏ với đồng nghiệp. Trước giờ anh vẫn không nói
nhiều, nhưng rất ít khi cứ nhìn thẳng phía trước chẳng trả lời gì mấy
như hôm nay. Cô hơi cụt hứng ngừng nói, còn anh mãi sau khi cô im lặng
đã lâu mới hồi tỉnh, cười cười xin lỗi: “Ngại quá, anh đang nghĩ chút
chuyện.”
Chu Hiểu Nghiên cố gắng thuyết phục bản thân, chỉ vì một cô gái còn
chưa nhìn rõ tướng mạo mà ngờ vực vô cớ cũng quá buồn cười đi. Nhưng một khi đã nảy ra hoài nghi, chỉ có thể tự nghi ngờ thêm chứ không thể tự
tiêu trừ được. Tận đến khi tới nhà hàng đỗ xe xong, Cao Tường đều duy
trì im lặng, cảm giác không xác định không thể nói nên lời trong lòng cô càng thêm trầm trọng.
Hai người đi theo nhân viên phục vụ dẫn đường vào trong, cô đột nhiên dừng bước: “Aizz, điện thoại của em quên trong xe rồi.”
“Anh đi lấy giúp em.”
“Đưa chìa khóa xe em tự đi lấy cho, anh gọi món trước đi.”
Chu Hiểu Nghiên cầm chìa khóa xe quay trở lại bãi đỗ, xe mà Cao Tường
lái là một chiếc Jeep Commander(1) màu đen vô cùng bắt mắt, đường nét
thân xe cứng rắn, bề ngoài phục cổ đến mức gần như khoe khoang, bên
trong ba hàng ghế ngồi, không gian cao mà rộng rãi. Loại xe SUV fullsize hao nhiên liệu này vừa không hợp với thẩm mỹ của Chu Hiểu Nghiên, vừa
không phù hợp với phán đoán của cô về tính cách Cao Tường. Dường như
ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này, cô đã thấy khó chịu rồi. Cô nghĩ không ra một người đàn ông kinh doanh đại lý rượu vang, uống rượu
lại hết sức tiết chế, xử lý hành sự khiêm tốn đến mức giấu tài sao lại
có biểu hiện kỳ quái trong việc mua xe như vậy, tốn hơn 600 nghìn tệ đi
mua một chiếc vừa không bảo vệ môi trường vừa vênh váo đến vượt qua cả
giá trị thực.
(1)Xe Jeep Commander:
Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, giơ tay mò tìm trong tấm chắn nắng,
rút ra tờ giấy mà anh nhét vào, mở ra nhìn qua, bên trên dùng nét chữ
ngay ngắn như của trẻ con viết từng nét từng nét: “Khách sạn Lâm Giang,
phòng 517, tối nay nhất định phải sắp xếp thời gian đến nhé.”
Ngón tay cô không kìm được run lên cầm cập, ngồi ngây ra mãi một lúc,
mới bước xuống xe vào nhà hàng. Quán này có bầu không khí ưu nhã, món ăn tinh chế, khách khứa luôn đông đúc như mây, phải đặt trước mới có chỗ.
Vậy nhưng bữa tối bọn họ ăn vô cùng ngột ngạt, Cao Tường cứ luôn như
đang có điều suy nghĩ, cô cũng chẳng còn hứng tìm đề tài nói chuyện.
Cho dù tờ giấy đó đã bị cô nhét trở lại trong tấm chắn nắng, nhưng nội dung của nó lại in trong tâm trí cô một chữ không sót. Người phụ nữ đó
có quan hệ với Cao Tường như thế nào? Đây là một lời mời hẹn hò sao? Cao Tường đang bắt cá hai tay? Hay là cô ta cố ý dụ dỗ anh? Có phải cô đang chuyện bé xé ra to một cách vô căn cứ? Đầu óc cô đã bị đống câu hỏi này chiếm đầy rồi, ăn gì cũng chẳng biết vị nữa.
Cô nhìn về phía Cao Tường. Anh là một người đàn ông gầy mà nho nhã,
đến tuổi 38 vẫn giữ được sự rắn rỏi cao thẳng của thân hình và trạng
thái tốt nhất của người đàn ông ở độ tuổi này, khuôn mặt nhìn có vẻ bình thường nhưng quanh thân lại có một loại phong thái hiên ngang tự nhiên, dùng lời bình của bạn thân cô mà nói, là “vô cùng có mị lực của sự
thành thục”.
Anh ngẩng đầu, để ý thấy ánh mắt của cô, hỏi: “Sao thế?”
Cô cười miễn cưỡng, “Không sao.”
Đi ra khỏi nhà hàng, Cao Tường đề nghị tiễn cô về. Thông thường cuộc
hẹn hò của bọn họ sẽ không kết thúc như này đâu, cô cố làm ra vẻ không
để ý hỏi anh: “Buổi tối còn có việc ạ?”
“Ừ, còn có chút việc cần làm.”
Trái tim của cô khẽ nặng nề xuống, không nói gì thêm nữa. Sau khi về
nhà, cô đi tắm, đổi trang phục thoải mái ra, đốt nến xông hương, chọn
một CD của Lisa Ono(2) cho vào máy phát nhạc, cầm quyển “Những thành phố vô hình” do Calvano(3) sáng tác lên, định ngồi thật tĩnh tâm đọc
sách. Trước giờ cô luôn có chút máu văn nghệ, mê mẩn những trình tự
mang nét nghi thức này, cho rằng chúng có thể khiến mình trầm tĩnh lại.
Tuy nhiên hôm nay tất cả những thứ cô chuẩn bị đều tốn công vô ích, chưa lần nào con chữ tinh xảo của Calvano lại giống mê cung như lần này, cô
loạng choạng đi trong mê cung ấy, tâm tình chẳng thể bình tĩnh nổi. Cô
ném sách xuống, đi qua đi lại như một con thú bị nhốt trong chuồng, lặp
đi lặp lại đến mức kiệt quệ, cuối cùng vẫn thay quần áo đi ra cửa lần
nữa, bắt xe taxi đi khách sạn Lâm Giang.
(2)Lisa Ono sinh tại San Paulo,
Brazil, trong một gia đình Nhật chính gốc. Cho nên ngôn ngữ mẹ đẻ của
Lisa Ono là cả Tây Ban Nha và Nhật. Album lần đầu tiên phát hành của cô năm 1989 đã phổ biến dòng nhạc Bossa Nova của Brazil vào Nhật Bản.
Bossa Nova là sự phối hợp giữa Afro-American jazz, cool jazz, và Brazil
samba, thường được trình diễn với classic guitar.
(3)Italo Calvino (15/10/1923 – 19/9/1985) là nhà văn hậu hiện đại
người Ý, chuyên viết truyện ngắn và tiểu thuyết. Ông sinh tại Santiago
de Las Vegas (Cuba), là con của hai nhà thực vật học Mario Calvino và
Evelina Mameli và em trai của Floriano Calvino, nhà địa chất học nổi
tiếng. Khi còn trẻ, ông chuyển đến nước Ý và ở đây phần lớn cuộc đời.
Những thành phố vô hình (1972) là một trong số những kiệt tác của ông.
Cô tự nói với bản thân: “Đi nhìn qua thôi, chứng minh được thứ trực giác của mình rất vớ vẩn liền quay về.”
Khách sạn Lâm Giang tọa lạc bên bờ sông của Hán Giang - một thành phố
ven sông, là một khối kiến trúc màu xám có lịch sử gần trăm năm, trải
qua nhiều lần cải tạo vẫn mang chút lụp sụp, thiết bị chẳng thể sánh
được với những khách sạn năm sao mới xây khác trong thành phố. Nhưng vì
vị trí địa lý có ưu thế, lại mang cảm giác cổ kính tang thương do thời
gian lắng đọng lại nên vẫn có không ít khách hàng vào ở.
Chu Hiểu Nghiên xuống xe taxi, vừa nhìn liền thấy ngay chiếc Jeep
Commander đỗ chếch bên trái trước cửa khách sạn, trái tim của cô ngay
lập tức chìm xuống đáy vực.
Bạn trai nhận được một tờ giấy ghi số phòng khách sạn do một cô gái
viết, liền đúng hẹn mà đến, cô có lạc quan độ lượng đến đâu cũng không
thể thản nhiên mặc kệ được. Nhưng bây giờ phải làm gì tiếp: trực tiếp đi lên gõ cửa bắt gian? Hay đợi anh đi ra ngoài rồi khiến anh bất ngờ
không kịp trở tay? Anh sẽ giải thích với cô như thế nào?
Cô nhìn đồng hồ, từ lúc anh tiễn cô về đến bây giờ đã qua hơn hai
tiếng, không tính là dài, nếu có chuyện gì, khả năng đang tiến hành,
cũng có khả năng đã xong xuôi hết. Cô ngốc nghếch đuổi đến đây, cho dù
có chứng minh được trực giác đó của mình, rồi sao nữa? Vừa nghĩ đến
chuyện cô cần phải yêu cầu Cao Tường giải thích, phẫn nộ và sỉ nhục cũng theo đó mà xuất hiện, còn có cả chút hoảng sợ mà cô không muốn thừa
nhận, cô đi vào trong khách sạn không nghĩ ngợi gì nữa.
Thang máy im lặng dừng ở tầng năm, hành lang khách sạn dài mà yên
tĩnh, chỗ góc cua bày một bình hoa lớn, cắm những chiếc lông công giả và hoa lụa to, ánh đèn nhu hòa, thảm trải sàn dày dặn bước đi không gây
tiếng động, từng cánh cửa sẫm màu đóng chặt. Chu Hiểu Nghiên đứng trước
cửa phòng 517, cơ hồ nghe được cả tiếng tim mình đập.
Lúc này cô ít nhiều gì cũng thấy hành vi của bản thân có chút hoang
đường, thế nhưng chẳng làm rõ được mà rời đi đồng nghĩa với quay về tự
dằn vặt bản thân mình. Cô cắn chặt răng, ấn chuông cửa, sau đó nhìn
thẳng vào mắt mèo, chừng như đang đối đầu với một đối thủ vô hình.
Cửa mở, xuất hiện trước mặt cô đúng là cô gái bọn họ nhìn thấy ở bãi
đỗ xe lúc ban ngày, cô ấy đã thay một chiếc áo T shirt dài tay màu trắng với chiếc quần thể thao dệt kim, ăn mặc vô cùng thường nhật, trên khuôn mặt không trang điểm đeo một chiếc kính gọng đen, sạch sẽ thanh tú,
nhìn không đến 26-27 tuổi, đang hơi kinh ngạc đánh giá cô: “Chào chị,
cho hỏi chị là ai thế ạ?”
Đã không thể nào quay người bước đi được nữa rồi! Nhưng không cần phải bước vào cũng thấy được, đây là một căn phòng diện tích không lớn, quét mắt một cái là thấy hết, ánh đèn sáng trưng, một chiếc giường lớn còn
phẳng phiu, rèm cửa mở một nửa, không có bất kỳ dấu vết nào như đã xảy
ra việc tư tình lẳng lơ. Cao Tường quần áo thẳng thớm ngồi trên ghế bên
cửa sổ, trên khuôn mặt xẹt qua nét ngạc nhiên nhưng ngay lập tức khôi
phục lại vẻ vô cảm.
Chu Hiểu Nghiên biết bản thân gây ra chuyện ngốc nghếch rồi, tiến
thoái lưỡng nan, không tự chủ được mà lắp bắp: “Tôi.. Tôi là bạn gái
của.. Cao.. Cao Tường, tôi...”
Cao Tường đứng dậy: “Sao vẫn gấp gáp thế cơ chứ. Không phải bảo em đợi ở dưới lầu à? Anh sẽ xuống ngay đây.”
Giọng của anh ôn hòa, hơi chứa chút khiển trách, càng tỏ ra thân mật
tùy ý. Chu Hiểu Nghiên kinh ngạc há to miệng, tức khắc ý thức được anh
đang giải vây cho chuyện ngốc mình đã làm, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng
lên, hận không có cái lỗ nào đột nhiên xuất hiện để cô chui vào, hoặc
thời gian có thể chạy ngược một lát để cô không phải đối mặt với tình
huống này.
Cô gái đó khẽ cười, nghiêng người bảo: “Mời vào, tôi là Tả Tư An, quen với Cao Tường bạn trai của chị từ... rất lâu về trước. Nhưng tôi vẫn ở
nước ngoài suốt, đã gần 12 năm không về nước rồi, lần này quay về hẹn
anh ấy đến ngồi chơi chút, thuận tiện có một việc muốn nhờ anh ấy giúp
đỡ. Tốn thời gian của hai người mất rồi, thật ngại quá. Chị uống trà hay cà phê?”
Lời giải thích cặn kẽ này càng khiến Chu Hiểu Nghiên không biết nói
gì, Cao Tường đứng dậy, “Không cần đâu. Không còn sớm nữa rồi, Hiểu
Nghiên, anh đưa em về.”
Chu Hiểu Nghiên không tự chủ được để ý thấy, Cao Tường trước giờ luôn
lịch sự chu đáo nay lại có chút gượng gạo, không có ý định giới thiệu
hai người với nhau, mà Tả Tư An hơi ngẩn ra: “Anh phải đi ạ? Chuyện em
nói lúc nãy...”
Cao Tường không hề nhìn cô, tỏ thái độ không muốn thương lượng gì
thêm: “Anh trả lời rõ ràng với em ngay bây giờ, anh không đồng ý.”
Cô thần tình ảm đạm, nhưng không nói gì nữa.
Cao Tường lại nhìn cô một cái. “Đi thôi, Hiểu Nghiên.”
Hai người đi ra khỏi khách sạn, Chu Hiểu Nghiên ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi anh, em biết là không nên đến, chỉ là em...”
Cô dừng lại, cố gắng sắp xếp từ ngữ, nhưng Cao Tường lắc lắc đầu mở cửa xe thay cô: “Không sao, lên xe đi.”
Cả đoạn đường cứ im lặng như vậy, mãi đến lúc đưa cô đến trước cửa nhà lần nữa, anh mới mở miệng: “Nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Trong lòng cô xấu hổ, nghi ngờ, giận dữ, ủy khuất,... các loại cảm xúc loạn thành một mớ, nhưng không có ý biết lỗi mà giận đùng đùng nói:
“Giờ là gì đây? Anh định dùng chiến tranh lạnh để trừng phạt em, hay
đang thể hiện rằng từ đầu đến cuối anh căn bản không để ý đến em?”
“Hiểu Nghiên, anh không trách em, nhưng hôm nay anh không có bất kỳ tâm tình nào để nói gì nữa.”
“Anh coi em là cái gì? Rốt cuộc em là bạn gái anh, hay là một cô tình
nhân gọi thì đến đuổi thì đi gì cũng coi như không nghe không hỏi không
để ý vô cùng rộng lượng?”
Cao Tường nhíu mày: “Em định sao đây? Sỉ nhục anh cũng bỏ qua, sao phải sỉ nhục chính bản thân mình?”
Thái độ hời hợt này triệt để chọc giận cô luôn, cô nói từng câu từng
chữ: “Mẹ anh sắp xếp cho chúng ta quen nhau, ngay bắt đầu anh đã nói với em anh không có hứng thú với hôn nhân, không phải đối tượng phù hợp để
kết hôn, em còn không đồng ý chia tay, không tự trọng mà quấy rầy anh,
chẳng trách anh coi thường em.”
Cô xuống xe. dùng lực đóng rầm cửa, vội vàng đi vào tòa chung cư, ấn
thang máy, nhưng Cao Tường đi vào theo, một tay giữ chặt cô lại, một tay ấn nút số tầng, “Hiểu Nghiên, đừng náo loạn nữa.”
Giọng của anh vẫn ôn hòa như trước giờ đều thế, mang theo sức mạnh an
ủi. Cô dù sao cũng đã 28 tuổi, cho dù anh lớn hơn cô 10 tuổi, cô cũng
chẳng thể bỏ hết mặt mũi mà làm nũng làm náo, anh ôm lấy cô, cô chỉ
tránh né mang tính tượng trưng, nước mắt không khống chế được trào ra,
đầu ghé vào trên vai anh.
Cao Tường đưa Chu Hiểu Nghiên đến trước cửa nhà, Chu Hiểu Nghiên hỏi anh: “Có muốn vào uống cà phê không?”
Anh hiểu rõ ý níu giữ trong mắt cô, nhưng vẫn lắc đầu: “Để hôm khác, em nghỉ ngơi sớm đi.”