Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 115: Chương 115



Trong sự kích động của quần chúng, quân vương gật đầu nói: “Từ xưa đến nay không thiếu người chuộng đạo Long Dương, nếu họ không làm chuyện gì có lỗi với người khác thì tất nhiên là không sao, nhưng nếu làm tổn thương tới người vô tội thì cũng đồng nghĩa với việc đã gây ra một tội lỗi không thể tha thứ, Trẫm chắc chắn sẽ trừng trị nghiêm khắc những kẻ này. Việc này sẽ do bộ Hình, Đại Lý Tự và Kinh Triệu Phủ tiếp tục điều tra, hơn nữa còn muốn lội ngược về những vụ án trẻ em mất tích trong những năm gần đây, không giới hạn là bé trai hay bé gái, chỉ cần phát hiện bất kỳ một nơi nào có dấu hiệu mua bán nhân khẩu là phải bị tra xét thật nghiêm, tuyệt đối không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào.”

Hắn vừa nói xong, mọi người đồng loạt bẩm vâng, sau đó cùng hô to bệ hạ anh minh.

Vũ Văn Lan thấy tên Sài Vi Trung kia cũng đang xen lẫn trong đám người, vẻ mặt vô cùng chính trực.

Hắn thử thăm dò tiếng lòng của người này, chỉ nghe đối phương đang thầm nghĩ:【 Xem ra khoảng thời gian gần đây nên ngừng tay thôi, phải bảo Xuân Lang tuyệt đối không được xuất hiện mới được. 】

~~


Chờ buổi chầu kết thúc, Vũ Văn Lan vừa ra khỏi điện Cần Chính thì đã thấy cẩm y vệ tiến lên báo cáo.

“Bẩm bệ hạ, chúng thần đã đến hẻm Kim Thủy điều tra, đúng là bên trong đó có một khách sạn tên là Lầu Nghênh Tân, nhưng trong đó đã không còn một bóng người, chúng thần vẫn chưa tìm được những đứa trẻ đã mất tích cũng như người đàn ông có tên là Hồ Nhất Xuân kia. Có điều chúng thần phát hiện dạo gần đây Sài Vi Trung rất hay ra vào một quán võ trên phố Mã Thị.”

“Quán võ?”

Vũ Văn Lan nhíu mày.

Cẩm y vệ thưa vâng: “Chủ nhân của quán võ này đúng là Hồ Nhất Xuân đấy ạ.”

Vũ Văn Lan lập tức hỏi: “Thế hắn ta đâu rồi?”

Cẩm y vệ lại đáp: “Người này bỗng nhiên biến mất từ đêm hôm qua, hắn ta nói với xung quanh là mình phải về quê thăm người thân.”


Đương nhiên đây chỉ là cái cớ.

Đêm qua vì muốn bắt bọn buôn người nên tất cả cửa thành đều đã được giới nghiêm, bởi vậy nhất định là người này còn đang ở trong thành.

Vũ Văn Lan nói: “Tiếp tục tìm kiếm Hồ Nhất Xuân, chia thêm người đi điều tra cả quán võ này lẫn Lầu Nghênh Tân xem khách khứa trước nay của nó là những hạng người nào.”

Nói xong, hắn lại bổ sung: “Tiếp tục giám sát phủ họ Sài.”

Cẩm y vệ tuân lệnh.


~~

Mà lúc này trong điện Cam Lộ, Yến Xu cũng mới nghe được tin tức Hồ Nhất Xuân đã đánh bài chuồn.

Mẹ nó, cái thằng bi3n thái này cũng nhanh nhạy phết nhỉ!

Cho dù nàng đã nhắc nhở hoàng đế và hắn cũng đã nắm rõ phương hướng, nhưng tên cặn bã này vừa thấy có biến là lập tức xách quần chạy ngay, có thể thấy được hắn ta đã chuẩn bị trước không ít nơi ẩn náu ở kinh thành này!

Hơn nữa hắn ta còn có Sài Vi Trung làm gián điệp, bí mật tuồn thông tin cho mình.

Ông ta đã làm quan trong triều nhiều năm, cho nên ở đâu cũng có tai mắt của ông ta cả.


Đối phương ở trong tối còn quan phủ ở ngoài sáng, như thế thì sao có thể là đối thủ của bọn họ được!

Đúng lúc này, nàng chợt nghe hệ thống lên tiếng:【 Người này lăn lê bò lết khắp nơi nên giàu kinh nghiệm lắm, năm đó cả phủ Thục Vương đều bị giết mà hắn ta còn có thể trốn ra được thì bây giờ dễ gì mà bị bắt hả bà. 】

Yến Xu vỗ một cái “rầm” lên bàn:【 Mặc kệ hắn ta giàu kinh nghiệm hay nghèo kinh nghiệm, tui nhất định phải đem thằng cha này ra trước ánh sáng của công lý, nếu không tui không còn hứng thú gì mà ăn uống nữa! 】

Hệ thống:【 Dị luôn á hả? Dị hồi nãy ai vừa mới ăn sáng bằng một xửng bánh bao gạch cua, một chiếc bánh thịt bò và một chén hoành thánh vậy ta? 】


Yến Xu:【 …Thì đây là trạng thái không thiết tha ăn uống của tui rồi đó, bình thường tui còn ăn được thêm được một xửng bánh bao với hai món ăn kèm và một chén cháo nữa chứ bộ. 】

… Nhưng cái này không phải vấn đề chính.

Chuyện quan trọng bây giờ là nàng phải bắt cho bằng được cái tên bi3n thái này đã!!!

Bởi vì vẫn có mấy đứa bé còn chưa được tìm thấy kia kìa!!!

Sao nàng có thể trơ mắt nhìn những sinh mệnh nhỏ đáng yêu đó rơi vào trong tay của lũ bi3n thái được!!!

Ấy khoan đã, sau khi kêu gào trong nội tâm xong, nàng chợt nảy ra một ý này hay lắm…

~~

Lúc chạng vạng, Vũ Văn Lan vừa bước vào điện Cam Lộ thì đã thấy Yến Xu đon đả tiến lên cười nói: “Bệ hạ, hôm nay chúng ra không ăn bữa tối ở trong cung được không ạ? Hôm đó ngài đã hứa dẫn thần thiếp đi ăn ở bên ngoài cung nhưng đến cuối cùng thì vẫn chưa kịp ăn nữa.”

Vũ Văn Lan cảm thấy kỳ quái, sao ngay lúc này rồi mà nàng ấy còn muốn ra ngoài ăn vặt thế?

Nào biết ngay sau đó, hắn lại nghe thấy tiếng lòng ầm ĩ của nàng:【 Mau đồng ý đi mà! Ta muốn dẫn ngươi đi bắt cái tên bi3n thái khốn kiếp Hồ Nhất Xuân kia đó! Ta biết hắn ở đâu nè, không mau bắt lại thì hắn ta sẽ chạy ra khỏi thành mất!!! 】

Vũ Văn Lan không khỏi âm thầm nhướng mày, nàng ấy muốn dẫn hắn đi bắt người ư?


Mà nghĩ lại cũng đúng, lúc này cũng chỉ có dị năng của nàng ấy mới có thể tìm được vị trí chính xác của người kia mà thôi, hơn nữa còn không sợ rút dây động rừng.

Vì thế hắn gật đầu, thử hỏi: “Cũng được, thế nàng muốn đi đâu? Vẫn đến hẻm Thiên Tỉnh à?”

Yến Xu lắc đầu nói: “Không phải ạ, hôm nay thần thiếp có nghe người ta nói là phố Song Quế ở thành Bắc có một quán ăn rất ngon tên là Lầu Cát Phúc, các món Hoài Dương do quán đó làm rất không tồi, thần thiếp muốn đi nếm thử xem, không biết có được hay không ạ?”

Thành Bắc, phố Song Quế?

Tên Hồ Nhất Xuân kia ở chỗ này ư?

Vũ Văn Lan gật đầu: “Nếu vậy thì nhân lúc còn chưa tối muộn, hai ta cùng đi thôi.”

Nói xong hắn lại cười cười: “Trẫm sẽ cùng nàng nếm thử chúng.”

Thật không ngờ trong thân hình nhỏ nhắn của nàng ấy lại là một bầu nhiệt huyết khó ai sánh bằng như thế, nếu có thể bắt được hạng người độc ác kia thì hắn tự mình đi một chuyến cũng không sao.

Nàng nghe xong thì vui mừng ra mặt, nhưng vẫn không quên nhắc nhở hắn: “Thần thiếp sợ chúng ta còn gặp phải bọn bắt cóc trẻ em, cho nên bệ hạ nhớ mang theo nhiều người một chút cho an toàn ạ.”

Vũ Văn Lan cười: “Được, vậy Trẫm sẽ dẫn thêm mấy người.”


Lúc này Yến Xu mới yên tâm, nàng và hắn vội vàng thay đổi quần áo bình thường sau đó khởi hành đi tới phố Song Quế ở thành Bắc.

~~

Chờ đến khi phố xá lên đèn lộng lẫy, hai người cuối cùng cũng đã tới được quán ăn tên là Lầu Cát Phúc kia.

Vũ Văn Lan xuống xe ngựa, thản nhiên đánh giá cảnh tượng chung quanh.

Suốt quãng đường đi tới đây, hắn đã phát hiện nơi này có hơi hẻo lánh, mà từ bên ngoài nhìn lại thì Lầu Cát Phúc này đúng là không khác gì những quán ăn bình thường.

Hiện giờ đang là giờ cơm nên khách đến dùng bữa cũng không ít.

Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ tên Hồ Nhất Xuân kia cũng đang dùng cơm ở đây?

Yến Xu đeo mạng che mặt, nàng ung dung dẫn theo hắn vào quán, sau khi trò chuyện với chủ quán và chọn một gian phòng riêng ở lầu hai, hai người lên phòng ngồi xuống rồi bắt đầu gọi món.

“Ta muốn gọi mấy món nổi tiếng nhất của quán các ngươi như lươn sốt mặn ngọt, thịt viên hầm cải xanh, đậu hủ khô thái sợi nấu với nước dùng gà, lại thêm một phần cá quế chiên xù sốt chua ngọt đi.”

Tiểu nhị thưa vâng rồi lui ra ngoài, nàng nhìn hắn, nhoẻn miệng cười: “Đây là mấy món ăn Hoài Dương nổi tiếng nhất đó, phu quân nếm thử xem ở đây làm ngon hay trong nhà làm ngon hơn.”

Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng.

Trong lòng lại nghĩ, không phải nàng ấy muốn đến đây để bắt người ư, sao trông nàng ấy không có vẻ gì là nóng nảy hết vậy?

Nhưng hắn không dám thiếu cảnh giác, cho nên trước khi vào đã bảo ám vệ nấp sẵn trong quán ăn từ trước rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.