Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 138: C138: Chương 138



—— Chậc, đôi co với hạng người này chỉ tổ lãng phí thời gian, nàng thà quay về điện viết tiểu thuyết mới còn hơn!

Một đường vừa đi vừa ấp ủ dàn ý, chờ khi trở lại điện Cam Lộ thì một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát đã hoàn thiện trong đầu, lúc này Yến Xu chỉ việc cầm bút viết ra thôi.

—— Không có sự thật động trời nào cả, cũng không có những tình tiết loạn luân máu chó, có chăng cũng chỉ là một câu chuyện tình yêu giữa chị gái xinh đẹp thành thục và cậu trai trẻ nhiệt huyết bừng bừng mà thôi, tính ra cũng khá thú vị đó chứ.

~~

Bởi vì nguồn cảm hứng dạt dào, Yến Xu đã viết liền một mạch tới tối.

Có điều còn chưa kịp viết xong, ngoài cửa đã truyền tới tiếng thông báo ——

“Bệ hạ giá lâm…”

Nàng ngẩn người, vội vàng dời sự chú ý khỏi cốt truyện đang viết, trước khi đứng dậy còn không quên khép bản thảo lại, làm xong những việc này, nàng mới đi tới trước cửa điện để hành lễ.

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Nhưng mà nàng không ngờ tới là quân vương đã kịp thấy hết mọi hành động của nàng rồi.

“Đứng dậy đi.”


Vũ Văn Lan giả vờ không biết gì đỡ nàng dậy, sau đó thử hỏi: “Hôm nay nàng lại viết tiểu thuyết à?”

Yến Xu “vâng” một tiếng, ấp úng nói: “Đúng là có viết, nhưng thần thiếp còn chưa viết xong ạ.”

Vũ Văn Lan nhướng mày, sao hôm nay còn bày đặt che che giấu giấu thế này?

Thế là hắn lại hỏi: “Lần này nàng viết về chủ đề gì thế, có thể nói trước cho Trẫm nghe không?”

Yến Xu nghĩ một lát rồi đáp: “…Thần thiếp có thể xin phép được giữ bí mật không ạ?”

Vũ Văn Lan sửng sốt: “Vì sao thế?”

—— Chẳng lẽ nàng ấy lại viết thể loại truyện giường chiếu nữa à?

Nhưng bây giờ trừ bước cuối cùng ra thì cả hai đã thân mật hơn trước nhiều rồi mà, cho nên… khụ khụ, hắn có thể xem thể loại đó được rồi.

Nào biết hắn lại nghe nàng nói: “Bởi vì thần thiếp còn chưa định xuất bản câu chuyện này ạ.”

Đúng là nàng muốn viết câu chuyện này ra, nhưng bây giờ thời cơ chưa chín muồi, nếu lỡ như xuất bản xong lại ảnh hưởng đến danh dự của vị phu nhân kia thì không ổn chút nào.

Vũ Văn Lan nghe thế thì càng thêm tò mò ——

Ảnh hưởng đến danh dự của vị phu nhân kia ư?

Rốt cuộc là vị phu nhân nào thế?

Chẳng lẽ lại là cốt truyện tương tự như vợ trước của Lâm Võ Hầu sao?

Lòng tò mò đã bị gợi lên thì rất khó biến mất, hắn kì kèo: “Trẫm có phải người ngoài đâu, nếu nàng không muốn xuất bản thì Trẫm sẽ không kể với ai hết.”

Yến Xu vẫn hơi đắn đo: “Nhưng nói miệng mà không có vật thế chấp thì nguy hiểm lắm ạ, lỡ một ngày nào đó bệ hạ buột miệng nói ra thì sao?”

Vũ Văn Lan: “…”

Hắn lập tức gỡ miếng ngọc bội được điêu khắc thành hình mây lành ra đưa cho nàng: “Vậy Trẫm tặng vật này cho nàng làm tin, nếu như một ngày nào đó Trẫm có lỡ miệng nói ra thì nó sẽ thuộc về nàng luôn.”

Yến Xu: “…”

Vì được ăn dưa mà người này cũng bất chấp dễ sợ, ngay cả miếng ngọc bội hoa văn mây lành mà cũng dám mang đi làm vật thế chấp…

Nhưng tóm lại nàng không lỗ là được, miếng ngọc bội này có giá cả ngàn lượng bạc chứ đùa.

Hơn nữa hắn cũng đâu có biết nhân vật chính là ai đâu mà sợ, hê hê.

Nghĩ thế, Yến Xu lập tức duỗi tay nhận lấy, nàng cười nói: “Nếu bệ hạ đã có thành ý như vậy thì thần thiếp sẽ kể cho ngài nghe, nhưng ngài phải hứa là đừng kể cho người khác đấy nhé.”

Vũ Văn Lan gật đầu: “Nàng cứ yên tâm.”

Hắn biết ngay là có thể dùng bạc để giải quyết mọi vấn đề liên quan tới nàng mà.

Yến Xu bắt đầu kể: “Xưa kia có một cô gái vừa thông minh lại vừa đoan trang, nàng ấy ở nhà giúp chồng dạy con, ngày tháng trôi qua cũng xem như khá hạnh phúc, nhưng người xưa hay nói sông có khúc người có lúc, có một ngày kia chồng của nàng ấy đột ngột qua đời, cho nên nàng ấy đã bất hạnh trở thành một góa phụ. Đúng lúc này, một người bạn tốt của chồng nàng ấy ngày xưa đã đứng ra giúp đỡ, chàng giúp nàng ấy vượt qua rất nhiều chông gai, cả hai kiên cường đối đầu với quãng thời gian gian khổ nhất.”

“Nàng ấy vô cùng cảm kích, có điều lại không biết báo đáp chàng như thế nào, không ngờ trong một lần say rượu nọ, nàng ấy phát hiện chàng đã gọi tên mình trong cơn say, thế mới biết thì ra đối phương đã say đắm nàng ấy từ lâu.”

—— Nghe tới đây, Vũ Văn Lan âm thầm nhướng mày, thì ra là câu chuyện về người quân tử cùng vợ của bạn mình.

Chậc, đúng là cũng khá hấp dẫn đấy, có điều hắn vẫn chưa nhận ra đó là ai.

Vũ Văn Lan hỏi: “Thế vị phu nhân nọ có động lòng với vị công tử này hay không?”

Yến Xu gật đầu đáp: “Đương nhiên là có rồi ạ, vị công tử này trẻ trung anh tuấn, lòng dạ lại tốt bụng, chịu đứng ra giúp đỡ khi nàng ấy cần nhất, cho nên sau khi biết tấm lòng của đối phương thì tình cảm của nàng ấy dành cho chàng trai đã dần thay đổi. Có điều do e ngại ánh mắt của người đời cho nên họ chỉ có thể giấu kín tình cảm này ở sâu trong trái tim.”


“Nhưng tình yêu vốn là thứ càng đè nén thì càng đậm sâu, có một ngày, công tử và phu nhân đã lỡ cùng chung chăn gối do say rượu, cả hai đã quấn quýt bên nhau suốt một đêm. Nhưng đến ngày thứ hai, sau khi vị công tử kia tỉnh dậy thì lại cảm thấy có lỗi với người bạn tốt đã qua đời, hơn nữa cũng sợ ảnh hưởng tới phu nhân cho nên đã bỏ đi không một lời từ biệt.”

Ơ?

Diễn biến này làm Vũ Văn Lan có hơi bất ngờ, hắn không nhịn được hỏi: “Thế sau đó thì sao?”

Yến Xu nói: “Bẵng qua một thời gian, vị phu nhân này phát hiện mình có thai, cho nên chỉ đành một mình sinh con sau đó nuôi nấng đứa bé nên người, còn vị công tử tự cảm thấy hổ thẹn với bạn tốt kia lại hoàn toàn không hay biết gì.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Không hay biết gì? Trên đời còn có hạng người không biết chịu trách nhiệm như thế ư?”

Vừa nghe hắn nói thế thì Yến Xu không khỏi âm thầm gật đầu, xem ra tam quan của Hoàng đế cũng đứng đắn phết.

Vũ Văn Lan nghe vậy thì cũng bắt đầu suy ngẫm, tam quan… là cái gì cơ?

Sao nàng lại bảo tam quan của hắn rất đứng đắn?

Là đang khen hắn hử?

Dựa theo giọng điệu của nàng ban nãy thì hẳn là thế rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.