Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 18: C18: Chỉ cần ngự thiện không cần hoàng đế



Có thể là do ban ngày ăn quá nhiều thịt dê, cho nên tối nay Yến Xu cứ cảm thấy trong người nong nóng khó chịu, lại thêm hệ thống sưởi ngầm được cho quá nhiều than, bởi thế đến khi nóng không chịu được nữa, nàng lập tức đạp chăn qua một bên, cũng xốc vạt áo lên cho mát.

Nhưng nàng nào đoán được người nào đó sẽ lựa ngay lúc này tới đây?

Hơn nữa còn không hề thông báo trước, dứt khoát đi thẳng vào điện xốc màn lên luôn.

Có điều lúc này nàng đang ngủ say, hoàn toàn không hề hay biết có người đang nhìn chằm chằm mình.

Vũ Văn Lan cứ đứng lặng như thế nhìn nàng trong chốc lát, hắn thu hết cảnh đẹp vào trong mắt, nhưng trong lòng lại không hề có suy nghĩ không đứng đắn gì.

Dù sao trong bụng hắn vẫn còn chất chứa một đống nghi hoặc kia mà.

Ban đầu hắn không biết nàng ngủ thật hay ngủ giả, cho nên mở miệng thăm dò: “Nàng ngủ sớm như vậy à?”

Nhưng mà không có ai đáp lại hắn cả.

Cô gái đó vẫn nhắm hai mắt, đôi lông mi cong dài phủ lên gương mặt trắng nõn như ngọc dương chi, bờ môi anh đào hơi chu lên, đôi gò b ồng đảo lên lên xuống xuống theo từng nhịp thở, xem ra là ngủ thật, hơn nữa còn ngủ rất ngon.

Vũ Văn Lan: “…”

Lãng phí thời gian như vậy không phải là cách, hắn quyết định đánh thức nàng: “Lý quý nghi.”

Giọng hắn trầm xuống, nghe có vẻ rất là uy nghiêm.

Đáng tiếc vẫn không có ai đáp lại.

Cô gái kia vẫn ngủ như heo chết, ngay cả mí mắt cũng không hề nhúc nhích.

Vũ Văn Lan đen mặt gọi thẳng tên nàng: “Lý Yến Xu!”


Lần này rốt cuộc Yến Xu cũng có phản ứng, nàng lẩm bẩm một câu: “Buồn ngủ quá, đừng làm ồn mà…” Sau đó trở mình rồi… ngủ khò khò tiếp.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt nàng cũng chẳng buồn mở.

Vũ Văn Lan: “…”

Sét đánh tới nơi cũng không tỉnh luôn hả?

Nghĩ nghĩ, hắn quyết định nằm xuống bên người nàng.

Trong màn rất tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt vào từ chiếc đèn giường bên ngoài.

Vũ Văn Lan thở dài, lầm bầm lầu bầu nói: “Rốt cuộc nàng làm cách nào mà biết được những chuyện đó vậy hả?”

Giọng nói vừa dứt, người đang ngủ say kia lại tự dưng cười hớ hớ lên: “Thì ăn dưa chớ sao.”

Vũ Văn Lan: “???”

Cái gì? Ăn dưa?

Hắn thử hỏi lại: “Ăn dưa gì cơ?”

Nhưng mà nàng lại không trả lời.

Vũ Văn Lan: “…Này!”

Nàng vẫn ngủ say sưa như cũ, hơi thở đều đều.

Vũ Văn Lan nhìn một hồi, bỗng nhiên ôm nàng vào lòng.

Mà nàng thì vẫn tiếp tục say ngủ.

Hắn tìm tới đôi môi anh đào của nàng, hôn lên đó.

Hệt như lần trước, trái tim hắn lại dâng lên một cảm giác khó miêu tả thành lời, chỉ đáng tiếc, phần bên dưới kia vẫn lặng thinh như cũ.

Vào lúc này, người trong lòng ngực lại đột nhiên mở bừng mắt.

“Bệ hạ…”

Dường như nàng có chút kinh ngạc, rồi lại như vẫn còn đang ngái ngủ, Vũ Văn Lan sững người, ma xui quỷ khiến kéo đầu nàng áp vào vạt áo trước ngực của mình, dịu dàng nói: “Nàng ngủ tiếp đi.”

Không qua bao lâu, nàng lại chìm vào giấc ngủ.

Vũ Văn Lan giấu đi chút phiền muộn và thất vọng trong lòng, dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Hắn vẫn luôn tin tưởng mọi chuyện sẽ tốt lên, ông trời sẽ không đối xử tàn nhẫn với hắn như thế mãi.

Trong lòng ngực là thân thể thơm tho mềm mại, bên tai là tiếng hít thở đều đều như sóng biển vỗ vào bờ, từng tiếng từng tiếng dịu dàng bao bọc hắn.


Dần dần, hắn cũng đi vào giấc ngủ.

Đêm nay, Vũ Văn Lan mơ thấy một giấc mơ.

Đây là chuyện hiếm có, phải biết rằng từ khi đăng cơ tới nay, hắn chưa từng nằm mơ một lần nào.

Hắn mơ thấy chính mình đang nằm trong một đám mây mềm mại, chung quanh là ánh mặt trời ấm áp của ngày xuân.

Thân thể trôi lơ lửng theo đám mây, cảm giác ấy giống như khi còn bé chơi đánh đu vậy.

Cứ như thế một đêm, đợi đến khi hắn tỉnh ngủ, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Tính ra đây là lần đầu tiên hắn ngủ chung với phụ nữ cả một đêm, thật không ngờ chất lượng giấc ngủ cũng không tệ lắm.

Có điều, hắn vẫn nhớ rõ mục đích đêm qua khi tới đây của mình, thấy chuyện này đã bị nàng trì hoãn cả một đêm, hiện giờ hắn không thể kéo dài được nữa.

Hắn rũ mắt nhìn về phía cô gái bên cạnh, lại thấy áo ngủ của nàng đã xộc xệch từ bao giờ, làm lộ ra cả một vùng da trắng như tuyết.

Vũ Văn Lan: “…”

Hắn lặng lẽ sửa sang lại vạt áo cho nàng rồi mới mở miệng: “Lý quý nghi.”

Yến Xu cũng ngủ đủ rồi, nàng chậm rãi mở to mắt.

Ban đầu Yến Xu còn có chút ngờ nghệch, chờ đến khi nhìn rõ người bên cạnh là ai, nàng lập tức tròn xoe cả hai mắt, khiếp sợ hỏi: “Bệ hạ? Ngài đến đây lúc nào vậy ạ?”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Trẫm cùng chung chăn gối với nàng cả một đêm, thế mà nàng cũng không phát hiện sao?”

Cái gì? Người này thế mà lại ngủ bên người nàng cả một đêm?

Yến Xu đần mặt lắc lắc đầu.

—— Nhắc mới nhớ, nàng có một cái tật xấu nhưng cũng không đến mức là tật xấu, đó chính là ngủ quá sâu, một khi đã ngủ thì sét có đánh tới nơi cũng không tỉnh.

Nàng thử nhớ lại, hình như tối hôm qua có người nói chuyện với nàng ở trong mơ thì phải, chẳng lẽ người đó là hoàng đế?


Nàng hơi sững người, dè dặt nhìn về phía đối phương —— hôm qua mình không có nói bậy cái gì đấy chứ?

Vũ Văn Lan cũng đang muốn hỏi nàng, cho nên cũng thuận thế mở miệng: “Trẫm có một chuyện muốn hỏi nàng.”

Yến Xu có hơi chột dạ: “…Vâng, ngài cứ hỏi ạ.”

Vũ Văn Lan cũng thẳng thắn: “Tên tiểu thái giám trong cung Càn Minh kia là do nàng bảo Phú Hải đi điều tra à?”

Thì ra là hắn muốn hỏi chuyện này.

Yến Xu yên lòng, lập tức đáp: “Thần thiếp chỉ nhắc khéo cho Phú công một chút thôi ạ, còn kẻ đó là do tự công công tìm ra.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Thế vì sao nàng lại nhắc nhở ông ta đi tra xét?”

Yến Xu nói: “Bệ hạ không muốn để người khác biết chuyện mình bị thương, thế mà ngay cả Thái Hậu cũng biết được tin này, cho nên nhất định là có kẻ lắm miệng truyền ra bên ngoài, bởi vậy cứ đi điều tra thử cho chắc, dù sao cũng không thiệt cái gì.”

【 Có câu ‘dưới đèn thì tối’, chuyện xảy ra càng gần bên mình thì lại càng khó phát hiện ra, cho dù ngươi có uy phong sáng suốt cách mấy thì cũng sẽ có thứ ngươi không thể xử lý được. 】

Vũ Văn Lan: “…”

Không thể không nói, đúng thật là có chuyện như vậy.

Tuy hắn có được thuật đọc tâm, nhưng nó cũng chỉ có thể nghe được suy nghĩ của người ở gần, mà trong cung Càn Minh có nhiều người như thế, hắn không thể, cũng không có khả năng nghe hết tiếng lòng của từng người được.

Huống chi, các thế lực đều đã bén rễ từ triều đại trước rồi, như Trưởng công chúa và phủ Thừa Ân Công chẳng hạn, người của bọn họ đã thẩm thấu vào hậu cung từ khi tiên hoàng còn sống, mà hắn còn chưa hoàn toàn xử lý sạch sẽ, đây cũng là sự thật.

Editor có lời muốn nói:

Mấy nay mỗi ngày đều có một chương mới nè, là vì mỗi một bình luận của mọi người đều là động lực của tui á, cho nên là… *điên cuồng ám chỉ.jpg* *lăn lộn làm nũng.gif*



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.