Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy

Chương 46: 46: Đau Khổ




Hắn đi dạo cùng nàng trên phố, im lặng không nói một lời.

Bầu không khí thật căng thẳng, nàng cất tiếng phá tan
Nếu người không nói ta đi về đây
Hắn kéo tay nàng lại: Tiểu thư người có thích Hoàng huynh ta không?
Nàng có chút đứng người, tại sao ai cũng hỏi vấn đề này vậy?: Người muốn nghe câu trả lời của ta sao?
Phải, Bởi vì ta cũng rất yêu nàng.

Ta yêu nàng từ rất lâu rồi.

Nàng không cảm nhận được sao Thiên Băng.

Tại sao ta hay bắt nạt nàng, lo lắng, không muốn nàng nguy hiểm tính mạng.

Hắn ôm nàng
Đoan Minh Triệt cũng yêu mình sao? Mình không muốn làm tổn thương hắn: Nàng hãy cho ta biết câu trả lời.

Hãy nghe con tim mình Thiên Băng, nàng yêu ta hay yêu Hoàng huynh
Nàng im lặng: ( Nếu không trả lời dứt khoát Thiên Băng ơi ngươi sẽ khiến hắn càng đau khổ hơn.

Thà để người ta đau khổ 1 lần, chết hi vọng còn hơn đau khổ cả đời)

Nàng không cần sợ Hoàng huynh ta, Nếu nàng yêu ta, ta sẽ mang nàng rời khỏi nơi này.

Không một ai có thể ép nàng
Xin lỗi Triệt, ta biết tình cảm của người.

Nhưng trong tim ta đã yêu hoàng huynh người rất nhiều rồi.

Tại sao người ta yêu không phải là người.

Cho nên người hãy quên ta đi, ta biết sẽ khiến người đau khổ.

Nhưng thà như vậy để ngưòi chết tâm còn hơn hi vọng.- Nàng rơi lệ
Ta tôn trọng quyết định của nàng.

( Tâm hắn đau đớn, như ngàn nhát dao đâm vào tim) Vậy Thiên Băng ta chúc nàng hạnh phúc trước lựa chọn của mình.

Nếu thấy mệt mỏi hãy tìm ta.

Ta có thể làm bạn tri kỉ của nàng không
Nàng khóc to: Tại sao người lại ngốc thế, người ko hận ta sao.
Hắn an ủi nàng: Nếu hoàng huynh phản bội, làm đau khổ, rơi lệ ta sẽ cướp nàng đi khỏi tay huynh ấy.
Cảm ơn huynh.


Có lẽ kiếp này ta đã nợ huynh rất nhiều.
Hắn dẫn nàng về phủ, nhìn nàng vào phủ rồi trở về, lẻ loi trên một con đường.

Hắn nghĩ về câu trả lời xủa nàng mà lòng quặn đau, suy sụp
Vệ Ảnh: Chủ tử, người có ổn không ạ?
Không sao, ta có thể tự về được
Từ đó, ngày đêm nghĩ về nàng.

Dường như hình bóng ấy đã khắc sâu trong tim hắn mà không thể xóa được.

Hắn
Cuối cùng hắn buông tay, xin Hoàng thượng ra biên cương để đánh đuổi giặc.

Hắn sợ rằng càng gặp nàng sẽ khiến mình ko kiềm chế được mất
.............................
Vài ngày sau, nàng dạo phố vào buổi tối.

Nàng nghĩ về rất nhiều, rất nhiều những chuyện đã xảy ra.
Hắn- Đoan Minh Triệt vậy mà lại đi ra biên cương không để cho nàng một lời từ biệt.

Có lẽ đây cũng là cách tốt nhất để hắn có thể quên nàng.

Đang suy nghĩ vu vơ, Có một đứa trẻ ăn xin đi đến gần nàng: Tỉ tỉ, có một người muốn gặp tỉ
Nàng hơi khó hiểu: Cậu bé, có phải e nhầm rồi không? Ta không hề quen biết e
Tỉ đi theo e đi.

Cậu bé lấy ra một chiếc khăn bịt mắt nàng lại: tỉ tỉ, không được ăn gian đấy nhé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.