Ái Phi, Nàng Không Được Trốn

Chương 3: Bị lừa xuyên không



Minh vương bấm ngón tay tính toán. Lại phát hiện phải làm việc chính sự. Lấy bút Ngự thần ra vẽ một bức tranh trên mặt đất. Bỗng chốc xuất hiện một hố sâu không đáy màu đen ngòm xuất hiện trước mặt nàng.

Minh vương nhìn xuống hố lẩm bẩm vài câu thần chú gì đó. Minh vương ra hiệu:

"Nha đầu, ngươi mau nhảy xuống dưới đó"

Nghe Minh vương nói vậy, nàng liền nhảy vào trong. Thấy bóng dáng của nàng đã khuất dạng, Minh vương liền cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nhìn vào hố sâu không đáy trước mắt, trong lòng Minh vương không khỏi phiền não, cảm thán một lúc.

Nha đầu! không thể trách ta được, tại ngươi một mực muốn trở lại với thân thể cũ mà ta lại bất lực, không được phép làm như vậy, thế nên ta mới đi lừa một nha đầu như ngươi. Nếu so ra, tội cho phép ngươi trở lại thân thể của ngươi nó còn nặng tội hơn việc bắt sai người. Nha đầu, là ta bất đắc dĩ mới làm như vậy, không thể trách ta.

Vừa tỉnh giấc, chợt nàng cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, nàng cắn chặt răng, đôi mắt phượng khẽ mở, mắt cũng lạnh đi, sao lại thế này? Sao lại cảm thấy toàn thân đau đớn như vậy, giống như là xương cốt bị phá hủy vậy!

Lại nhắm mắt lại nàng cố gắng khống chế đau nhức.

" Nương nương hôn mê một ngày, một đêm tại sao đến bây giờ người vẫn chưa tỉnh?"

"Yên tâm. Người sẽ tỉnh lại sớm thôi! Ta đã kê đơn thuốc cho nương nương, ta phải trở về đây, cáo từ"

"Vâng, tạm biệt ngài nô tỳ không tiễn ngài Lâm ngự y"

Nàng nhíu mày, sao lại ồn ào như vậy. Mẹ nuôi nàng mở TV sao?

"Thật là ồn!" nàng lẩm bẩm

Vừa lẩm bẩm vài từ, nàng đã hoảng đến dựng tóc gáy, cơn đau đớn bỗng chốc tan biến.

Mắt nàng trợn trừng.

Đây không phải giọng nói của nàng. Giọng nói này vừa dịu dàng lại mềm mại yêu kiều, tuy hơi khàn khàn vì vừa tỉnh dậy nhưng vẫn khác hơn nhiều so với giọng nói lạnh lùng của nàng trước đây.

Vội nhìn cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ. Một chiếc bàn vuông cổ được làm bằng gỗ lim đặt giữa gian phòng, trên bàn bày biện một ít hoa quả và đồ ăn vặt. Bên trái góc phòng là một bàn trang điểm tinh xảo, bên phải là tấm hình phong vẽ về cảnh sắc hoa lê, phía sau bình phong là chiếc giường lớn được chạm trổ hoa văn.

Màn lụa đỏ làm bằng sợi tơ thượng hạng yên lặng rủ xuống, gió nhẹ thổi tới lụa mỏng mềm mại biến hình theo gió chậm rãi bay lên.

Căn phòng này tinh xảo vô cùng.

Nhưng là, sao nàng lại ở đây?

Một nha hoàn mặc trang phục cổ xưa ngồi bên cạnh người nàng òa khóc "Nương nương, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi, làm nô tỳ sợ chết mất!"

Gì thế này? Suy nghĩ của nàng hơi hỗn loạn. Cái gì mà nương nương ở đây? Chẳng phải Minh vương đã đồng ý đem nàng trở về thân thể cũ sao. Sao bây giờ lại thành như thế này. Nhìn một lượt quanh phòng một lần nữa, nha hoàn bên cạnh còn đang khóc nức nở làm tâm trí nàng đã loạn lại càng thêm loạn.

"Câm miệng!" nàng quát to, nha hoàn này thật ồn ào.

Nha hoàn kia bất giác run rẩy.

Tâm nàng lạnh đi vài phần, mặt nàng đen lại. Tên cẩu Minh vương chết tiệt, ông thật đáng chết. Tốt nhất là đừng để nàng gặp lại. Nếu không nàng sẽ khiến ông sống không bằng chết. Ta sẽ vặn hết răng ông, để cho ông ăn cháo cũng không được. Còn phải phá nát cái địa phủ không đáng tin cậy của ông nữa.

Nàng càng nghĩ lại càng thấy tức. Nghiến răng kèn kẹt. Dám lừa nàng đến cái chốn quái quỷ này. Thật đáng chết!

"Nói cho ta biết ta là ai, ngươi là ai, đây là đâu. Ngươi mau nói nhanh cho ta!" giọng nói sắc lạnh như muốn đâm vào người nha hoàn kia, khiến cô bất giác run rẩy, cảm thấy nương nương có gì khác lạ. Nhưng cũng không để ý chuyện tại sao người lại quên chuyện lúc trước, vôi vàng nói:

"Nương nương, người là tam tiểu thư nhà Tể tướng, là con gái của thiếp."

Hừ, là con của thiếp sao.

"Nương nương vì là con của thiếp nên lúc người còn ở trong phủ vẫn hay thường xuyên bị các tiểu thư khác bắt nạt. Mới hai ngày trước người tiến cung gặp hoàng thượng nhưng lại không cẩn thận va chạm với Đại tiểu thư là quý phi nàng liền sai người đánh nương nương thành như thế này!"

"Va chạm với quý phi?" nàng khẽ nhíu mày.

"Va chạm gì chứ, rõ ràng là tâm địa xấu xa. Từ nhỏ Đại tiểu thư đã vô cùng ghen tỵ với nhan sắc của nương nương. Chính nàng ta đã xui các tiểu thư khác không chơi với người. Các nàng ta cũng vô cùng ghen ghét nương nương. Nương nương người phải để ý, các nàng chắc chắn sẽ không buông tha cho người đâu."

Nàng hừ nhẹ bằng mũi. Không buông tha cho nàng sao, nàng làm dao buông tha được cho mấy ả đó.

"Thân phân bây giờ của ta là gì?"

" Nương nương, người là Đông cung Thái tử phi"

Trong đầu nàng có ánh chớp lóe qua vẻ mặt vô cùng chua xót! Nàng về đây làm một thái tử phi lại còn là một phế vật nhu nhược.

Nàng xuyên về đây rồi vậy thì bên kia mẹ nàng biết làm thế nào, tiền trong ngân hàng của nàng, danh tiếng của nàng gây dựng cứ thế bay đi mất sao. Trời ơi sao lại không xuyên sang luôn đây với nàng.

Nàng vô cùng đau lòng, trợn tròn mắt rồi tiếp tục hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.