"Nương nương, người tỉnh táo lại đi!" cung nữ nọ đứng bên cạnh, nhìn ai đó mặt đầy bi thương kia, trong lòng có chút khó hiểu, không biết vì sao đang yên đang lành, nàng lại hôn mê, rồi khi tỉnh lại thì chỉ ngẩn người ngồi đó.
"Ừ." nàng yếu ớt trả lời.
"Ta tên gì?" nàng uể oải mở miệng, cả người cúi rạp xuống mặt bàn.
"A, nương nương sao ngay cả tên mình mà người cũng không nhớ? Không phải người bị đánh đến mất trí nhớ rồi chứ? Có cần nô tỳ gọi ngự y đến xem bệnh cho người không?".
"Ta bảo ngươi nói gì thì nói đi, nói mấy câu vô nghĩa đó làm gì?" không thấy tâm trạng bà đây không được tốt hay sao?
Nha hoàn kia run cả người, quỳ sụp xuống bên chân nàng.
"Nương nương, khuê danh của người là Nhan Thiên Nguyệt Ngọc, người lúc vẫn còn ở phủ vẫn thường xuyên bị đại tiểu thư và các tiểu thư khác bắt nạt, giờ thì dù thân phận là thái tử phi cao quý thì người vẫn bị ức hiếp, huhu..."
Nương nương thật sự rất kỳ quái, lúc tỉnh lại đã làm cô sợ hết hồn, giờ lại biến thành thế này.
Là thái tử phi sao, nàng không hứng thú với thái tử,sau này nàng càng không có hứng thú đấu qua đấu lại với một đám đàn bà, nhưng nếu có người muốn tìm đến cái chết, nàng cũng không ngần ngại giúp họ đạt được nguyện vọng. Nàng mở cửa bước ra ngoài.
"Nương nương, người đi đâu thế?" cung nữ kia trừng to hai mắt kỳ quái nhìn hành động của nàng, rồi vội vàng đuổi theo.
"Ta đi dạo, đừng đi theo ta!" đi dạo cái khỉ gì, vì tâm trạng của nàng không tốt, vô cùng bi thương, nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút. Cứ nghĩ đến việc nàng bị lừa đến đây là nàng chỉ muốn chết thôi, không muốn sống nữa! Muốn gặp Minh vương hỏi tội.
"Nương nương, hôm nay các hoàng tử đến chơi với thái tử, người có cần tới đó chào hỏi một chút không?"
"Không cần!"
Cung nữ kia đứng ở cửa, không dám cử động nữa, nhìn theo bóng dáng nàng dần biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cảnh đêm ở hoàng cung cũng không tệ, hành lang chạm trổ, bậc thềm bằng ngọc, đèn đuốc sáng trưng, thoáng nghe như có tiếng sáo trúc truyền đến. Từng đợt hương hoa thơm nhè nhẹ khiến cho tâm trạng bi thương của nàng cũng giảm đi nhiều.
Nhìn thấy thị vệ tuần tra đi qua đi lại, nàng hơi phiền lòng, bèn đi về phía một góc tối.
Chẳng qua là đã quen với mặc quần áo dễ di chuyển, hiện giờ trên người nàng là trang phục thái tử phi, cảm thấy có chút bí bách, nhỏ giọng oán giận nó:
"Y phục này sao lại dùng nhiều vải như vậy, thật là không thoải mái!"
"Chỉ là một thái tử phi nhu nhược mà giọng điệu của ngươi lại thật lớn!"
Thanh âm của một nam tử truyền đến, mang theo chút châm chọc. Nhan Thiên Nguyệt Ngọc thân thể cứng đờ, mặt nàng nghiêm lại, có người tới gần mà nàng không cảm nhận được. Xem ra thân thể này còn phải luyện tập nhiều!
Nhưng là nàng cư nhiên lại lớn mật rồi, ở nơi này cũng không thể tùy tiện nói lung tung. Nhan Thiên Nguyệt Ngọc đưa lưng về phía người nọ, định lặng lẽ trốn đi. Chân vừa muốn nâng lên, chỉ nghe sau lưng có một âm thanh truyền tới.
"Ngươi là thái tử phi, muốn chạy. Chỉ trách là đã quá muộn!"
Nghe được sự chế nhạo trong thanh âm kia, nàng có chút tức giận. Hắn nói đúng, nàng bây giờ chính là thái tử phi. Chính là nếu lúc này chạy trốn căn bản là làm điều thừa. Nghĩ tới đây, hung hăng hít một hơi. Bất kể người này là ai, trước phải qua được cửa ải này mới nói tiếp được. Nhưng nếu tên này dám đến gây chuyện với nàng thì cũng như ở kiếp trước nàng giết người vô số, một mạng nhỏ của hắn thì có là gì.
Nàng chậm rãi quay người lại, liền thấy bốn người, mặc trang phục thái giám nhưng lại là những mỹ nam ngọc thụ lâm phong.
Nàng vừa quay người liền thấy bốn phong thái khác nhau, bốn thái giám thân thủ bất đồng có chút ngẩn người nhìn nàng. Nàng không nhịn được nhếch môi, nói:
"Một đám ngốc tử!"
Bốn vị thái giám nhất thời phục hồi lại tinh thần, một vài người trong đó sắc mặt đỏ bừng.
"Ngươi nói ai là ngốc tử?" nghe âm thanh này thì ra đây là người khi nãy gọi nàng lạ. Nhìn nhìn hắn khẽ đánh giá một lượt. Hắn ta vừa cao quý, vừa tao nhã, mày kiếm mắt phượng, khuôn mặt anh tuấn mang theo khí phách ngạo mạn hơn người, dung nhan như được gọt dũa không chút tỳ vết. Khuôn mặt này không bị ảnh hưởng bởi bộ đồ thái giám. Thật sự là kiệt tác của trời cao!
"Ngươi không thấy sao? Cũng không phải ở trước mặt ta sao?"
Giờ phút này nàng tập trung nhìn chằm chằm nam tử phát ngôn khi nãy. Xung quanh bất chợt phát ra tiếng cười lớn, chỉ nghe thấy một giọng cười lả lơi, giọng nói không đúng đắn:
"Không nghĩ tới thái tử phi của chúng ta, khi tỉnh dậy lại khiến người ta vui mừng như vậy!"
Nhan Thiên Nguyệt Ngọc quay đầu nhìn về phía Bách Tử Dật vừa phát ra tiếng cười. Chỉ thấy có khuôn mặt yêu nghiệt mê hoặc người. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, tròng mắt đào hoa quỷ dị,cũng có thể thấy đây là một người phong lưu. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên có thể nói hắn so với nữ tử thì còn diễm lệ hơn ba phần. Thật đáng tiếc hắn lại là thái giám.
"Nhan Thiên Nguyệt Ngọc, tốt nhất ngươi nên đi về phòng!"
Nàng hừ lạnh một tiếng. Thanh âm nam tử này lạnh lùng, mang theo một tia âm trầm. Nàng không thích, trong lòng oán thầm, bà đây cũng không muốn về phòng, ai cho ngươi ra lệnh cho ta? Nàng không bị coi thường thì đứng một bên đi, giọng điệu lại lớn như vậy, cũng không biết là tiểu thái giám cung nào, vẫn còn ở đây sĩ diện. Xem ra thân thể này tuy là thái tử phi nhưng lại quá nhu nhược nên mới bị xem thường như vậy!
Bách Tử Hiên sải bước tới trước mặt Nhan Thiên Nguyệt Ngọc, toan nắm lấy cổ tay bắt nàng đi về phòng.
Thấy tay hắn sắp chạm vào tay nàng, nàng nhẹ nhàng tránh sang một bên. Lạnh giọng nói:
"Thật không có lễ nghĩa, thật thô lỗ!"
Đôi mày kiếm khẽ nhướng lên, nữ nhân này bị sao vậy. Ngày thường hắn chạm nhẹ vào tay nàng là nàng đã vui đến mức không rửa chỗ hắn chạm qua, phải đến khi nha hoàn khuyên nàng mới bất đắc dĩ rửa sạch. Hắn không tin là nàng bị đánh mà mất trí nhớ. Chỉ e lại là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của nữ nhân này, muốn khiến hắn để mắt tới mà thôi! Nghĩ xong, hắn cũng lười liếc nàng thêm một cái.
"Làm càn, ngươi lại dám nói chuyện như vậy với ta!"
Nàng cười như không cười nhìn hắn. Hắn nghĩ nàng là đồ ngốc hay sao thế?
"Ngươi là ai chứ sao ta không được nói như vậy với ngươi?"
"Ta là ai sao? Xem ra ngươi bị đánh đến si đần rồi"
Nàng trừng mắt nhìn hắn, ở kiếp trước còn chưa ai dám nói nàng đần.
Bách Tử Dật cảm cảm thấy thái tử phi này của bọn hắn có chút khác trước, lại đi dám cãi lời của Bách Tử Hiên.