Hoắc Thiên Trạm thừa nhận lời Vệ Lai nói là có lý, nghi ngờ kia cũng tạm thời gác sang bên. Ngẫm nghĩ, sau đó nói.
“Chuyện đó không phải ta không nghĩ tới, cho nên ban đầu thái tử Liêu Hán muốn chia hai tòa thành thì ta không đồng ý. Nếu như chỉ là một tòa thành, coi như đến lúc đó hắn không trả, dù sao cũng tốt hơn bị giữ tại trong tay người Tuất Nô.”
“Ngươi cảm thấy lấy về một tòa và không có tòa nào, cái nào hơn?” Vệ Lai nhìn về phía hắn, lại nói. “Nhưng Hoắc Thiên Trạm, ngươi có nghĩ tới, bây giờ Liêu Hán vẫn do Hoàng Đế cầm quyền, thái tử muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế còn phải chờ một ngày nào đó cha hắn tắt thở đã. Đó là chuyện bao lâu sau này? Ngộ nhỡ người ta sống lâu thì sao? Còn nữa..., một Vương gia chết trận sa trường, còn hiến thân vì đánh giặc giúp Lâm quốc, ngươi cho rằng Hoàng Đế Liêu Hán sẽ không có ý gì với Thiên Sở sao?”
Lông mày Hoắc Thiên Trạm hơi nhíu chặt, hắn biết Vệ Lai nói đúng.
Lời của nàng còn chưa dừng: “Hoắc Thiên Trạm ngươi nghĩ lại đi, khoản giao dịch này ngươi nói xem kết quả là có lợi hay có hại? Ngươi thực hiện âm mưu này, nếu như cuối cùng không có thu được kết quả như mong muốn thì sao, có đáng không?”
“Cho dù là Liêu Hán không xuất binh, hai thành kia Thiên Sở muốn cũng đoạt lại được!” Hoắc Thiên Trạm nhìn nàng, “Ta đã sớm nói Triệu tướng quân nếm mùi thất bại, hiện giờ có người đưa tới cửa nguyện ý đánh giúp, hơn nữa ít nhất lấy lại được một thành, thật lòng mà nói cuộc mua bán này không lỗ!” Hắn lại nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Ánh Nhi, nàng nói cũng có lý, nếu như nhị hoàng tử chết, Hoàng Đế Liêu Hán chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng tức giận của hắn không tới được Thiên Sở, nếu đồng ý đưa binh, hắn nên nghĩ đến sống chết tồn vong cũng không phải do bản thân mình. Nếu quả thật là lo lắng cho con trai mình gặp chuyện không may, Hoàng đế Liêu Hán đương nhiên sẽ chọn lương tướng khác. Đến lúc đó thái tử ngậm bồ hòn làm ngọt, muốn nói cũng không nói ra được!”
“Nhưng thái tử nói hắn sẽ ngầm ngáng chân đấy!” Vệ Lai đưa người tiến gần lên phía trước, “Hắn là thái tử một nước, quyền khuynh triều dã, muốn thực hiện một chuyện như vậy, không khó lắm đâu!... Hoắc Thiên Trạm!” Vệ Lai đứng lên, thu lại cái vẻ du côn cà lơ phất phơ, nghiêm túc, vẻ mặt rất trịnh trọng nói với hắn. “Hoắc Thiên Trạm! Ta với ngươi làm một cuộc giao dịch đi! Từ chối đề nghị của thái tử, cho ta người và ngựa, hai tòa thành bị mất của Thiên Sở, ta sẽ đoạt lại cho ngươi!”