Hoắc Thiên Trạm hừ nhẹ hai tiếng, khoát khoát tay.
“Thôi! Để hắn trở về Tộc Nhu Thiên đi, ta cũng không truy cứu nữa.”
Vệ Lai cảm kích gật đầu với hắn, mặc dù biết Tần đại ca có trở về, cả đời này sợ là cũng rất khó có được hạnh phúc vui vẻ, nhưng còn tốt hơn là tiếp tục cưỡng ép ở lại trong cung.
Cô muốn đi, hắn ở lại còn có ý nghĩa gì?
Phần nợ này không có cách nào bồi thường được, cũng chỉ có thể hoài niệm trong lòng, coi như là một đoạn tình cảm mà Lam Ánh Nhi nợ.
“Đi!” Hoắc Thiên Trạm đột nhiên tiến lên kéo tay nàng đi ra ngoài, Vệ Lai ngẩn ra, liền nghe hắn nói.
“Trở về Cung Ánh Tuyền, nơi này ta không ở được!”
Cô không tránh, một khi đã nói rõ thì cũng không cần để ý quy định trong cung. Giống như mình đột nhiên đặt bản thân ra ngoài, mắt lạnh nhìn mọi thứ trong cung, hoàn toàn giống như một người đứng nhìn.
Đến trước cửa Cung Ánh Tuyền, đã sớm có cả đám hạ nhân đi theo sau, mà bên trong Cung Ánh Tuyền cũng không vắng lặng chút nào, hạ nhân bận rộn khắp nơi.
“Dù nàng không ở đây, nhưng quét dọn vẫn phải quét dọn.” Hoắc Thiên Trạm tự giải thích, lại kéo Vệ Lai, nàng bất động, “Đi thôi!”
“Chờ một chút!” Vệ Lai quay đầu, đưa mắt hướng tới một con đường nhỏ khác. “Hoắc Thiên Trạm!” Nàng yếu ớt nói: “Cho ta chút thời gian, cho Lam Ánh Nhi chút thời gian, ta... Muốn đi thăm hắn!”
Hoắc Thiên Trạm nhìn theo ánh mắt của nàng, con đường lát gạch đi đến Từ Đường nhỏ.
Hắn hơi bất ngờ, vào cung lâu như vậy, chỉ có một lần thấy nàng đến Từ Đường nhỏ, sau đó nàng không chủ động nhắc đến người đã mất nữa. Dù là đêm sinh nhật nàng, hắn nói về ngày trước cũng không thấy nàng hoài cảm.
“Tội gì chứ!” Hắn nhẹ giọng nói: “Nếu đã quên, cần gì phải nhớ lại?”
“Không phải muốn nhớ lại!” Vệ Lai cười nhạt, không quay đầu lại, “Ta chỉ muốn thay Lam Ánh Nhi làm vài việc cuối cùng, đi cáo biệt một lần.”
Hoắc Thiên Trạm gật đầu, muốn kéo nàng cùng đi lại bị Vệ Lai né tránh.