Sáng sớm hôm sau, khi Vệ Lai tỉnh lại thì chỉ thấy cặp mắt sưng lên không mở ra được.
Nàng nằm trên giường ngẩn người một lúc, lúc này mới nhớ ra mình đã khóc một trận thoải mái tối qua, cũng nghĩ đến một vài tình tiết rất cẩu huyết nhưng cũng vô cùng thâm tình.
Vì vậy tâm trạng nàng rất tốt, cả người nhẹ nhõm khiến Vệ Lai cảm thấy thời tiết mùa đông bắt đầu ấm hơn.
Nàng rót nước nóng, chợt có một ý nghĩ hứng thú xuất hiện trong đầu.
Về Quý Mạc Trần, về kế hoạch kia, có lẽ nên để Hoắc Thiên Trạm biết.
Tuy nói kế này không có hại cho Thiên Sở, nhưng bây giờ bảo nàng lừa ca ca ruột của Lam Ánh Nhi, về sau nếu hắn biết chuyện này, nhất định càng khó giải thích hơn, vậy thì không bằng bây giờ nói luôn.
Nàng nghĩ đến rất nhiều kết quả khác nhau, đoán rất nhiều phản ứng của Hoắc Thiên Trạm sau khi biết chân tướng, nhưng lại không ngờ hắn chỉ nhìn nàng một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói.
“Ta biết.”
Một đống lời giải thích mà Vệ Lai chuẩn bị nói trong nháy mắt cứng lại trong cổ họng, gương mặt lúng túng.
“Ca... Sao lại biết?”
“Muội nói cho ta biết!” Hắn liếc nàng một cái, tiếp tục nhìn tấu chương trong tay.
“Ai!” Vệ Lai nóng nảy, chạy lên đoạt lấy tấu chương trong tay hắn, “Sao muội lại nói cho ca biết được? Không phải muội vừa mới nói sao!”
“Tối qua muội nói rồi!” Hoắc Thiên Trạm ngẩng đầu lên nhìn nàng, than nhỏ một tiếng, sau đó nói: “Sau khi muội ngủ cứ gọi Mạc Trần, Mạc Trần. Ta chỉ thấy cái tên này quen tai, lúc về cung đi ngang qua tẩm cung thái tử Liêu Hán nghỉ, lúc này mới nhớ ra Mạc Trần là đệ đệ vân đạm phong khinh của hắn.”
Vệ Lai đỏ mặt, nàng đã háo sắc đến mức nói mớ cũng gọi tên Quý Mạc Trần sao?
Nhưng...
“Có phải huynh rất giận không?” Nàng cẩn thận hỏi, nghiêm túc quan sát nét mặt Hoắc Thiên Trạm, lại không có... tức giận như mình đoán
“Là tức giận!” Hắn nói thật, “Thậm chí tức đến mức tối qua chạy thẳng đến tẩm cung thái tử.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó trừ hai tòa thành này, lại bàn bạc lấy thêm mấy đầu mối thông quan buôn bán then chốt, ta quyết định hợp tác vụ làm ăn này với hắn.”