Giọng Đạp Tuyết công tử trầm thấp mà khàn khàn hỏi.
Thân hình hắn vẫn không chút xê dịch.
Lãnh Dạ yên lặng nhìn hắn.
“Đạp Tuyết, ngươi tìm ta?”
“Phải.”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn giải dược của Tiêu hồn tán.”
Đạp Tuyết thẳng thắn nói.
Lãnh Dạ nhíu mi.
“Ngươi vì nàng đòi giải dược? Ngươi biết rõ thân phận của nàng.”
“Thì có sao?”
Lời Đạp Tuyết thập phần giản lược.
Lãnh Dạ nghi hoặc nhìn hắn.
Đúng vậy, y thông qua một chút dấu vết để lại, nghi ngờ Đạp Tuyết công tử có thể là đương kim hoàng thượng Đông Phong Túy, chỉ là khổ nỗi không tìm được chứng cớ, mới mạo hiểm để Cổ Lạc Nhi giám thị Đông Phong Túy.
Không có biện pháp, thủ vệ hoàng cung quá nghiêm ngặt.
Thỉnh thoảng đi vào còn có thể, tỷ dụ như lần trước tiến cung gặp Cổ Lạc Nhi.
Nhưng muốn y phục một đêm canh giữ ở hoàng cung giám thị Đông Phong Túy, là chuyện tuyệt đối không thể làm được.
Nếu không, với người bình thường nghiêm minh như y, sao có thể để Cổ Lạc Nhi luôn muốn đục nước béo cò, còn không có chút võ công nào làm nội gián?
Lãnh Dạ nhìn Đạp Tuyết, sắc mặt lạnh như băng như thường, trong đôi mắt lại nổi lên một tầng ý cười nhàn nhạt trêu cợt cùng trào phúng.
“Ngươi muốn giải dược Tiêu hồn tán? Cho ta một lý do.”
Có chút nghiêng đầu đánh giá bóng lưng Đạp Tuyết.
Hắn choàng chiếc áo rộng, quả thực không nhìn ra thân hình hắn.
Nhưng y tuyệt không nghi ngờ, người trước mặt đúng là người y đang điều tra – Đạp Tuyết công tử.
Khí thế này, còn cả thân thủ vừa mới lên núi, chỉ có thể là hắn.
Đạp Tuyết công tử thần bí khó lường, đêm nay lại chủ động tới tìm y.
“Ta có thể tháo diện sa xuống cho ngươi xem.” Đạp Tuyết bình tĩnh trao đổi điều kiện.
Lãnh Dạ sửng sốt, Đạp Tuyết công tử thần bí tột cùng lại đồng ý để y trông thấy chân dung của hắn?
Y hao hết thiên tân vạn khổ, thậm chí buộc Cổ Lạc Nhi nuốt Tiêu hồn tán, chẳng phải chỉ để biết chân dung Đạp Tuyết công tử sao?
Điều kiện này thực sự rất mê người.
Chỉ là, Lãnh Dạ rất nhanh đã tỉnh ngộ lại.
“Dưới diện sa của ngươi hẳn sẽ không phủ một tấm mặt nạ đi?”
Giọng nói trước giờ vẫn luôn mỉa mai hiếm khi dẫn theo chút chế nhạo.
“Ngươi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp.” Đạp Tuyết buông buông tay.
“Ngươi nói đi, muốn thế nào ngươi mới bằng lòng đưa giải dược cho ta?”
Lãnh Dạ trầm ngâm một hồi, nói: “Ngươi cùng ta đi tới Ma Thiên Nhai một chuyến.”