Lãnh Dạ y sẽ không dễ dàng động thủ giết người, chỉ khi tiếp nhận nhiệm vụ y mới ra tay.
Mà nhiệm vụ, cũng không dễ dàng để y tiếp nhận.
Tất cả hộ vệ không cam lòng vẫn muốn ngăn cản, bị Lãnh Dạ nhấc tay một cái đã đánh cho đến nỗi không bò lên được.
Cổ Lạc Nhi thân bất do kỷ bị Lãnh Dạ xách lên, mang xuống dưới chân núi, ném lên một con ngựa.
Hiển nhiên Lãnh Dạ đã sớm chuẩn bị, dưới núi có hai con ngựa, một con cho hắn và một con cho nàng.
“Đi, theo ta về Cô Hồng Bảo.”
“Tại sao ta phải đi theo ngươi?”
“Bởi vì ngươi không còn lựa chọn nào khác.”
“Ta không biết cưỡi ngựa.”
Cổ Lạc Nhi làm bộ loay hoay với dây cương, dáng vẻ khó khăn xoay sở.
Thực ra chính là muốn kéo dài thời gian.
Lãnh Dạ liếc nàng một cái, giả vờ như đã hiểu ra.
“Ngươi muốn cưỡi chung ngựa với ta?”
“Ai thèm cưỡi chung với ngươi chứ?”
Cổ Lạc Nhi căm tức trừng mắt nhìn Lãnh Dạ.
Thấy một tay y buông lỏng dây cương, dáng vẻ như muốn xách mình qua, vội vàng nói: “Ta đột nhiên nhớ ra, hình như ta biết cưỡi ngựa.”
Lãnh Dạ không thèm lên tiếng, cưỡi ngựa dẫn đầu đi trước.
Cổ Lạc Nhi từng học theo thị vệ cách cưỡi ngựa, bởi vì, ở thời không này cưỡi ngựa là một kỹ năng hạng nhất.
Mặc dù chưa thuần thục lắm, nhưng cưỡi ngựa trên đường bằng phẳng thế này không thành vấn đề.
Hơn nữa, có vẻ Lãnh Dạ rất hiểu nàng, chọn cho nàng một con ngựa tính tình ôn hòa.
Cổ Lạc Nhi vô cùng không vui vẻ cưỡi ngựa, chậm chạp theo sau y, kéo khoảng cách thật lớn với y.
Lãnh Dạ bỗng chốc dừng ngựa, quay lại trước mặt Cổ Lạc Nhi.
“Xem ra, ngươi đúng là không biết cưỡi ngựa, hay là, ngươi rất muốn ngồi chung ngựa với ta?”
Cổ Lạc Nhi thầm mắng một câu, bọn soái ca cổ đại đều lưu manh tự đại như vậy sao?
Đừng tưởng rằng bộ dáng đẹp một chút, tất cả nữ nhân đều nguyện ý thuận theo.
Hừ, Đông Phong Túy cũng cùng một dạng, kiêu căng chảnh chọe vô cùng.
Còn cả Đạp Tuyết công tử nữa, đều giống nhau cả.
Bất luận gặp phải chuyện gì, Cổ Lạc Nhi đều rất tự nhiên liên tưởng đến Đông Phong Túy.
Chính nàng cũng không ý thức được điểm này.
Ngoài miệng trả lời: “Mới đầu không quen lắm, sẽ xong ngay đây.”
Không dám tiếp tục kéo dài thời gian, nàng nhìn cũng biết, nhẫn nại của Lãnh Dạ sắp tới cực hạn rồi.
Hiện giờ y chỉ bắt nàng đến Cô Hồng bảo, không có nguy hiểm gì cả.
Nếu chọc giận y, không biết chừng y sẽ ngược đãi mình.
Do đó, Cổ Lạc Nhi rất thức thời thúc ngựa nhanh hơn.
Trong lòng cuối cùng vẫn không cam lòng, gương mặt luôn vô ưu vô lo cũng cứng nhắc hơn.
Lãnh Dạ thấy nàng yên lặng suốt một đoạn đường, hỏi: “Không vui?”
Cổ Lạc Nhi liếc y một cái, nói nhảm, thấy ai bị bắt cóc mà còn vui vẻ chưa?
Lãnh Dạ trầm mặc một hồi, nói: “Cho ngươi vài lý do, có lẽ, ngươi sẽ rất vui vẻ tới Cô Hồng bảo.”
“Hả? Lý do gì?”
Cổ Lạc Nhi không thể không thừa nhận, lòng hiếu kỳ của nàng đã bị Lãnh Dạ dụ ra.
“Thứ nhất, chính ngươi giả vờ bị bắt cóc, thật ra chỉ muốn biết Đạp Tuyết công tử có phải là Đông Phong Túy, đúng không?”
Cổ Lạc Nhi gật gật đầu.
“Ngươi nói đúng một nửa. Ta chỉ muốn biết Đạp Tuyết công tử rốt cuộc là ai.”
Lãnh Dạ cũng không tranh cãi với nàng.
Chỉ lãnh đạm nói: “Ta đoán, ngươi đến Cô Hồng bảo, Đạp Tuyết nhất định sẽ tới cứu ngươi. Ta bắt cóc ngươi, so với việc ngươi giả bộ bị bắt cóc sẽ thiết thực hơn.”
“Làm sao ngươi lại khẳng định, Đạp Tuyết sẽ đến cứu ta?”
Cổ Lạc Nhi nhớ lại, từ sau lần Đạp Tuyết công tử cứu nàng, không hề xuất hiện lại trước mặt nàng.
Nàng thường hoài nghi, nói không chừng Đạp Tuyết công tử chỉ đúng lúc ngang qua, bởi hắn xưa nay vẫn hành hiệp trượng nghĩa, mới cứu nàng.
Đối với nàng người đó không hề quan tâm.
Nhưng lời của Lãnh Dạ lại khiến nàng ngẩn ra.
Lãnh Dạ nói: “Bởi vì, hắn rất quan tâm đến tính mạng ngươi. Sở dĩ ta cho ngươi nuốt nửa viên giải dược, chính là vì hắn đã đồng ý đến Ma Thiên Nhai với ta.”
“Hắn đi tìm ngươi?” Cổ Lạc Nhi kinh ngạc hỏi, “Ma Thiên Nhai là như thế nào?”
Nàng còn tưởng rằng, Lãnh Dạ cho nàng nửa viên giải dược, là vì còn muốn nàng tiếp tục nằm vùng bên Đông Phong Túy.
Còn tưởng rằng, những lời nàng lừa gạt Lãnh Dạ đã có tác dụng