Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 15: Muốn chỉnh nàng, không có cửa đâu! Hừ 2



Cổ Lạc Nhi nho nhỏ tiếng nói thầm.

“Hừ, sâu gạo, ngay cả đi bộ cũng phải vịn người.”

Thanh âm của nàng tuy nhỏ, lại cố tình để cho Đông Phong Túy nghe thấy được.

Đông Phong Túy quay đầu lại, nhìn Cổ Lạc Nhi, nụ cười trên mặt khiến người ta mê mẩn.

“Lạc nhi, ngươi tới đỡ trẫm.”

Cổ Lạc Nhi chống lại nụ cười của hắn, giống như trước, không hề có sức chống cự mà lại choáng váng một cái.

Không tự chủ được, đáp: “Được.”

An Thụy thầm nghĩ không ổn, vội vàng nói: “Hoàng thượng, cứ để cho lão nô đến đỡ ngài a.”

Nói xong liền đỡ Đông Phong Túy vào điện Dụng thiện.

Nhìn Đông Phong Túy từ nhỏ lớn lên, cái khác không hiểu, nhưng đối nụ cười của hắn lại rất rõ ràng.

Vừa thấy hắn tươi cười, đã biết Cổ Lạc Nhi thảm rồi.

Hắn đỡ Đông Phong Túy, kỳ thật chính là làm dáng một chút, căn bản không cần hắn sử dụng lực, Đông Phong Túy tự mình sẽ đi.

Đông Phong Túy lười thì lười, vẫn phải có khí lực đi mấy bước đường này.

Chỉ có điều, dùng thân phận của hắn mà nói, đúng là cần người đỡ phải không?

Cũng giống như mấy vị phu nhân, rõ ràng thân thể tốt vô cùng, nhưng đều phải có người đỡ bước đi.

Đông Phong Túy không để ý tới An Thụy, không chịu theo hắn di chuyển cước bộ, đứng vững vàng chờ Cổ Lạc nhi.

Cổ Lạc Nhi lời vừa ra khỏi miệng liền tỉnh ngộ lại.

Thầm mắng mình trí nhớ không tốt, tại sao lại bị nụ cười của hắn cho mê hoặc?

Hừ, đợi nàng ra khỏi cung, nàng nhất định phải mở một một thanh lâu lớn nhất, đặc biệt cung cấp nam quan phục vụ, mời Đông Phong Túy làm nam hoa khôi.

Oa, nếu lời nói có thể thực hiện được…, nàng có thể mỗi ngày đếm không hết bạc.

Cổ Nhạc nhi YY, đi đến bên cạnh Đông Phong Túy, đỡ cánh tay của hắn.

(YY là dâm đãng đấy ạ =)))

Không có biện pháp, người ta là lão bản, nàng không thay hắn làm chút chuyện sao được?

(lão bản: ông chủ. Dùng chữ Hán cho Ha oai part 2 xD)

Bạc ứng trước còn chưa cầm trong tay mà.

Đông Phong Túy nhẹ nhàng đẩy An Thụy một bên ra, ôm bả vai Cổ Lạc Nhi.

Toàn bộ sức nặng đều đặt ở trên người Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi bị hắn ép tới cơ hồ không thở nổi, thiếu chút nữa thì cước bộ bất động.

Trong lòng sáng như tuyết, người này đang báo thù mà.

Đáng giận, cũng vì nàng nói một câu như vậy, hắn liền cùng nàng so đo không chịu yên.

Tên nhóc nhỏ mọn như vậy, cũng xứng làm hoàng đế?

Hừ, không phải sẽ đem toàn bộ cơ nghiệp tổ tiên lụn bại dưới tay hắn.

Mới đi hai bước, Cổ Lạc Nhi liền mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.

Phía trước bàn ăn mặc dù gần, nhưng trong mắt Cổ Lạc Nhi lúc này, lại giống như xa ngàn dặm.

Đáng giận, Cổ Lạc Nhi trong lòng lần nữa âm thầm mắng một câu, hừ, Cổ Lạc Nhi nàng không chỉnh người, thế nhưng cũng không thể mặc người ức hiếp.

Nhãn châu xoay động, trông thấy trên mặt đất cánh cửa cao tới một thước.

Thầm nghĩ, thật sự là trời ban cơ hội tốt, hoàng đế lười, ngươi liền chờ chịu chết đi.

Cổ đại phòng ốc rộng có nhiều cánh cửa, trước kia Cổ Lạc Nhi thấy hình ảnh trên TV, cảm thấy thật là phiền phức, nhưng bây giờ lại thấy xếp đặt này thật sự là rất khéo.

Cổ Lạc Nhi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi hài đen của hắn, nhìn hắn vượt qua cánh cửa ra sao.

Nói thật ra, nàng hiện tại bị Đông Phong Túy ép tới căn bản không ngẩng đầu lên được.

Người này chính là lực lưỡng cao 1m8 a, hơn nữa bình thường ham ngủ không vận động, không biết trên người mọc ra bao nhiêu thịt béo rồi, nặng chết.

Cổ Lạc Nhi hồi tưởng, khuôn mặt Đông Phong Túy cũng không béo, góc cạnh rõ ràng.

Từ bên cạnh nhìn hình dáng hắn, tựa hồ cũng không còn cảm thấy mập mạp.

Chỉ có điều, ai biết được, nói không chừng là vì y phục rộng thùng thình, nhìn không ra a.

Nếu không, sao nặng đến như vậy?

Đông Phong Túy chân phải bước vào cửa, chân trái cũng giơ lên.

Cổ Lạc Nhi đứng ở bên trái Đông Phong Túy, chân trái sớm đã bước vào, chỉ còn lại chân phải ở ngoài cửa.

Lúc chân trái Đông Phong Túy vừa giơ lên phía trên bậc cửa thì Cổ Lạc Nhi cũng kịp thời đem chân phải của mình ngáng vào của chân trái gần tới của hắn.

Đông Phong Túy hoàn toàn không nhìn dưới chân.

Cánh cửa này hắn mỗi ngày đều đi, sớm đã thành thói quen.

Cho dù từ từ nhắm hai mắt, cũng có thể chuẩn xác mà vượt qua cánh cửa, căn bản sẽ không bị vấp chân được.

Nhưng hết lần này tới lần khác không có ngờ Cổ Lạc Nhi tại dưới lòng bàn chân hắn dùng mánh khóe, chân trái xui xẻo chuẩn xác đạp phải chân Cổ Lạc Nhi.

Nhất thời đứng không vững, liền nhào xuống.

Cổ Lạc Nhi kinh sợ hô một tiếng, khẩn trương buông lỏng Đông Phong Túy ra, muốn nhân cơ hội né ra, không bị liên lụy cùng hắn té ngã.

Chính hắn tự ngã thì tốt rồi, nàng cũng không có nhã hứng cùng hắn ngã.

Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Đông Phong Túy khóe môi gợn lên, nhanh tay lẹ mắt đem nàng bắt trở về, hơn nữa ôm vào trong lòng.

Hai thân thể đồng thời ngã trên mặt đất.

Trên mặt đất thảm trải mềm mại, Cổ Lạc Nhi căn bản không ngã bị thương.

Thế nhưng, tư thế của hai người bọn họ thế nào kỳ quái như vậy?

Không, không chỉ có kỳ quái, còn rất mập mờ.

Cổ Lạc Nhi ngửa mặt nằm ở trên sàn nhà, Đông Phong Túy đè trên người của nàng, hai tay ghìm lên người nàng trên thảm.

Cổ Lạc Nhi mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai.

Lớn như vậy, nàng còn chưa bao giờ cùng người khác phái thân mật qua như thế.

Giận giữ mà đẩy Đông Phong Túy ra.

“Này, ngươi thả ta ra.”

Đông Phong Túy không chút nhúc nhích, gương mặt ngược lại càng tiếp cận về phía Cổ Lạc Nhi chút ít, thưởng thức bộ dáng lúng túng của nàng.

“Ái phi, chúng ta muốn hay không hoạt động trước một chút?”

Cổ Lạc Nhi lại càng hoảng sợ, lớn tiếng phản bác.

“Không nên không nên, ngươi mới vừa nói qua, ngươi sẽ không sủng hạnh ta, tất cả mọi người nghe được. Ngươi là hoàng đế, cũng không thể nói mà không giữ lời.”

Quay đầu muốn tìm nhân chứng chứng thực lời của nàng, đã thấy trong điện tất cả mọi người đều tránh mặt, không nhìn nàng và Đông Phong Túy.

Đông Phong Túy đùa giỡn cười khẽ.

Cổ Lạc Nhi hoảng sợ trừng mắt hắn, nếu không phải nàng cả kinh nói không ra lời, suýt nữa đã chửi ầm lên hắn là đồ lưu manh.

Trời ạ, đây đang ở chỗ ăn cơm a, chung quanh còn có rất nhiều người.

Cổ Lạc Nhi đem hai tay chống đỡ trước ngực Đông Phong Túy, cực lực muốn đẩy hắn ra.

Nhưng tên này khí lực lớn không giống người thường, nàng đẩy thế nào cũng không ra.

Đông Phong Túy thưởng thức đủ, mới cúi xuống bên tai Cổ Lạc Nhi.

Nhỏ giọng nói: “Trẫm khi nào nói không giữ lời? Trẫm cũng không nghĩ sẽ sủng hạnh ngươi, chẳng qua là muốn cùng ngươi đi tản bộ một chút thôi. Ái phi, thì ra ngươi nghĩ trẫm như vậy a.”

“Ta không có.”

Cổ Lạc Nhi thở hồng hộc nói.

Nàng thật sự thống hận chính mình, lại trúng kế của người này.

Được lắm, khoản này ghi lại, Cổ Lạc Nhi nàng nhớ kỹ.

Đông Phong Túy tâm tình thoải mái, cười mỉm đứng dậy, không cần người khác tới đỡ, chính mình đi đến bên cạnh bàn ăn, ở trên chỗ cao nhất ngồi xuống.

Cổ Lạc Nhi ngồi trên thảm, tức giận trừng mắt nhìn Đông Phong Túy.

Hơn nửa ngày mới chậm chạp đi tới, cũng đứng dậy đi đến bên cạnh bàn ăn, không khách khí mà hơi nghiêng ngồi xuống.

Nàng hiện tại làm Tiên phi cho Đông Phong Túy, ăn cơm đương nhiên hẳn là có phần của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.