Đúng rồi, Nhiễm Sương công tử y thuật cao minh như thế, liệu có thể giải Tiêu hồn tán trên người nàng?
Chỉ cần giải độc Tiêu hồn tán, nàng sẽ không phải sợ hắc y soái ca kia nữa.
Cổ Lạc Nhi bắt đầu kích động.
Vội hỏi: “Thu Diệp sơn trang ở đâu? Cách nơi này xa không? Tìm Nhiễm Sương công tử chữa bệnh, cần bao nhiêu chẩn phí?”
Mọi người nghe xong lời này, lại nhao nhao cười gượng.
“Nhiễm Sương công tử cứu người, là không chẩn phí.”
Cổ Lạc Nhi hai mắt sáng ngời, oa, cứu người còn không thu chẩn phí, thật là một lương y hiếm thấy.
Nhưng lời kế tiếp của mọi người làm cho tâm tình của nàng đang tung tăng như chim sẻ lập tức lại rớt xuống dưới.
“Nhiễm Sương công tử tuy không thu chẩn phí, nhưng là hắn lại không dễ dàng đồng ý cứu người.”
“Tính tình của hắn thập phần quái đản, nơi hắn ở cũng thập phần quái đản.”
“Đúng vậy a, Thu Diệp sơn trang sở dĩ gọi Thu Diệp sơn trang, cũng bởi vì chung quanh sơn trang lá cây quanh năm như lá thu, ánh lên sắc Kim hoàng.”
“Thu Diệp sơn trang cách đây rất xa, hơn nữa phải đi qua một lối đi mật mới có thể đến được sơn trang. Người thường cho dù đến vùng lân cận cũng vô pháp tìm được sơn trang.”
Cổ Lạc Nhi bắt đầu bi thương thở dài một tiếng.
Nàng chỉ có một tháng.
Sau một tháng, Tiêu hồn tán sẽ phát tác.
Thời gian một tháng này, cho dù nàng có thể đến vùng lân cận Thu Diệp sơn trang, cũng không chắc chắn có thể đi vào đó được.
Cho dù vào được, cũng không chắc chắn có thể khiến cho Nhiễm Sương công tử giải độc.
Cổ Lạc Nhi le lói một tia hi vọng cuối cùng hỏi: “Ai có thể tìm được Thu Diệp sơn trang? Rốt cuộc dạng người như thế nào Nhiễm Sương công tử mới bằng lòng cứu?”
Đám tiểu thái giám đều lắc đầu.
“Những chuyện này trên giang hồ, chúng ta nào biết a.”
“Chính là, nếu ngay cả chúng ta đều biết đường tới Thu Diệp sơn trang, Thu Diệp sơn trang còn có thể trở thành bí mật sao?”
“Nhiễm Sương công tử cứu người có duy nhất một điều kiện, chính là hắn cam tâm tình nguyện. Chỉ cần hắn thấy thuận mắt, hắn mới bằng lòng ra tay cứu chữa.”
“Nếu hắn không muốn cứu người, cho dù ngươi là quan to triều đình hay là minh chủ võ lâm, mặc ngươi có bao nhiêu núi vàng núi bạc, hắn không cứu nhất định không cứu.”
“Nếu hắn muốn cứu người, dù ngươi là một tên khất cái, hắn liền cứu không công.”
Cổ Lạc Nhi một tia hi vọng cuối cùng tuyên cáo tan biến.
Một nhân vật cá tính như vậy, không phải nàng có thể trông cậy vào được.
Đang lúc nói hăng say, đột nhiên phía hành lang truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy An Thụy đang đứng trên hành lang, vẻ mặt ngưng trọng nhìn bọn họ.
Đám tiểu thái giám vội vã đứng lên, thấp thỏm bất an cúi đầu xuống, thở mạnh cũng không dám thở ra.
Bọn họ đang là lúc trực, lại cùng Cổ Lạc Nhi ngồi nói chuyện phiếm, đây chính là phạm vào giới luật a.
Không biết An công công sẽ xử phạt bọn họ như thế nào.
Cổ Lạc Nhi thấy thế, vội vàng thay mọi người chịu trách nhiệm.
“An công công, là ta ra lệnh cho bọn họ ngồi xuống cùng ta nói chuyện phiếm, ngươi đừng trách cứ bọn họ, được không?”
An công công thấy Cổ Lạc Nhi cầu tình, lại biết rõ tính cách Cổ Lạc Nhi, biết nàng không thích xem trọng những thứ thế tục lễ nghi này, không tiện tiếp tục tranh cãi.
Hướng Cổ Lạc Nhi nói: “Vâng, nương nương.”
Tầm mắt lại nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn mấy tiểu thái giám trước mặt một cái.
Cổ Lạc Nhi âm thầm lắc đầu, xem ra, từ nay về sau nàng phải tìm cơ hội thật tốt rửa não cho An Thụy.
Bằng không, hậu cung quản đến tử khí trầm trầm, một chút cũng không vui vẻ.
Hì hì cười nói: “An công công, ngươi cũng tới cùng chúng ta nói chuyện đi. Ngươi đối với tam đại công tử kia, có phải là biết rất nhiều hay không?”
An Thụy đối với Cổ Lạc Nhi cợt nhả, khuôn mặt rốt cuộc không cách nào hé ra được một tia nghiêm túc.
Gương mặt phóng khoáng, phủ lên tươi cười.
Đáp: “Hồi bẩm nương nương, kỳ thật nô tài biết cũng không nhiều lắm.”
Cổ Lạc Nhi cười.
Thực ra, nàng cũng không phải muốn nghe ngóng chuyện của ba vị công tử kia, chỉ là muốn làm dịu không khí một chút thôi.
Mặt khác cũng là để mấy tiểu thái giám kia ổn định tâm tình.
Nàng không muốn vì mình, hại mấy người bọn họ bị phạt.
Đầu hành lang, lại truyền đến một thanh âm nộ khí trùng thiên. (giận dữ ngút trời.)
“Ngươi quả thực rất rảnh rỗi sao? Lúc nào cũng Tam công tử dài Tam công tử ngắn, ầm ĩ muốn chết biết không?”
Tất cả mọi người bị thanh âm này dọa cho sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
Trời ạ, Hoàng thượng ân cần đáng kính của bọn hắn, Hoàng thượng cho tới bây giờ chỉ biết đến lấy ngủ làm vui, khi nào tính tình lại phát sinh như vậy?
Còn có còn có, hắn khi nào một mạch nói qua nhiều lời như vậy?
Thanh âm còn lớn như vậy.
Hắn không hiềm mệt hay sao?
Tiên phi nương nương thật là có bản lĩnh a, chỉ mong hoàng thượng sẽ không làm khó nàng.