Thái độ trong điện xoay chuyển đột ngột sau khi Cấm Vệ quân xác thực Ninh Hầu có hình xăm hắc điểu đúng vị trí kia. Hoàng Đế cuối cùng cũng không phải đoạn tụ, mà là Ninh Hầu, Ninh Hầu một kẻ bại hoại. Mọi loại sỉ vả đều nhằm vào Ninh Hầu, còn lại toàn bộ ánh mắt khinh bỉ liền hướng về Vũ Minh. Tuy vậy, Vũ Minh là công thần Hoàng đế, lời ác độc cũng chỉ lan truyền sau lưng, không ai dám đề cập trước mặt. Hoàn Nhan Vũ Minh thở nhẹ, hình xăm này thời gian bắt giam hắn, khi tra tấn y vô tình trông thấy.
Mùa thu, hoàng hoa nở kín Cấm Thành, hương thơm lan tràn không khí.
Phiêu Tuyết điện, Vũ Minh tử y hoa lệ thong thả cắt từng nhành hoàng hoa một cắm vào bình ngọc, y chăm chú làm, như một bức tranh tĩnh vật, tách biệt với xung quanh. Vì lời thừa nhận đoạn tụ lần đó, y đã không còn là Phiêu Kỵ Tướng quân, y chỉ là Hoàn Nhan Vũ Minh, một kẻ hoàn khố nhàn rỗi. Y không hối hận, nếu y không làm vậy, Hoàng Đế sẽ phải gánh vết nhơ khó mà tẩy sạch, trong lòng y, Hoàn Nhan Phong Nghi là minh quân, hắn phải lưu truyền lịch sử chân chính minh quân.
Rèm ngọc đung đưa, vòng tay mạnh mẽ bao trọn lấy thân thể y, Vũ Minh không ngẩng đầu, nhành hoa cuối cùng cắm vào lọ:
- Hoàng thượng thấy thế nào?
Hoàn Nhan Phong Nghi ôn nhuận nụ cười, hít sâu hương thơm trên mái tóc đối phương:
- Huynh làm gì cũng đẹp! Đẹp nhất vẫn là...
Vũ Minh xoay thân đối mặt, Hoàn Nhan Phong Nghi không nhịn được nhớ nhung liền ôm người vào lòng: