Mái tóc dài của Diệp Tòng Y tán loạn, biểu cảm dại ra, đôi mắt trong suốt linh động trở nên trống rỗng vô thần, thể xác cô, thậm chí cả linh hồn mất đi khả năng chống đỡ trong tích tắc, cả người như con búp bê, con rối xinh đẹp mất đi linh tính.
Cô từ từ lui ra phía sau, dần buông nàng ra, thế giới này ầm ầm đổ sập. Cho nàng con đường sống, được, nhưng cho nàng đường sống cũng đồng nghĩa với cho cô đường chết.
Nụ cười trên mặt Diệp Tòng Y tiêu điều lạnh lẽo như hoa lê sau cơn mưa, sức lực cuối cùng trong cơ thể cũng bị lấy đi, thân thể rũ xuống, Trầm Hàn Sanh cả kinh, phản xạ có điều kiện tiến lên một bước muốn ôm lấy cô, nhưng bàn tay đưa đến giữa không trung, chạm vào vạt áo cô lại như chạm phải vật nóng, lập tức rụt lại. Nàng đột nhiên xoay người đi chỗ khác, tiếp tục thu dọn đồ đạc, luống cuống tay chân ném từng bộ trang phục, vài thứ linh tinh vào vali, sau đó kéo khóa vali lại.
- Căn phòng này để cho cậu, do cậu xử lý, các giấy tờ liên quan ở trong ngăn kéo bàn.
Trầm Hàn Sanh nhấc vali lên, khi đi ngang qua bên người Diệp Tòng Y, ngừng bước thong thả nói, lại bình tĩnh kỳ lạ, chỉ là khi nói ánh mắt nhìn chăm chú phía trước, tựa hồ rất sợ nhìn Diệp Tòng Y.
- Cậu thật hào phòng. – Diệp Tòng Y ngồi dưới đất, khóe miệng hơi động, thanh âm nghe mơ mịt vô lực: “Cậu đã sẵn sàng sau này không gặp tớ nữa sao? Nhưng nếu cậu ở bên Duyệt Nhan, sao chúng ta lại không gặp? Hàn Sanh, sao cậu lại có ý muốn đó?”
- Nếu có thể, tôi mong từ nay về sau sẽ không gặp cậu nữa, trừ phi...
Trầm Hàn Sanh nắm chặt tay cầm vali, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Trừ phi có một ngày, cậu thật sự nhớ ra tôi là ai.” Nàng không do dự nữa, vội vã bước ra khỏi gian phòng, lấy từ trong túi quần ra một cái chìa khóa lấp lánh ánh bạc, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, nhìn xung quanh một vòng rồi mang theo hành lý rời khỏi.
Chiếc Lexus màu xanh nhạt đậu bên lề đường hết sức bắt mắt, đó là chiếc xe Trịnh Duyệt Nhan thường dùng nhất, Trầm Hàn Sanh chật vật đi tới, bỏ hành lý sau cóp, rồi đi lại mở cánh cửa ghế phó xế.
Trịnh Duyệt Nhan tắt nhạc trong xe, quay đầu: “Chuẩn bị xong rồi?”
- Ừ.
Thoạt nhìn nàng vô cũng mệt mỏi và suy yếu, chỉ đáp lại Trịnh Duyệt Nhan đơn giản nhất có thể, Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, muốn nói lại thôi. Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa trán vào cửa sổ xe: “Duyệt Nhan, lái xe đi.”
- Chị biết đi đâu à?
- Không biết, đâu cũng được.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng một cái, đưa tay khởi động xe, ô tô rất nhanh hòa vào dòng xe, nàng cầm tay lái, mắt chuyên chú nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: “Giờ chúng ta đi sân bay trước.”
- Cái gì? Trầm Hàn Sanh đi rồi? Đi cùng Duyệt Nhan?!
Thanh âm kinh thiên động địa của Hà Na vang vọng trong phòng ngủ Trầm Hàn Sanh, rung động khiến người ta nhức cả tai, Tiểu Phương vội vã chỉ phòng khách, đưa tay lên môi, ra hiệu chớ lên tiếng: “Suỵt, nhỏ giọng chút, Tuyết nhi ở phòng khách.”
Ánh mắt lạnh lẽo tóe lửa của Hà Na chuyển đến hắn, Tiểu Phương thấy thần sắc nàng không tốt, vội vã giơ tay: “Bà cô à, đừng nhìn con, con không biết gì hết.”
- Anh không biết? Làm sao lại không biết? Anh là bạn tri kỉ duy nhất trong đời chị ta đấy! Các người ngày thường đâu có thiếu điều giấu giếm? – Hà Na cười nhạt một tiếng ngắn ngủi, chất vấn: “Đây là thế nào? Tòng Y ly hôn, chị ta đi với người khác, cái quái gì vậy!”
- Trời ơi! – Tiểu Phương sốt ruột, giang hai tay: “Hà Na, anh thật không biết em ấy đi, càng không biết đi với Duyệt Nhan, anh cũng mới nghe Tòng Y nói mới biết! Chuyện đó anh cũng rất tức giận, thật sự!”
- Hà Na, đừng chuyện gì cũng đổ cho Tiểu Phương. – Diệp Tòng Y dựa nửa người vào giường, trong tay cầm ly trà chanh Tiểu Phương bưng tới, thả lỏng nét mặt, giọng nói hết sức bình tĩnh: “Cậu ấy muốn đi, đi với ai, cũng không phải Tiểu Phương có thể quyết định.”
- Nhưng... Nhưng chị yêu chị ta như vậy, chị...
- Hà Na, đừng nói nữa. – Diệp Tòng Y khẽ lắc đầu, tia khẩn cầu chợt lóe lên trong đôi mắt đẹp, Hà Na rút lại câu nói, nhưng trong lòng vẫn tức giận, nhịn không được lên tiếng mắng: “Trầm Hàn Sanh khốn kiếp, đứng núi này trông núi nọ, thật sự không phải...”
Tiểu Phương nghe không lọt tai, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Hàn Sanh không phải loại người như vậy.”
- Không phải loại người như vậy? Mất trí nhớ không phải chị ta, vì sao trước đó chị ta đến với Duyệt Nhan? Có lần thứ nhất, lần thứ hai đâu lạ nữa? Chị ta đối xử với Tòng Y đã sớm có gì đó không đúng, ngay cả em cũng nhìn ra, đúng vậy, chị ta chưa từng kết hôn, chưa từng có con, có tiền có thế, trổ mã xinh đẹp, rất có ưu thế đúng không? Nếu không có gì thay đổi chắc anh cũng đã sớm nhào tới rồi! - Hắn càng phân bua thay Trầm Hàn Sanh, Hà Na càng cảm thấy đổ thêm dầu vào lửa, gần như tra hỏi: “Đây là người mà anh luôn mồm khen một lòng tình sâu? Chị ta si tình anh thấy được chứ gì? Đây là lời nói của người bạn đáng tin của anh nhất thế giới, người ta bỏ đi khỏi nơi này cũng không nói cho anh biết một tiếng, anh còn nói giúp cái gì!”
- Không phải. – Tiểu Phương cười khổ một cái, phân tích nói: “Chẳng qua anh cảm thấy Tòng Y vừa ly hôn, Hàn Sanh lập tức rời khỏi, hình như... Hình như có chút kỳ quặc.”
- Kỳ quặc cái gì, đừng có nói gì mà khổ tâm gì gì đó! – Hà Na căm hận bất bình: “Chính bởi vì Tòng Y ly hôn, không còn dây dưa hôn thú với Tào Vân Tuấn, cho nên Trầm Hàn Sanh ích kỷ kia lại thêm yên tâm, lại bớt đi áy náy! Lập tức sát cánh bay đến chân trời góc biển với Duyệt Nhan!”
- Hà Na.
Diệp Tòng Y cúi đầu thống khổ kêu một tiếng, Hà Na lập tức câm miệng, Diệp Tòng Y để cái ly lên đầu giường, một tay ôm đầu, một tay chống giường, như muốn ngồi dậy, Hà Na vội vàng tới đỡ cô.
- Chị không sao. – Diệp Tòng Y nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, mặt miễn cưỡng nở nụ cười vui nhạt: “Chị chỉ hơi mệt chút thôi, em và Tiểu Phương đừng vì chuyện bọn chị mà cãi nhau nữa được không? Lòng chị rất rối rồi.”
Hà Na và Tiểu Phương liếc nhìn nhau, im lặng không lên tiếng.
- Em nói đúng, Hàn Sanh rời khỏi là bởi vì cậu ấy yên tâm, cậu ấy và Tiểu Phương đều như nhau, đều nghĩ Tào Vân Tuấn không phải người tốt, mong chị nhanh chóng ly hôn. Hàn Sanh, cậu ấy... Cậu ấy phải rời khỏi.
Tiểu Phương hiển nhiên duy trì thái độ hoài nghi: “Nhưng mà hoàn toàn không có nguyên do! Tại sao em ấy muốn rời khỏi, tại sao muốn rời khỏi lúc này, Hàn Sanh yêu em như vậy!”
- Lúc cậu ấy đi, nói sẽ không gặp lại tôi nữa, trừ phi có ngày nào đó tôi phục ký ức. - Mắt Diệp Tòng Y nhìn đi nơi khác, như đang nói cho họ nghe chân tướng, lại như đang lẩm bẩm: “Cậu ấy hận tôi, hận tôi quên cậu ấy, hận tôi đã kết hôn, hận tôi từng đẩy cậu ấy cho Duyệt Nhan, hận tôi vì quyền nuôi nấng Tuyết nhi từng định tự nguyện thỏa thuận với Tào Vân Tuấn... Cậu ấy thấy tôi đã không còn là người năm đó cậu ấy yêu, hận tôi lâu nay chưa từng suy nghĩ cho cảm thụ của cậu ấy, hận tôi mỗi lần phải lựa chọn, cho tới bây giờ chưa từng chọn cậu ấy... Là người yêu từ thuở thiếu niên đã không còn nhớ mình, đã kết hôn còn mang theo con, ha ha, cậu ấy có lý do gì phải ở lại?”
Trên mặt cô lộ nụ cười tự giễu, lảo đảo đi vài bước về phía trước, đi tới cạnh cửa thì chân mềm nhũn: “Tòng Y!” Hà Na và Tiểu Phương đồng thời mở miệng, xông lên phía trước đỡ lấy cô.
- Chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của cậu ấy. – Diệp Tòng Y chống lên của phòng, loạng choạng đứng lên: “Chị không sao, không có việc gì, chỉ hơi mệt với choáng váng một chút. Hai người có thể giúp chị một chuyện, trông Tuyết nhi một chút được không? Giờ... Giờ chị phải ra khỏi nhà, dượng hôm nay lại tìm chị, ông ấy nói nếu chị không đi gặp sẽ tìm tới tận cửa, cho nên lần này chị không thể từ chối, chị phải đi.” Cô lược lược mái tóc, cật lực che giấu bản thân nhếch nhác, chỉ chỉ ra ngoài: “Cả ngày nằm trên giường, chị muốn đi tắm trước, thay quần áo khác.”
Tiểu Phương tránh qua một bên, mở cửa thay cô, âm thanh phim hoạt hình trong phòng khách lập tức truyền đến rõ ràng, kèm theo tiếng gọi non nớt: “Mẹ ơi!”
Tiểu Phương dựa vào cánh cửa, nhìn chăm chú hai mẹ con tựa sát vào nhau, bỗng khẽ nói: “Anh thật không tin được Hàn Sanh làm vậy, cũng không tin Tòng Y đã tiếp thu được.”
- Anh tin? – Hà Na liếc hắn: “Mắt thì sáng còn tim thì mù, chị ấy nhìn càng bình tĩnh kiên cường em lại càng lo lắng, từ đầu đến cuối, Tòng Y mới là nạn nhân, mỗi người ở đây đều tổn thương chị ấy, chị ấy yêu Trầm Hàn Sanh đến tận xương, vậy mà những vết thương chí mạng, lần nào cũng là Trầm Hàn Sanh ban cho.”
- Hà Na.
- Cho nên, anh nhanh chân tóm tên khốn kia về, chị ta đừng tưởng làm người ta toàn thân bị thương rồi bước qua sống cuộc sống an nhàn! Nếu chị ta không cho em một lý do rời khỏi phù hợp, cho dù Tòng Y tha thứ, em Lý Hà Na cũng không để yên! – Hà Na hất cằm lên, ngón tay nặng nề chỉ chỉ ngực hắn, hung hãn nói: “Thế nên, bất kể anh phí bao nhiêu thời gian, dùng phương pháp ra sao, cũng phải đưa Trầm Hàn Sanh đến trước mặt em, em phải xem xem một chút, rốt cuộc trái tim chị ta làm bằng cái gì!”
Trong một câu lạc bộ tư nhân, mặt Trịnh Thái đầy vẻ áy náy, đưa tay kéo dĩa của Diệp Tòng Y qua, tự mình cắt bò hầm thành từng miếng nhỏ. Diệp Tòng Y muốn ngăn cản, nhưng lại không đành lòng chối từ tâm ý của ông, thuận theo bỏ miếng bò vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Bản thân Trịnh Thái không ăn uống gì, thấy cô ăn, biểu cảm như cũng được an ủi chút, ông tựa lưng vào ghế, từng chút một quan sát cô, mái tóc dài xõa xuống, chỉ mặc một chiếc váy vải bông màu trắng thật đơn giản, vẫn mỹ lệ thanh tao lịch sự, chỉ có thân thể gầy hơn trước đây rất nhiều, sắc mặt lại tái nhợt như bệnh nhân, tâm trạng ông không khỏi khó chịu: “Tòng Y, con không chăm sóc tốt cho mình sao? Sao gầy ghê gớm vậy?”
- Dượng, con không sao, con rất khỏe.
- Thế này mà bảo khỏe? – Trịnh Thái khẽ cau mày, giọng nói lại đậm yêu thương: “Tòng Y, dượng biết con chịu nhiều uất ức...”
Diệp Tòng Y ngẩng đầu: “Dượng, hôm nay con không muốn nói những chuyện này, chuyện trước kia cũng không muốn nói.”
Trịnh Thái ngẩn ra, khe khẽ thở dài, gật đầu nói: “Tuyết nhi thì sao, giờ vẫn khỏe mạnh chứ?”
- Con bé cũng khỏe, hôm nay Hà Na đến nhà trẻ đón con bé.
- Tòng Y, gần đây dượng bận việc, cũng không có thời giờ tới thăm mẹ con con, điện thoại tìm con, con lại không trả lời, dượng biết con cố tình, dượng không trách, cha mẹ con lừa dối con lúc con mất trí nhớ, cũng là họ không đúng. Hôm nay con đồng ý gặp dượng một lần, dượng rất vui, chỉ là Tòng Y này, sau này một mình nuôi con sẽ rất cực. – Trịnh Thái nhìn cô, vẻ mặt ôn hòa khuyên nhủ: “Huống hồ cha mẹ dù có sai vẫn là cha mẹ, con tha thứ cho họ, đến ở cùng nhau được không?”
- Không. – Diệp Tòng Y buông dao nĩa trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu: “Xin lỗi, dượng, con không cách nào ở cùng họ, cũng không cách nào tha thứ.”
- Vậy, tới ở cùng dượng và dì con được không? Giờ Duyệt Nhan không có ở nhà, cũng trống vắng, dì con cũng buồn bực, con tới giải sầu cho bà ấy một chút, con và Tuyết nhi đến, dượng cũng yên tâm hơn.
Hai chữ “Duyệt Nhan” như một cây kim nhỏ, dễ dàng đâm vào lòng Diệp Tòng Y, cô cắn cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Dượng, con biết dượng có ý tốt, nhưng con thấy con thế này ổn rồi.”
Trịnh Thái thất vọng, đành nói: “Tòng Y, vậy con đến công ty dượng giúp dượng đi, nếu như hai chị em hai đứa đều đến làm, dượng sẽ bớt lo nhiều, hơn nữa, dượng muốn tìm người cho hai mẹ con con dựa vào và chăm sóc Tuyết nhi...” Nói đến đây, trong mắt ông lộ vẻ chần chừ: “Con bây giờ ở nơi đó? Cùng với...”
- Hai người, con và Tuyết nhi. – Diệp Tòng Y thật nhanh nói: “Dượng, con không cần gì hết, có thể chăm sóc tốt mình, cũng có thể chăm sóc tốt Tuyết nhi, xin dượng yên tâm.”
Trịnh Thái nói: “Con như vậy, có thể chăm sóc bản thân sao?”
Diệp Tòng Y nhìn ông, lệ quang trong mắt lóe lên: “Dượng, con biết dượng thương yêu con, trong lòng con cũng rất kính trọng dượng. Thế nhưng hiện tại thật sự con không cần gì cả, chỉ cần không gian thuộc về riêng mình. Hôm nay đến gặp dượng, là muốn nói với dượng những lời này, không muốn ai lo lắng cho con.”
- Được rồi. – Trịnh Thái thở thật dài, thỏa hiệp nói: “Dượng biết, những chuyện xảy ra gần đây đả kích con không ít, dượng biết con cần thời gian, giờ cũng không ép con nữa. Nhưng có hai điều phải hứa với dượng, nếu cần gì phải nói cho dượng biết, hơn nữa, lần sau gặp lại, con không được gầy như vậy.”