Ái Sanh Nhật Ký

Chương 107: Vì người yêu tôi, tôi sẽ yêu quý bản thân gấp bội



- Tình huống rất nghiêm trọng, đầu đã bị chấn thương nặng, xương đùi chân trái và bắp chân gãy, phần mềm toàn thân nhiều chỗ tổn thương... – Bác sĩ chằng chịt đầy mồ hôi hột trên trán, nói một tràng, sau đó nhìn thoáng qua viện trưởng, đi tới trước mặt ông và Trịnh Thái: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện nay vẫn còn phải tiếp tục quan sát tình hình triệu chứng.” 

Trịnh Thái nghe được vài chữ “không nguy hiểm đến tính mạng”, một khối đá lớn trên lồng ngực trong nháy mắt rơi xuống đất, Văn viện trưởng Thánh Hòa tựa hồ cũng thở ra một hơi, mặt ông mỉm cười, xoay người đối mặt với Trịnh Thái: “Trịnh tổng, ông có thể yên tâm, kế tiếp, chúng tôi sẽ dùng những bác sĩ giỏi nhất, loại thuốc tốt nhất, phương pháp trị liệu hữu hiệu nhất, trong thời gian ngắn nhất, để trả lại cho ông một cô cháu gái khỏe mạnh.” 

Trịnh Thái nắm chặt tay ông, cảm kích nói: “Anh bạn, xin hãy dốc hết sức!” 

- Nhất định, nhất định! 

Cách bức tường thủy tinh trong suốt của phòng bệnh, có thể thấy Diệp Tòng Y đang an tĩnh nằm đó, trên người cô cắm đầy ống, còn mang máy thở. 

Vương Viễn Trân thấy cảnh này, lại òa một tiếng khóc lớn lên, Diệp Khai Tường lại càng nức nở phấn khích, Trịnh Thái và bà Trịnh vừa đỡ họ, vừa rưng rưng khuyên bảo. Hà Na thấy tình trạng bi thảm của Diệp Tòng Y, đau lòng không gì sánh được, cũng lần thứ hai nhào vào lòng Tiểu Phương khóc rống. 

Nhìn trái liếc phải, ngoài tường thủy tinh đều không còn chỗ có thể đứng nữa, Trầm Hàn Sanh dựa lưng vào tường đối diện, mắt ngơ ngác nhìn phía trước, trong tầm mắt của nàng, là bóng lưng của bọn họ, ánh mắt của nàng không cách nào xuyên qua bọn họ để thấy Tòng Y bên trong, nhưng mà nàng nhưng cũng không sốt ruột, mắt nhìn thẳng tắp, chỉ nhìn một phương hướng. Trịnh Duyệt Nhan đỡ bả vai nàng, chân mày lá liễu hơi nhăn lại. 

Một lúc lâu, Trịnh Thái ấn mi tâm một cái, xoay người lại, lúc này, ông tựa hồ mới chú ý tới con gái đang một mực đứng cùng một cô gái xa lạ, ông có chút kinh ngạc, thấp giọng hỏi bà Trịnh: “Cô gái kia... Lẽ nào là cô gái cùng với Tòng Y?” 

Bà Trịnh quét mắt qua Trầm Hàn Sanh một chút, mất tự nhiên nói: “Tôi... Tôi không biết, tôi chưa gặp qua, nhưng... Có lẽ là con bé.” 

Trịnh Thái xem xét cẩn thận một chút Trầm Hàn Sanh, môi giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn được, ông cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đã chỉ hướng sáu giờ sáng, bèn đưa tay vẫy gọi Trịnh Duyệt Nhan: “Nhan Nhan.” 

Trịnh Duyệt Nhan không yên lòng nhìn Trầm Hàn Sanh, rốt cuộc cũng buông lỏng tay, đi đến chỗ cha. 

- Sáng ba phải bay đến Hương Cảng, có một cuộc hẹn quan trọng. – Nói đến đây, ông thở dài: “Thế nhưng biểu tỷ con ở đây, ba lại thật sự lo lắng, buổi tối ba sẽ trở về gấp, con chiếu cố thật tốt dì dượng và mẹ, biết chưa?” 

- Vâng, con biết. – Trịnh Duyệt Nhan dịu ngoan đáp ứng. 

Trịnh Thái cảm thấy dễ chịu đi, sờ sờ bả vai nàng, ông nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp trước mặt, lại quay đầu nhìn Diệp Tòng Y nằm bên trong, lòng bỗng nhiên không khỏi đau xót, nước mắt lại lần nữa rơi xuống. 

Trịnh Thái ngồi lên xe với tài xế rời khỏi, bà Trịnh đau khổ khuyên bảo, Diệp Khai Tường và Vương Viễn Trân thế nào cũng không chịu rời khỏi chỗ này. 

- Chị, anh rể, hai người đã một ngày một đêm không ăn cái gì, tiếp tục như vậy sao chịu đựng được? Bác sĩ đã nói Tòng Y không nguy hiểm đến tính mạng rồi, con bé sẽ tốt thôi, chúng ta về trước đi, để Nhan Nhan ở chỗ này là được rồi, chúng ta đến sau, nhé? 

Diệp Khai Tường lắc đầu, thanh âm khàn khàn: “Tòng Y, con gái của bố, con gái đáng thương của bố...” 

Vương Viễn Trân bỗng nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt Trầm Hàn Sanh, chặn ngang níu lấy cổ áo của nàng, giọng the thé nói: “Là mày! Là mày! Tòng Y thời gian này đều ở với mày, mày làm gì con bé?! Mày làm gì mà hại con bé thành như vậy?!” 

- Tôi? – Con ngươi Trầm Hàn Sanh đờ đẫn chợt giật mình, nhìn sắc mặt hung ác của Vương Viễn Trân: “Tôi không làm gì cả, tôi chỉ làm như ngay từ đầu bà mong muốn, rời khỏi cậu ấy.” 

- Mày là đồ sao chổi! Đồ sao chổi! Ai đụng phải mày đều xui xẻo! 

Vương Viễn Trân nghe giọng mang chê cười của nàng, tựa như đổ dầu vào lửa, vừa cuồng nộ mắng, vừa nhào tới, nhấc tay muốn đánh, một bàn tay vừa đúng lúc đưa đến, vững vàng nắm chặt cổ tay bà, bà vô thức quay đầu lại, gương mặt tươi như hoa đào, lại lạnh như băng bỗng đập vào mi mắt, bà không khỏi ngẩn ngơ: “Duyệt Nhan.” 

- Dì, nơi này là bệnh viện, dì cãi lộn ở đây, không đúng quy định. – Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên nở nụ cười với bà, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp không gì sánh được: “Nếu nói đối tượng đáng bị mắng hoặc đánh, cũng chỉ có thể là dì, bởi vì hại biểu tỷ, ngoại trừ dì, thật sự không còn người khác.” 

Lời này nàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều cả kinh, Hà Na ngưng khóc, từ trong lòng Tiểu Phương tách khỏi, không thể tin được nhìn hai người, bà Trịnh giật mình đến nói lắp: “Nhan Nhan, con... Con nói với dì cái gì vậy! Mau, mau xin lỗi!” 

Trịnh Duyệt Nhan buông Vương Viễn Trân ra, lui hai bước: “Nếu dì không tự mình hiểu lấy, con chỉ có thể nói ra một lời chân thật nhắc nhở, tại sao con phải xin lỗi?” 

- Con... Con... – Bà Trịnh tức giận đến nói không ra lời. 

- Tôi hại Tòng Y? – Vương Viễn Trân chỉ mình, khàn giọng nói: “Làm sao tôi có thể hại con bé? Con bé là con gái tôi, là con gái duy nhất của tôi, vì con bé, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, tôi thậm chí có thể vì con bé đi tìm chết, làm sao tôi lại hại con bé? Tôi không có! Tôi không có hại con bé!” 

- Vậy à? – Trịnh Duyệt Nhan lạnh lùng nhìn bà: “Như vậy, là ai hại chị ấy xa cách người mình yêu? Là ai tạo ra vụ tai nạn giao thông đầu tiên của chị ấy? Là ai khiến chị ấy mất đi ký ức? Là ai cả ngày biên soạn dối trá trước mặt chị ấy? Là ai liên hợp với người ngoài, đẩy chị ấy vào một cuộc hôn nhân chị ấy vốn không muốn muốn? Là ai khiến chị ấy sau khi biết được chân tướng, lâm vào tuyệt vọng với sự sống?” 

- Tôi... Tôi... – Lồng ngực Vương Viễn Trân kịch liệt phập phòng, mũi mấp máy, như một con cá nằm giãy giụa chờ chết trên bờ cát. 

- Duyệt Nhan nói không sai, hại con bé không phải người khác, chỉ có bà! – Diệp Khai Tường bỗng nhiên lau đi nước mắt, chỉ vào Vương Viễn Trân nức nở nói: “Là bà! Là bà hại con gái tôi! Là bà tự cho là đúng, là bà ngu muội vô tri, là bà ngang ngược cố chấp hại con bé!” 

Vương Viễn Trân thấy chồng cũng chỉ trích vào thêm, lòng lại hoảng hốt, không ngừng lui về phía sau, bà Trịnh bèn vội vàng tiến lên đỡ lấy chị, lo lắng nói: “Các người đừng nói nữa!” 

Trịnh Duyệt Nhan mắt điếc tai ngơ, từng bước ép sát: “Dì, con biết dì thích Tào Vân Tuấn, thế nhưng rốt cuộc dì thích hắn cái gì, hám lợi xấu xa, thâm hiểm tham lam sao? Dì luôn miệng nói hắn là nam nhân tốt, hắn yêu Tòng Y, hắn yêu Tòng Y yêu tới mức nào rồi? Yêu tới mức tìm gái bên ngoài, sau đó có con với người khác?” 

- Cái gì? – Người đây đều trừng lớn hai mắt. 

Trịnh Duyệt Nhan nhíu mày, ánh mắt đảo qua mặt Diệp Khai Tường, Vương Viễn Trân và mẹ: “Chuyện này con chưa nói cho mọi người biết, bởi vì cảm thấy mọi người sẽ không tiếp thu được sự thật này. Con vạch trần Tào Vân Tuấn, lúc bảo hắn ly hôn biểu tỷ, hắn còn xảo biện hai chục triệu với con, sau cùng con cho hắn mấy triệu, mới thuận lợi ly hôn.” 

- Tên súc sinh này, khó trách hắn rời khỏi nơi này, cũng không dám nói cho chúng ta biết. 

Viền mắt Diệp Khai Tường đỏ lên vì tức, trên trán nổi gân xanh, hàm răng cành cạch rung động, bỗng nhiên trở tay đánh một bạt tai, vứt trên mặt Vương Viễn Trân: “Nhìn chuyện tốt bà làm đi!” 

Tinh thần Vương Viễn Trân bị đả kích, vốn đã không nhịn được, còn trúng cái bạt tai này, tay bà bụm mặt nhìn chồng, ánh mắt không dám tin tưởng, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn tuột xuống. Bà Trịnh nhanh tay lẹ mắt, tiến lên ôm lấy bà, khóc lớn tiếng gọi: “Bác sĩ! Mau kêu bác sĩ!” 

Cả thế giới tựa hồ bỗng nhiên an tĩnh lại. 

Trầm Hàn Sanh ghé vào tường thủy tinh, mắt không nháy một cái nhìn người nằm bên trong, không khóc, không nói, cũng không động. 

Tiểu Phương ôm Hà Na đi tới, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Hàn Sanh.” 

Trầm Hàn Sanh không có phản ứng, Trịnh Duyệt Nhan nhìn hắn, lại nhìn Hà Na khóc sướt mướt trong ngực hắn, cũng không nói gì. 

Tiểu Phương mặt đầy vẻ áy náy: “Hàn Sanh, xin lỗi, là tôi và Hà Na phát hiện dưới giường em vài thứ, là bọn tôi sửa dĩa, rồi Hà Na đem dĩa cho Tòng Y, Tòng Y... Lòng bọn tôi cũng không vui vẻ gì, việc ngày hôm nay, hoàn toàn là sai lầm của bọn tôi.” 

Thân thể Trầm Hàn Sanh chấn động, từ từ cật lực xoay người lại. 

Hà Na khóc nói: “Không, chuyện này không liên quan anh, là em không nói cho anh biết việc dĩa sửa xong, anh hoàn toàn không biết chuyện này.” 

- Mày... Mày... – Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, nửa ngày mới nói ra được: “Mày lại có thể ngu xuẩn đến mức này?” Nói đến đây, nàng lại nhìn Trầm Hàn Sanh: “Còn chị lại không tiêu hủy triệt để thứ đó?!” 

- Tôi bẻ gảy, tôi... Tôi cho rằng như vậy đã ổn, tôi lo lắng cầm những thứ đó ra, Tòng Y khi đó lại ở cùng tôi, tôi... Thời gian đó tôi rất rối... – Sắc mặt Trầm Hàn Sanh xám xịt, thì thào nói: “Tòng Y... Tòng Y đã xem cái đó?” 

Tiểu Phương và Hà Na cúi thấp đầu, đều không nói lời nào. 

- Mắc mớ gì đến các người! Mắc mớ gì đến các người! – Trầm Hàn Sanh không biết khí lực từ nơi nào đến, bỗng nhiên nhào tới, hai tay đẩy Hà Na, giận dữ hét: “Cô cho là cô là ai! Cô mắc gì phải nhiều chuyện như vậy! Tại sao phải sửa dĩa, tại sao phải cho cậu ấy xem! Mẹ nó, cô bị tâm thần! Đầu óc cô có vấn đề gì! Hả? Hả?!” Vừa nói, hai tay vừa đẩy mạnh, Hà Na mất trọng tâm lảo đảo, sau đó ngồi xuống dưới đất, nàng lúc này không có khí thế quở trách Hàn Sanh nữa, chỉ khẽ khóc thút thít. 

Tiểu Phương vội vã ngăn cản Trầm Hàn Sanh, rưng rưng nói: “Hàn Sanh, em không nên như vậy, tôi đã mắng nặng em ấy, trong lòng em ấy cũng đủ khó chịu tự trách rồi.” 

- Khó chịu? Tự trách? Những thứ này nhằm nhò gì? – Trầm Hàn Sanh gật đầu, chỉ vào Diệp Tòng Y phía sau, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Cậu ấy thiếu chút nữa đã chết, anh biết không? Cậu ấy thiếu chút nữa đã chết!” 

- Nếu chị không rời khỏi chị ấy, chị ấy cũng sẽ không như vậy! 

Trầm Hàn Sanh cắn răng, trực tiếp dồn ép nàng, từng chữ từng chữ nói: “Chuyện tôi và cậu ấy, cô không có tư cách đánh giá! Nghe chưa? Cô không có tư cách!” 

Trịnh Duyệt Nhan thở dài, dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Phương: “Anh mang Hà Na trở về trước đi.” 

Tiểu Phương nhìn biểu cảm nổi giận của Trầm Hàn Sanh, gật đầu, một tay kéo Hà Na, không để cho nàng phản bác, đã lôi đi. 

Trong nhà hàng, Trịnh Duyệt Nhan cùng Trầm Hàn Sanh ngồi đối diện nhau. 

Trầm Hàn Sanh đã đổi lại quần áo sạch Trịnh Duyệt Nhan chuẩn bị, ngoại trừ viền mắt phát sưng, dung nhan tiều tụy, cũng không có gì khác lúc trước, nàng hơi cúi đầu, máy móc cắt bò hầm thành miếng nhỏ, sau đó từng khối từng khối đưa vào trong miệng, tinh tế nhai nuốt, vừa chăm chú lại tập trung, như rất sợ lãng phí một chút thức ăn. 

Trịnh Duyệt Nhan không ăn uống gì, ăn một chút đã đẩy đĩa ra, chỉ uống nước chanh. 

- Duyệt Nhan. 

- Ừ. – Trịnh Duyệt Nhan buông cái ly. 

Nĩa trong tay Trầm Hàn Sanh hơi dừng lại một chút, khẽ nói: “Em... Em làm tất cả cho tôi, tôi không biết nói gì mới tốt.” 

Trịnh Duyệt Nhan cười nhạt: “Vậy đừng nói gì hết.” 

Trầm Hàn Sanh gật đầu, tiếp tục ăn. Trịnh Duyệt Nhan mím môi, nhìn nàng một cái: “Em rất vui vì chị không cần em khuyên, chủ động tách khỏi bệnh viện, tắm, thay quần áo, ngồi ở chỗ này ăn cơm thật ngon, em vốn cho là rất khó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.