Ái Sanh Nhật Ký

Chương 116: Vì sao hắn ta có thể, mà tớ lại không được?



Diệp Tòng Y nhìn biểu cảm Trầm Hàn Sanh, lại nhìn quyển sách thật dày trên mặt đất, trong lòng biết lực ném không nhẹ, không khỏi có chút hối hận, lại quật cường cắn chặt môi, không sợ hãi chút nào đối diện với nàng. 

- Cậu rốt cuộc đang dằn vặt tớ, hay dằn vặt chính cậu? - Trầm Hàn Sanh tức giận đến cả người run rẩy, từng bước một đến gần cô: “Tớ xem cũng đã xem, cậu muốn tớ thế nào?” 

- Tớ chỉ muốn cậu thành thực một chút! - Đôi mắt đẹp của Diệp Tòng Y rưng rưng, hơi ngửa cằm lên: “Tất cả mọi người nghĩ tớ mang nợ cậu rất nhiều, thiếu cậu rất nhiều, duy chỉ có chính cậu, vẫn bảo trì trầm mặc với tất cả mọi chuyện, cậu chỉ nói đến quá khứ của chúng ta, chỉ chấp nhận nói về quá khứ của chúng ta, giống như chỉ cần tớ khôi phục ký ức, tất cả thật sự có thể khôi phục nguyên trạng! Cậu cho rằng nói về hạnh phúc xưa kia, có thể chữa trị vết thương lòng tớ, nhưng không biết quá khứ càng hạnh phúc thì càng nhắc nhở tớ sau đó có bao nhiêu tàn khốc! Cậu nỗ lực gỡ khúc mắc của tớ, nhưng bỏ qua những chuyện từng trải qua, cũng chính là khúc mắc của chính cậu!” 

Cô càng nói càng kích động, như có chút điên lên: “Tớ chịu đựng dáng vẻ giả vờ của cậu đủ rồi, chịu đựng nụ cười miễn cưỡng của cậu đủ rồi, chịu đựng cậu đạo đức giả đủ rồi! Cậu có thể làm bộ chưa từng xảy ra cái gì, cậu có thể lừa gạt mình! Thế nhưng tớ không thể, tớ không thể!” 

- Được. - Sắc mặt Trầm Hàn Sanh lúc trắng lúc xanh, đứng ở nơi đó, rất lâu sau đó mới bắn ra vài chữ: “Cậu muốn tớ thành thực, phải không?” 

Diệp Tòng Y che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng. 

- Khi tớ tới thành phố này, lần đầu tiên thấy tình cảnh một nhà ba người cậu và Tào Vân Tuấn hoà thuận vui vẻ, lòng tớ như tro nguội, tớ nghĩ những năm qua mình tìm kiếm, những nhung nhớ, đều phí công, đều uổng phí, toàn bộ không có một chút ý nghĩa! Khi cậu phải đấu tranh chần chừ giữa tớ và gia đình cậu, rồi lựa chọn xa lánh tớ, tớ nghĩ Tòng Y của tớ đã chết, tớ chỉ muốn chạy, tớ chỉ muốn rời xa! - Biểu cảm Trầm Hàn Sanh lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một tia tàn khốc, từng chữ nói: “Khi tớ xem nội dung trong CD, tớ hận không thể cuộc đời này chưa từng quen biết cậu... Tòng Y, tớ mong muốn bản thân cho tới bây giờ chưa từng quen biết cậu!” 

Những lời này đối với Diệp Tòng Y mà nói, không khác gì bị sét đánh, trong đầu cô như có cái gì nổ tung, thân thể lung lay, gần như đứng không vững, cô vươn hai tay, vô thức muốn ôm đầu, Trầm Hàn Sanh lại lấn người tiến lên, bắt lấy cô, hung hăng đẩy cô về phía sau. “Loảng xoảng”, nghe một hồi âm thanh hỗn loạn, ngọn đèn trên tủ đầu giường và một ít vật nhỏ đều nện xuống đất, lưng Diệp Tòng Y bị đụng phải, đau nhức đến gần như rơi nước mắt. 

- Cậu không phải là muốn tớ trừng phạt sao? Sao? Không chịu nổi? 

Trầm Hàn Sanh bị căm hận phủ mờ lý trí, đè vai cô, châm chọc nhìn cô, đầu Diệp Tòng Y lại choáng váng, cô nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, vẻ mặt dữ tợn lúc này xa lạ vô cùng, đau lòng đến chết lặng, nước mắt từng giọt một chảy xuống, đột nhiên cũng không biết sức lực từ đâu tới, vung tay lên lướt đến, Trầm Hàn Sanh tay mắt lanh lẹ, nắm tay cô, cúi đầu rồi hung hăng hôn lên môi cô. 

Hành động này hoàn toàn ngoài dự đoán của Diệp Tòng Y, cô đứng đó, qua vài giây đồng hồ mới phản ứng được, bèn bắt đầu né tránh. 

- Ưm... Cậu buông! 

Mặt của cô vì phẫn nộ và kích động mà đỏ bừng, Trầm Hàn Sanh cũng như bóng với hình, gắt gao dây dưa, cô bị nàng ép đến gần như hít thở không thông, nhưng lại không cách nào thoát khỏi, dưới tình thế cấp bách, đột nhiên một cước dẫm mạnh lên chân Trầm Hàn Sanh. 

- Ư. - Trầm Hàn Sanh bị đau, kêu một tiếng, tâm trạng càng tức giận, nhào tới lại bắt được cô, hai người rất nhanh lại xoay đánh vùng vẫy, từ bên này giường tới bên kia giường, cái ghế nằm cũng bị ném trên mặt đất, phòng ngủ “ầm ầm” rung động, đồ đạc vương đầy đất, đụng phải cái gì cái đó đều chịu bất hạnh. Chỉ một hồi, hai người đều tóc tai rối bời, thở hồng hộc, trên trán Diệp Tòng Y bị bầm tím một khối, trên mặt Trầm Hàn Sanh cũng có nhiều vết máu, mặt mày nàng xanh lét, hai tay đột nhiên cố sức xé ra, váy ngủ Diệp Tòng Y lập tức từ trên vai chảy xuống, lộ ra da thịt trơn bóng mịn màng. 

- Hàn Sanh, cậu đừng như vậy! - Diệp Tòng Y bất chấp lại đấu đá cùng nàng, khóc lên, hai tay che thân thể mình. 

Trầm Hàn Sanh đã sớm bị cô làm tức giận, lúc này nôn nóng cuồng bạo trước nay chưa có, lại thêm hoàn toàn mất đi lý trí, Diệp Tòng Y càng trốn nàng, lửa giận của nàng càng cháy càng dữ dội, đâu chịu để ý tới thỉnh cầu của cô, lại làm nặng nề thêm, hai mắt nàng đỏ au, dùng một ít lực, “soạt” một tiếng, váy Diệp Tòng Y lại bị kéo xuống, hai người song song ngã vào giữa giường lớn trong phòng ngủ. 

- Hàn Sanh, xin cậu, đừng! 

Diệp Tòng Y khóc lóc, đùn đẩy, Trầm Hàn Sanh mắt điếc tai ngơ, nàng nhào vào người Diệp Tòng Y, lung tung hôn má, vành tai, cần cổ cô, một tay đưa về phía giữa hai chân cô, nhưng Diệp Tòng Y lại kẹp chặt hai chân, mặc cho nàng hao tốn sức lực bao nhiêu, tay cũng khó có thể di động dù chỉ một chút. 

- Đừng, đừng! 

Diệp Tòng Y bi ai nỉ non, làm cho người ta nghe thấy sẽ thấy không đành lòng, thế nhưng cô càng liều mạng chống cự, lòng Trầm Hàn Sanh lại càng phẫn nộ nóng giận, hai người giằng co hồi lâu, trên trán đã xuất mồ hôi hột, cũng dần dần không còn sức lực, Trầm Hàn Sanh thở phì phò, từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Trước đây khi cậu và Tào Vân Tuấn bên nhau, cậu không hề có chút kiên trung của hôm nay nhỉ?” 

Nói rồi, lần thứ hai cúi đầu, dường như nghiêm phạt hôn lên môi cô, Diệp Tòng Y khép chặt đôi mắt, nước mắt bốn phía, bỗng nhiên hung hăng cắn một phát. 

- A! - Thân thể Trầm Hàn Sanh chấn động kịch liệt, đau đến run run một cái, nhịn không được kêu lên thảm thiết, nàng từ từ chậm rãi rời khỏi cô, dịch thể đỏ tươi từ giữa môi dũng mãnh tiến ra, theo cằm chảy xuống, “tong” một tiếng, một giọt rơi vào giữa cổ Diệp Tòng Y, dưới ánh đèn, màu trắng như tuyết chói mắt làm nền cho màu đỏ sẫm vô cùng bắt mắt. Diệp Tòng Y mở mắt, như bị dọa, ngơ ngác nhìn Trầm Hàn Sanh, ngay cả khóc cũng quên. 

Trầm Hàn Sanh sợ run mấy giây, vươn lưỡi liếm liếm vết thương của mình, mùi vị máu tanh, dường như mang đến cho nàng thoải mái đến tàn nhẫn. Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười có như không, để sát vào bên tai Diệp Tòng Y, thanh âm cũng vô cùng trầm thấp áp lực: “Vì sao hắn ta có thể, mà tớ lại không được?” 

Thanh âm nàng toát khí lạnh, tựa hồ lạnh đến máu trong huyết quản Diệp Tòng Y, chỉ một câu nói này, lập tức đau nhói đâm vào tim phổi cô, triệt để đánh sập cô, cô không còn bất kỳ phản kháng nào nữa. 

- Hàn Sanh, tớ hận cậu. 

- Tòng Y, tớ cũng vậy. 

Mái tóc Diệp Tòng Y rải rác giữa gối, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không có chút huyết sắc nào, mắt thẳng tắp nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, cô như một con rối không có linh hồn, tùy ý để người nào cần thì cứ lấy, mặc nàng tàn phá mỗi thớ da thớ thịt của mình, mặc nàng hành hạ thân thể mình. 

Lần làm yêu này, không có tình yêu và khoái lạc, chỉ có căm hận, cướp đoạt, chỉ một hồi giữ lấy, một hồi phát tiết. Thân thể nàng lộ ra dưới ánh đèn, như mỹ ngọc được chạm khắc tinh tế, vốn là đường cong mê người, hoàn mỹ không tỳ vết, lúc này lại hiện đầy vết tích lốm đốm, vết cắn, vết cào, vết hôn, còn có vết máu nhạt xen lẫn. Cô cắn chặt môi, nhịn tình ý đang tập kích, thỉnh thoảng truyền tới cảm giác đau đớn, cô như không thèm để ý chút nào, bởi vì trái tim cô lúc này đau nhức hơn nghìn lần, vạn lần. 

Thời gian mặc dù dài dằng dặc, nhưng dằn vặt cũng đến hồi kết. 

Trầm Hàn Sanh mệt mỏi thật sự, nàng cảm giác mình chưa từng uể oải như thế, từ trái tim đến thân thể, từ trong nội tâm lẫn tư tưởng. Nàng rốt cuộc cũng bỏ qua cho Diệp Tòng Y, nhắm mắt lại, thở hổn hển nằm ở đó, để tùy cho mồ hôi ngang dọc trên mặt, đầu óc của nàng lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. 

Đêm dần khuya, hô hấp hai người cũng dần dần bình thản lại. 

Diệp Tòng Y đưa lưng về phía Trầm Hàn Sanh, cái lạnh ban đêm xâm nhập vào thân thể quang lõa của cô, cô cũng tựa như không hề hay biết. Đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, trong phòng cũng tĩnh đến đáng sợ. Giờ khắc này, cô chỉ nguyện bản thân có thể ngủ mê đi, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa, không bao giờ phải đối mặt với nhiều sự việc như vậy, không bao giờ phải nghĩ xem làm thế nào để đối diện với người không phải yêu cũng không phải hận sau lưng kia, nghĩ như vậy, mí mắt của cô dần dần trở nên nặng nề... 

- Tòng Y... - Phía sau truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp, giữa đêm khuya khoắt, nghe vào tai cũng không rõ ràng, lòng Diệp Tòng Y lại nổi dậy. 

- Cậu cảm thấy mình dơ bẩn, không muốn tớ dối diện với cậu, phải không? Cậu không cách nào chấp nhận bản thân, cậu không cách nào tiếp thu chuyện tớ đã xem qua CD, thế nhưng hiện tại tớ đã va chạm, đã tiếp nhận rồi, cậu phải làm sao? 

Hàm răng Diệp Tòng Y nhẹ nhàng cắn môi dưới, tay níu gối đầu lại, rơi lệ không tiếng động. 

- Tớ ấy, luôn nghĩ đến cái đêm lần đầu tiên chúng ta ở chung với nhau, ở trong căn phòng nhỏ của chúng ta, nghĩ đến thật nhiều thật nhiều lần, cứ nghĩ đến thì lòng tớ vừa ngọt lại vừa đau... - Hai tròng mắt Trầm Hàn Sanh đóng chặt, như nói mê, thanh âm vừa khẽ, lại vô cùng ôn nhu, như rất sợ quấy rầy người bên cạnh: “Đêm đó, tớ thật sự thật khẩn trương, thật khẩn trương, lần đầu tiên trong đời tớ cẩn thận như vậy, cảm giác như mình đang hoàn thành một chuyện thần thánh gì đó, khi thân thiết với cậu, hàm răng tớ cũng run rẩy... Phải nói ra bất kể cậu có giận đi nữa, cậu rất đẹp, tớ cũng rất khát vọng, thế nhưng lần đó, kỳ thực cảm giác đó cũng không có gì đặc biệt tốt đẹp, chúng ta đại khái cũng không hưởng thụ được cảm giác tuyệt vời đó, không giống... Không giống, sau đó...” 

Nàng dừng một chút, thanh âm dần dần chìm xuống: “Thế nhưng đêm đó lại khắc sâu nhất, một cái nhăn mặt một nụ cười của cậu, từng biểu cảm nhỏ nhoi, từng động tác nhỏ nhoi, ngượng ngùng trong mắt, độ ấm đôi môi cậu, mùi thơm trong tóc cậu... Đều khắc vào đầu óc tớ... Tớ nghĩ, chúng sẽ vẫn đi theo tớ, mãi đến ngày tớ bước vào mộ phần của mình. Qua đêm đó, tớ nghĩ cả thế giới đều đổi khác, cả người mình cũng đổi khác, sinh mạng như được rót vào sức sống, sức sống mới, tớ có cảm giác, sinh mạng của chúng ta đã được nối vào với nhau, cho tới bây giờ, chúng vẫn còn ở bên nhau... Bất kể xảy ra chuyện gì, thứ liên kết chúng ta, rất kiên cố, rất kiên cố, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không bị đứt đoạn...” 

Lời nói của nàng, như một bàn tay vô hình kỳ diệu dịu dàng thắm thiết, ở trong đêm tối, mềm dịu vuốt ve trái tim nghìn vạn vết thương của Diệp Tòng Y, những vết thương kia như được kỳ tích vậy, nhanh chóng khép lại, kết vảy... 

Một lúc lâu, Diệp Tòng Y từ từ xoay người lại, xuyên qua hai mắt đẫm lệ mờ mịt, thấy Trầm Hàn Sanh nhắm hai mắt, khuôn mặt điềm tĩnh, đã an tường đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.