Ái Sanh Nhật Ký

Chương 31: Căn bản là không có lễ đính hôn đúng không?



Sáng sớm, vầng thái dương đỏ au đã nhô lên khỏi tầng mây, mang theo ấm áp và ánh sáng chói lọi trải khắp mặt đất. 

Xe taxi bay bay trên đường, Trầm Hàn Sanh nhìn khuôn mặt tươi cười của vầng thái dương ngoài cửa sổ, tâm tình cũng trở nên tốt một chút. Đây là lần đầu tiên nàng đến bệnh viện Thánh Hòa xin nghỉ phép, mà nguyên nhân nàng xin nghỉ phép, là chỉ vì muốn cho mẹ con Diệp Tòng Y đi chơi thật thỏa thích một ngày, nàng cảm thấy chính mình hiện tại thật sa đọa, nhưng nàng không cách nào ngăn cản được dụ hoặc của Diệp Tòng Y. 

Thời tiết tốt, một ngày hạnh phúc bắt đầu! 

Trong lòng nàng tự nói với mình như vậy, sau đó mở cửa xuống xe. Nàng vừa hướng đến cổng công viên giải trí vừa đưa mắt mọi nơi tìm bóng dáng quen thuộc, đang định gọi điện thoại thì liền thấy một nữ tử trẻ tuổi đang ôm một cô bé đáng yêu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt động lòng người, hướng họ đi tới, bóng dáng hai người đắm chìm trong màu vàng rực rỡ của ánh mặt trời, bức họa này xinh đẹp đến mức nàng nhìn đến hoa mắt choáng váng, vẻ lo lắng trong lòng nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi. 

- Tuyết nhi, chào dì đi. — Diệp Tòng Y nhẹ giọng dụ dỗ con gái. 

Tào Ấu Tuyết tựa hồ đã không còn nhớ dì bác sĩ này, nhưng cô bé hiển nhiên rất nghe lời mẹ nói, lập tức ngọt ngào kêu một tiếng: “Chào dì.” 

- Ngoan. — Trầm Hàn Sanh mỉm cười, cẩn thận đánh giá con bé một chút, mấy tháng không gặp, cảm thấy cô bé hơi cao lên, hơi mập lên một chút, đưa tay sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Con nít lớn nhanh thật.” 

- Đúng vậy, hiện tại đã đi nhà trẻ, cảm giác như hoạt bát hơn trước kia không ít. — Diệp Tòng Y nhìn khuôn mặt hồng hào của cô bé, trên mặt tràn đầy vui sướng. 

- Dì ôm con một cái được không? — Trầm Hàn Sanh vươn hai tay, chờ mong nhìn cô bé. 

Tào Ấu Tuyết dù sao vẫn còn xa lạ với nàng, đem đầu vùi vào lòng mẹ, nhưng đôi mắt vẫn chuyện động qua lại, vụng trộm nhìn nàng, Diệp Tòng Y ôn nhu nói: “Tuyết nhi ngoan, con không biết dì này sao? Lần trước dì mang mẹ và con đi ăn cơm á.” 

Tào Ấu Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, Diệp Tòng Y lại nói: “Cục cưng giờ mập ra rồi, mẹ hết ôm nổi rồi, con cho dì ôm con được không? Dì sẽ mang con đi chơi trò chơi này trò chơi nọ trong công viên đó nha.” 

Tào Ấu Tuyết nghe xong lời này, đôi mắt xinh đẹp đen láy như hắc bảo thạch nhìn nhìn Trầm Hàn Sanh, có điểm chần chờ do dự, Trầm Hàn Sanh biết cô bé đã động tâm, trên mặt tràn ra một nụ cười ôn hòa: “Đúng vậy, lần trước chúng ta chơi Vòng xoay ngựa gỗ đó, con còn nhớ không? Hôm này dì sẽ mang con đi chơi thật thỏa thích, sau đó dẫn con đi ăn kem, ăn bánh ngọt được không?” 

Nghe xong lời này, Tào Ấu Tuyết hơi hơi cúi đầu, rốt cuộc cũng xấu hổ từ trong lòng Diệp Tòng Y vươn ra đôi tay mập mạp nhỏ bé, Trầm Hàn Sanh tiếp nhận cô bé, nhất thời trong lòng đầy ắp, nhịn không được liếc mắt với Diệp Tòng Y, lộ ra một nụ cười hiểu ý. 

- Chúng ta vào trong thôi. 

- Ừm. 

Đi chưa được vài bước, Trầm Hàn Sanh bỗng nhiên nhớ gì đó, lấy di động từ túi ra. 

- Để làm gì? Cậu lúc này cần gọi cho ai à? — Diệp Tòng Y hơi bĩu môi, quả thực giống một nữ sinh làm nũng với tình nhân của mình. 

Trầm Hàn Sanh tắt máy di động, ngẩng đầu ôn nhu nói: “Hôm này tôi muốn ở bên cạnh hai người thật tốt, không muốn bất kỳ ai quấy rầy.” Con ngươi ôn nhu của nàng toát ra tình ý say lòng người, tâm Diệp Tòng Y liền được một cơn gió xuân dịu dàng thổi qua, ấm áp và hạnh phúc, nhẹ nhàng bay bổng, kiềm lòng không được vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ ngọc ngà non mềm, gắt gao siết chặt bàn tay Trầm Hàn Sanh, sau đó có điểm ngượng ngùng rũ đôi mi dài, cùng đi về phương xa. 

Ở công viên giải trí buổi sáng, chơi nào là Vòng xoay ngựa gỗ, Xe điện đụng, Thuyền hải tặc... Trên cơ bản là cho Tào Ấu Tuyết chơi hết các trò một lần, vẻ mặt cô bé hưng phấn vui vẻ, ánh mắt sáng lên, Trầm Hàn Sanh không chỉ tự mình đem cô bé đi chơi, mà còn lau mồ hôi, chăm sóc cẩn thận, không đến nửa ngày, quan hệ của hai người bất giác thân thiết hơn. 

Chơi đến giữa trưa, mọi người đều đói bụng, Trầm Hàn Sanh đem mẹ con cô đến một nhà hàng Tây ăn cơm, Tào Ấu Tuyết tự giác ngồi xuống bên cạnh nàng, Diệp Tòng Y nhìn một lớn một nhỏ đối diện, trong lòng được an ủi, vui sướng không nói nên lời. 

Tiramisu của nhà hàng này rất ngon, Tào Ấu Tuyết vô cùng thích, miếng thịt bò trước mặt Trầm Hàn Sanh tựa hồ không hề nhúc nhích, một muỗng lại một muỗng cho cái miệng nhỏ của cô bé ăn, cũng không quên cầm khăn ăn lau khóe miệng cô bé, Diệp Tòng Y nhìn nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Hàn Sanh, con bé có thể tự ăn, cậu cũng ăn một chút đi, hơn nửa ngày không đói bụng sao.” 

- Ừm. 

Trầm Hàn Sanh đáp cho có, cũng không có ý ăn cơm, trong lòng Diệp Tòng Y có chút chua xót, nhịn không được sẵng giọng: “Cậu có nghe hay không?” 

- Ờm. — Thế này Trầm Hàn Sanh mới quay đầu, uống một ngụm nước hoa quả. 

Diệp Tòng Y phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng: “Sao cậu lại đối tốt với Tuyết nhi như vậy.” 

- Con bé là cậu sinh á. 

Những lời này thoát khỏi miệng nàng không hề suy nghĩ, giống như đói bụng phải ăn cơm, khát nước phải uống nước, chỉ đơn giản như vậy. Nói xong vừa ngẩng đầu lên, Trầm Hàn Sanh liền nhìn thấy Diệp Tòng Y không nháy mắt nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp trong xanh phẳng lặng, giờ phút này tràn đầy thâm tình và cảm động, nàng không khỏi hối hận mình mau miệng. Diệp Tòng Y rốt cuộc cũng không nói gì thêm, đem dĩa trước mặt nàng dời qua bên mình, cẩn thận cắt miếng thịt bò thành từng khối nhỏ, sau đó xiên một khối đưa đến trước mặt nàng: “A.” 

Trầm Hàn Sanh ngẩn ngơ, chuyện cũ giống như một bộ phim nhanh chóng hiện lên trong đầu nàng, qua một hồi lâu, mới theo sự thúc giục của Diệp Tòng Y mà mở miệng ăn, Tào Ấu Tuyết nhìn thấy màn kỳ quái này, cảm thấy thú vị, hai mắt híp thành hai mặt trăng: “Dì lớn như vậy, cũng phải có người đút cho ăn.” 

Diệp Tòng Y tuy có điểm ngượng ngùng nhưng nhìn thấy bộ dáng thiên chân của con gái, lại cảm thấy buồn cười, yết hầu Trầm Hàn Sanh lại bị thức ăn chặn lại, chậm rãi cúi đầu. Lúc đầu Diệp Tòng Y nghĩ nàng có chút thẹn thùng, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng, quan tâm nhìn nàng: “Hàn Sanh, cậu... Cậu sao vậy?” 

- Không có gì. — Trầm Hàn Sanh miễn cưỡng lộ ra một tia mỉm cười, lại cầm ly lên uống một ngụm nước hoa quả, sau đó cúi đầu, có chút chua xót nói: “Tôi chỉ cảm thấy, ai cưới được cậu, thật sự rất hạnh phúc.” 

Biểu tình Diệp Tòng Y trong nháy mắt trở nên cứng ngắt, cô nhẹ nhàng cắn môi, muốn nói ‘Tôi cũng không phải đối với ai cũng như vậy’, nhưng nói đến miệng lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, giữ vững tâm trạng tốt một ngày, nhưng nơi này thời gian bỗng trở nên im lặng không tiếng động, một chút cũng không trôi đi. 

Trầm Hàn Sanh nghiêng thân mình, tiếp tục cho Tào Ấu Tuyết ăn, Diệp Tòng Y đưa tay đẩy ra dĩa thức ăn trước mặt, không còn khẩu vị để ăn nữa. 

Thật lâu sau, Trầm Hàn Sanh nhẹ giọng hỏi: “Anh ta khi nào trở về?” 

Những lời này của nàng, trực tiếp hỏi ra như vậy, giờ khắc này, hai người có thể nhìn trực diện vào vấn đề, không thể tiếp tục lựa chọn trốn tránh, một loại cảm giác sợ hãi và kích động nảy lên trong lòng Diệp Tòng Y, một lát sau, cô cố sức phun ra vài chữ: “Hơn một tuần nữa.” 

Trầm Hàn Sanh dùng muỗng chọt chọt cái bánh ngọt, trên mặt hiện lên một nụ cười tái nhợt: “Như vậy, đến lúc đó cậu sẽ không gặp mặt tôi nữa nhỉ.” 

- Cậu hi vọng như vậy sao? 

Diệp Tòng Y cảm thấy yết hầu phát đau, cực lực nhịn xuống những giọt lệ trong đáy mắt, ánh mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm, Trầm Hàn Sanh há miệng thở dốc, lại phát hiện mình không phát ra thanh âm gì, Diệp Tòng Y đợi một lúc lâu, không nghe có tiếng trả lời, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Cám ơn cậu, về bữa cơm... Cùng mọi thứ hôm nay, chúng tôi chơi rất vui vẻ, nhưng tôi nghĩ... Tôi nghĩ tôi và Tuyết nhi phải đi.” 

Khi lái xe trở lại biệt thự Trịnh gia, đã là chạng vạng tối. 

Trịnh Duyệt Nhan vừa đi lên đại sảnh lầu một, liền thấy Trịnh phu nhan ngồi trên sô pha, đứng bên cạnh bà là một nử tử trẻ tuổi mặc bộ váy chuyên nghiệp, trên mặt mang theo một nụ cười chuyên nghiệp, khom người, mở ra một hộp nhung tơ hình chữ nhật cho bà xem. 

- Mẹ. — Trịnh Duyệt Nhan kêu một tiếng. 

- Nhan Nhan, con về rồi à. — Trịnh phu nhân thấy nàng, khuôn mặt không khỏi tràn đầy ý cười, vội vàng hướng nàng ngoắc: “Nào, lại đây ngồi bên cạnh mẹ.” 

- Vâng. — Trịnh Duyệt Nhan gật đầu, đi đến bên cạnh Trịnh phu nhân ngồi xuống, thấy trước bàn trà rộng bao la bày đầy trang sức, xếp thành hàng, đang muốn mở miệng hỏi, thì Trịnh phu nhân lại vươn tay sờ sờ mặt nàng: “Sao lại cảm thấy con gầy đi một chút.” 

- Ôi mẹ, mẹ có cần làm quá vậy không? Con mới dọn ra ngoài vài ngày thôi mà. — Trịnh Duyệt Nhan vừa lười biếng ngồi xuống sô pha, vừa hỏi: “Mẹ, mẹ muốn tự mình chọn quà tặng ai sao?” 

- À, bà Phùng của cửa hàng trang sức đặc biệt gọi Trang tiểu thư đến, cho mẹ xem có thích hay không, con cũng thay mẹ xem một chút, xem món nào đẹp. 

Ánh mắt Trịnh Duyệt Nhan tùy ý xem một chút, thấy dây chuyền trong hộp, khuyên tai, vòng tay, đầy đủ mọi thứ, châu quang lóe ra, quả thực làm cho người ta hoa cả mắt, hai mắt nàng nhìn một chút, liền không có hứng thú, lắc đầu nói: “Mẹ, mẹ thích gì thì mua đi, con không cần, trang sức quý hiếm con có đeo còn không hết.” 

- Ôi trời, mẹ mà mua cái gì, con không thấy mấy cái này toàn là kiểu dáng cho những người trẻ tuổi sao, mẹ hôm nay có tâm chọn mấy món cho hai đứa con và Tòng Y. 

Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ra: “Gì cơ?”

Trịnh phu nhân cầm lấy một cái dây chuyền kim cương tinh xảo, quan sát thật lâu, tán thưởng nói: “Dây chuyền này không tệ lắm, kiểu dáng rất mới mẻ độc đáo, hơn nữa còn có vẻ thanh lịch, Tòng Y nhất định sẽ thích, Nhan Nhan, con cảm thấy thế nào?” 

Cái dây chuyển ấy được bàn tay bà nâng lên, đèn treo thạch anh trên trần chiếu xuống, ánh sáng lóe ra, rực rỡ chói mắt, Trang tiểu thư của cửa hàng trang sức vội vàng nói: “Bà Trịnh thật sự là có mắt nhìn, dây chuyền này là kiểu dáng độc nhất vô nhị, do trưởng phòng thiết kế của chúng tôi tỉ mỉ thiết kế ra, chỉ duy nhất một cái.” 

Trịnh Duyệt Nhan rốt cuộc nghe không nổi nữa, đứng dậy nói: “Mẹ, hai người thong thả chọn, con lên lầu trước, chờ cơm tối chuẩn bị xong rồi con xuống.” 

- Ai, đứa nhỏ này, cơm sắp xong rồi, không lâu đâu, con quay lại cho mẹ. — Trịnh phu nhân ở phía sau kêu lên, không còn cách nào khác, Trịnh Duyệt Nhan thở dài, không tình nguyện quay lại. 

Thức ăn không lâu sau liền được bưng lên bàn, Trang tiểu thư chờ bà Trịnh chọn xong trang sức, cũng rất nhanh liền xin phép ra về. Trong phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có mẹ con hai người ăn tối, Trịnh phu nhân vài ngày không gặp con gái, tâm tình vô cùng tốt, khẩu vị gia tăng không ít. 

Nàng một bên ăn canh, một bên thần bí nói: “Con không biết đâu, ba ở nhà khen con quá trời, nói con rất thông minh, học gì thấu đó, còn nói con bình thường bộ dáng không đứng đắn, vậy mà chăm chỉ hẳn ra, làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, không hổ là con gái ông ấy, bộ dáng đắc ý đó, mẹ đã lâu chưa thấy.” 

- Vâng. — Trịnh Duyệt Nhan chọt chọt thức ăn trong chén, không tập trung đáp. 

- Nhan Nhan, con phản ứng kiểu gì vậy, từ khi con học cao trung đến giờ mẹ thấy ba bình luận gì với con, lần này ông ấy trước mặt mẹ khen con không chút nào che dấu như vậy, con có biết mẹ thoải mái bao nhiêu không. 

- Con không lạ gì ông ấy khen, con không giống ông ấy. 

Trịnh phu nhân nói: “Đứa nhỏ này cứng miệng, ở trước mặt ba cũng không chịu thua chút nào.” Ngoài miệng bà giống như đang oán tránh nhưng trong ánh mắt vẫn không che dấu được tia sung sướng. 

Trịnh Duyệt Nhan dùng đũa gắp thức ăn, sau đó ngẩng đầu lên: “Mẹ, ba khi nào về?” 

- Ông ấy hả? Hôm nay gọi điện về đây, nói là làm xong công sự bên đó, còn muốn cùng biểu tỷ phu của con đi Las Vegas chơi một vòng, chắc khoảng một tuần sau về. 

- Một tuần? — Trịnh Duyệt Nhan bĩu môi, lầm bầm lầu bầu nói: “Vậy mà anh ta còn tâm tình vui chơi, cho vợ chơi bời đã đời đi, lúc đó về mới biết mặt.” 

Trịnh phu nhạn ngạc nhiên: “Nhan Nhan, con sảng cái gì vậy?” 

Trịnh Duyệt Nhan vội vàng nói: “Mẹ, con không phải đang nói mẹ.”

Trịnh phu nhân nhìn nàng, nhớ lại biểu tình và giọng điệu của nàng, trong mắt bỗng nhiên tràn ngập nghi hoặc: “Nhan Nhan, con vừa mới nới đến biểu tỷ phu, còn nói những lời này, sẽ không phải nói Tòng Y... Nhan Nhan, Tòng Y xảy ra chuyện gì sao?” Trịnh Duyệt Nhan còn chưa kịp trả lời, bà lại đề cao thanh âm: “Hừ hừ! Mẹ sao lại có thể nghĩ vậy, Tòng Y tuyệt đối không làm ra chuyện vớ vẩn như vậy?” 

Trịnh Duyệt Nhan cười giải thích: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con tùy tiện nói vui đùa thôi.” 

- Chuyện này cũng nói giỡn được sao? — Trịnh phu nhân trách cứ nói: “May mắn ba con không có ở nhà, bằng không ông ấy sẽ lại giáo huấn con!” 

Trịnh Duyệt Nhan đáp trả nàng bằng một biểu tình không cho là đúng, cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên lại ngẩng đầu: “Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện.” 

- Chuyện gì? 

- Mẹ có tham gia lễ đính hôn của biểu tỷ và biểu tỷ phu đúng không? 

Trịnh phu nhân ngẩn người, hỏi ngược lại: “Con hỏi chuyện này làm gì?” 

Trịnh Duyệt Nhan cẩn thận bắt giữ lấy tia trốn tránh trong ánh mắt bà, một chút cũng không buông tha, nhìn bà chằm chằm: “Có phải hay không thôi?” 

- Ách, đúng vậy. 

Trịnh Duyệt Nhan nở nụ cười: “Mẹ, người thân trong nhà nói với con, sao từ trước đến giờ mẹ không hề đề cập trước mặt con chuyện lễ đính hôn, mẹ thậm chí còn không nhắc tới tên biểu tỷ phu, mà lúc biểu tỷ ở Mỹ trị liệu, mẹ lại nói với chị ấy là mẹ tham gia lễ đính hôn của họ, thật sự rất kỳ quái.” 

Trịnh phu nhân hiển nhiên bị những lời này của nàng làm bối rối, nhíu mày, theo bản năng lãng tránh đề tài này: “Con sao tự nhiên hứng thú với lễ đính hôn của biểu tỷ vậy, việc này đã qua lâu rồi, Nhan Nhan, con hôm nay sao lại nhắc đến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.