Ái Sanh Nhật Ký

Chương 39: Có muốn em chia sẻ với chị một bí mật không?



- Tòng Y, em làm sao vậy? 

Tào Vân Tuấn sờ soạng mở đèn, thở dốc nửa quỳ trên giường, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Tòng Y, Diệp Tòng Y cúi đầu, mái tóc xốc xếch rũ xuống trên trán khiến người khác không thấy rõ lắm biểu tình của cô, mà tay cô lại gắt gao ôm lấy cái chăn trên giường, miễn cưỡng che khuất thân thể quang lõa, từng chút một từ từ lui về phía sau, mãi cho đến khi dựa vào đầu giường, cả người thu lại thành một đoàn. 

Dục niệm của Tào Vân Tuấn vốn đang tăng vọt đột nhiên bị đẩy ra, tất nhiên là rất không vui, đến mức sắc mặt đỏ bừng bừng, trán đầy mồ hôi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn co quắp của Diệp Tòng Y, lại không chút cáu kỉnh nào, chỉ lấy lại tinh thần kiên nhẫn nói: “Tòng Y, có phải là anh...” 

Hắn tràn đầy hoài nghi, tới gần Diệp Tòng Y, đưa tay vén tóc cô qua một bên, biểu tình nháy mắt trở nên cứng ngắc, thì ra bà xã mình không biết từ khi nào nước mắt đã thấm ướt gò má. 

Trong phòng hoàn toàn an tĩnh trở lại, trong tai chỉ nghe được tiếng thở của nam nhân dần dần dịu xuống và âm thanh khóc nức nở của nữ nhân rốt cuộc vẫn không ức chế được. 

Tào Vân Tuấn quỳ gối bên cạnh Diệp Tòng Y, sắc mặt tối tăm, thân thể cứng như một pho tượng, thật lâu sau hắn mới miễn cưỡng nặn ra một câu: “Tòng Y, có phải là vì lần trước nên em chưa chuẩn bị tốt không?” 

Diệp Tòng Y chỉ nức nở, cũng không nói gì cả. 

Đôi mắt Tào Vân Tuấn dần đen đi, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng liền sửa lại: “Tòng Y, nói cho anh biết, em làm sao vậy? Hay là anh... Không đủ ôn nhu sao?” 

Hắn cố hết sức giữ giọng điệu ôn hòa, lại làm tăng thêm gánh nặng trong lòng Diệp Tòng Y, khiến trên ngực cô như bị một thứ gì đó vô cùng nặng nề đè lên, gần như thở không ra hơi. Cô nắm chặt chăn, sau một lúc lâu mới cố hết sức lắc đầu, sau đó nâng con ngươi mông lung lên, nghẹn ngào nói: “Vân Tuấn, đừng hỏi em, em không biết, em không biết mình làm sao nữa...” 

- Tòng Y, đừng khóc... – Cảm xúc phức tạp trong mắt Tào Vân Tuấn dần dần biến mất, tay dừng ở không trung một chút, sau đó lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, bên miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, giọng điệu cũng hết sức sủng nịch: “Có thể là em gần đây quá mệt mỏi, hoặc là, lần trước anh tạo thành bóng ma cho em, không sao cả, anh sẽ chờ em.” 

- Vân Tuấn, thực xin lỗi. 

- Không sao cả, chúng ta đi ngủ, nhé? – Tào Vân Tuấn xoa đầu cô, giống như đang dỗ dành một đứa con nít, giúp đỡ cô nằm xuống. 

Diệp Tòng Y nghe lời hắn nằm xuống ngủ, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy cảm kích, nhịn không được khẽ kêu một tiếng: “Vân Tuấn.” 

Tào Vân Tuấn từ phía sau đem cô ôm vào lồng ngực: “Vợ yêu, anh ở đây.” 

- Ừm. 

- Vợ à, anh yêu em. 

Tào Vân Tuấn vẫn duy trì tư thế ôm lấy bên người cô, nghiêng tai lắng nghe, nhưng lời nói này vừa thoát ra, lại giống như viên đá chìm xuống đáy biển, không có hồi âm, hô hấp của Diệp Tòng Y bắt đầu trở nên thong thả chậm rãi, vốn đang ôm chặt thân thể cô, tay hắn cũng dần dần thả lỏng. 

Xác thực Diệp Tòng Y chắc chắn đã ngủ, Tào Vân Tuấn mới cẩn thận từ bên người cô dời đi, lượm lấy quần áo dưới đất mặc vào, ngay cả cúc áo cũng không cài vào, đưa tay tắt đèn, rón rén ra khỏi phòng ngủ. 

Rèm cửa sổ phòng khách cũng không kéo lên, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua cửa sổ sát đất, mang vào phòng một chút ánh sáng. Tào Vân Tuấn tùy tiện khoác một chiếc áo sơmi màu trắng, nơi bộ ngực rắn chắc phanh ra, đi xuống cầu thang, sau đó ngồi xuống trên ghế sô pha rộng lớn. 

Trong phòng cũng không phải không thể thấy đồ vật, hắn cũng lười bật đèn, vươn tay lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn trà, bật lửa “tách” lên một tiếng, đầu dựa vào sô pha, hít một hơi thật sâu. 

Khi học đại học hắn vẫn hút thuốc, nhưng vì Diệp Tòng Y không thích mùi thuốc lá nên hắn rất ít hút, khi trong nhà phải tiếp đãi khách lúc nào cũng thiếu các loại rượu các loại thuốc lá sa hoa, lúc này tâm tình phiền loạn mới chạm vào thuốc lá. 

Không có bên thứ ba cũng không có gì đặc biệt mâu thuẫn, nhưng thái độ Diệp Tòng Y đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, giữa hai người họ như có một vết rạn nhỏ, nhưng cũng không thể trở lại giống ngày xưa, dễ dàng làm cho vết rạn đó lớn dần, càng lúc càng lan rộng, thậm chí có thể tách hai người bọn họ ra thành hai bên thế giới, mà hiện nay ngay cả thân thể cô cũng bài xích hắn. Tào Vân Tuấn trăm tư không thể giải, một tay tùy ý khoác lên sô pha, nhíu chặt mày, lại lấy thêm một điếu, ngửa đầu từng ngụm thôn vân thổ vụ, khói lửa trong phòng lúc sáng lúc tối, trong chốc lát, gạt tàn thuốc đã chứa đầy mẩu thuốc lá và bụi thuốc, mà hắn cũng như hạ một quyết định, dập tắt nửa điếu còn lại. 

* Thôn vân thổ vụ: Nhả khói, chỉ hành động của người nghiện thuốc là, mang ý chế nhạo. 

Quên đi thời gian, hẳn coi như còn sớm. Tào Vân Tuấn gác chân lên bàn trà, lấy từ túi quần tây ra chiếc điện thoại, gọi đến cho một dãy số, vang lên năm sáu tiếng, microphone truyền đến một giọng hiền lành thân thiết. 

- Mẹ, con là Vân Tuấn, thật có lỗi khuya như vậy mà còn gọi điện thoại cho mẹ, con chỉ là... Có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ. – Tào Vân Tuấn một lần nữa đem thân người dựa vào sô pha, cũng không giống như mọi ngày biểu đạt một chút lời thân thiết và hỏi thăm, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Là chuyện có liên quan tới Tòng Y... Không không, bọn con vẫn tốt... Mẹ, trước tiên không cần lo lắng chuyện này, con muốn nghe mẹ nói về nam sinh trước kia Tòng Y yêu... Không không, mẹ, con tuyệt đối không phải muốn truy cứu chuyện này, chỉ là quan hệ của con và Tòng Y hiện tại rất cứng, con có cảm giác, bọn con càng ngày càng xa cách, nhưng con không có cách nào để thay đổi tình huống của bọn con lúc này... Cô ấy gần đây không đúng lắm, con hoài nghi không biết có phải là cô ấy nhớ lại chuyện trước kia không, bác sĩ từng nói, tỉ lệ sau này cô ấy hồi phục trí nhớ rất lớn... Không, không có dấu hiệu gì chứng tỏ cô ấy nhở lại cả, con chỉ lo lắng không biết có phải cô ấy nhớ lại thông qua điềm báo không, cho nên con muốn đi trước một bước, cặn kẽ hiểu rõ quá khứ của cô ấy và người kia, mẹ, dù thế nào, hiện tại cô ấy vẫn là vợ con, con không muốn bị người khác cướp đi từ trong tay mình... Sao ạ? Mẹ đến đây? Bao giờ?” 

Khi mở cửa ra, vẻ mặt vui sướng của Trịnh Duyệt Nhan biến thành ngạc nhiên: “Sao lại là mày?” 

- Làm gì mà cái mặt như gặp quỷ vậy? – Hà Na đứng ngoài cửa, thoạt nhìn như chịu đả kích lớn: “Nếu không mày cho là ai?” 

- Không có cho là ai cả. – Trịnh Duyệt Nhan lại đưa ra chiêu bài cười tươi roi rói: “Vào đi.” 

- Bớt đi, hồi nãy tao thấy mày cười như thiếu nữ đang yêu, vừa thấy tao là mặt thất vọng liền, mày nghĩ tao mù à? – Hà Na khẩu khí chua chát, đi theo nàng vào phòng khách: “Thật là khiến người khác khó chịu, tao tìm mày, mày thất vọng vậy à?” 

- Rồi rồi, muốn uống gì? – Trịnh Duyệt Nhan đi đến quầy bar bên cạnh phòng khách, hướng nàng hất hất cằm. 

- Cái gì cũng được, tao không phải tới đây uống rượu, mà tao cũng đâu có được hoan nghênh. – Hà Na bĩu môi nói, khẩu khí vẫn chưa dịu xuống. 

- Ôi, thôi mà, đừng nói thế mà, tao chỉ không ngờ mày lại đến đây gặp tao thôi. – Trịnh Duyệt Nhan lấy ra hai chai rượu mạnh, rót ra một ít, pha với một chút nước chanh, tự mình cầm lấy hai ly mang đến rồi ngồi xuống, thuận tay đưa cho nàng một ly. 

- Tao ăn cơm xong không có việc gì làm, lái xe vòng vòng đường phố, nhớ mày nên muốn đến gặp mày một chút không được à? – Hà Na lắc lắc chất lỏng màu xanh nhạt trong ly, uống một ngụm, hừ nhẹ một tiếng: “Mày thành thật đi, đang đợi ai chứ gì?” 

- Tối nay tao hẹn Hàn Sanh đến ăn cơm á. 

- Tao biết! 

- Tao sợ mày không biết. 

- Đến bây giờ còn ăn cơm tối? Chị ấy cho mày leo cây rồi. – Hà Na có điểm vui sướng khi người khác gặp họa. 

- Không phải, trước đó tao định lái xe đi đón chị ấy, nhưng chị ấy gọi điện thoại đến, bảo vừa nhận một ca phẫu thuật gấp, nên phải trễ mới đến. 

- Chậc chậc, đại tiểu thư của Đỉnh Thái theo đuổi người khác, bao nhiêu phách lối đều gỡ xuống hết. 

- Vậy à? – Trịnh Duyệt Nhan liếc nàng một cái, không cam lòng yếu thế nói: “Còn kém hơn mày theo đuổi Tiểu Phương, mỗi ngày đều ngồi điên cuồng ở quán bar.” 

- Tao theo đuổi hồi nào! Đó là nhất kiến chung tình, là thuộc về nhau! – Hà Na trắng mắt trừng nàng, Trịnh Duyệt Nhan cũng không nói nữa, chỉ cười nhìn nàng, Hà Na bị ánh mắt của nàng đánh bại: “Ai, quên đi, theo đuổi thì theo đuổi.” 

- Vốn là thế, để bụng làm gì, ai ra tay trước không quan trọng, miễn là người mong muốn bị mình cầm tù là được rồi, phải không? 

Hà Na nghe xong lời này, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên có điểm cẩn trọng: “Duyệt Nhan.” 

- Ừm? 

- Nếu, tao nói nếu á. – Hà Na dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng: “Nếu chúng đồng thời yêu một nam nhân...” 

- Cái gì? – Trịnh Duyệt Nhan thiếu chút bật ra tiếng cười: “Đây là chuyện không có khả năng, nam nhân nào lại có sức quyến rũ lớn như vậy?” 

- Được rồi, thế tao cũng yêu Trầm Hàn Sanh... 

- Ha ha! – Trịnh Duyệt Nhan buông ly rượu, tay chống đầu, cười đến run rẩy cả người: “Mày bệnh hả? Trừ phi Tôn Hải Anh và Lữ Lệ Bình ly hôn, một người đi cạo đầu, một người đi tìm bách hợp tình ái, ngày đó tao sẽ tin tưởng mày có khả năng thích nữ nhân. Tuy rằng Trầm Hàn Sanh quả thực khiến người khác yêu, nhưng trong số những người yêu chị ấy, không có mày.” 

Hà Na tái mặt: “Tao nói là giả thiết được không?!” 

- Loại giả thiết này không thành lập. 

- Được rồi, dù sao cũng vậy, nếu như chúng ta đồng thời yêu một người, mày có vì tao buông tha cho người kia không? 

Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, nụ cười dần biến mất, đôi mắt bảo thạch rực rỡ hơi nheo lại: “Ừm, mày hỏi tao vấn đề này rất nghiêm túc, tao cũng sẽ nghiêm túc cân nhắc.” 

Ánh mắt của nàng sáng lên, dường như có nhìn thấy tâm tư của người khác, Hà Na thường ngày sợ nhất là vẻ mặt này của nàng, cúi đầu giả vờ uống rượu, tránh được ánh mắt nàng, chỉ nghe giọng của Trịnh Duyệt Nhan bên tai: “Nếu đã yêu, thì cứ làm theo bản năng, sao phải buông tha?” 

Hà Na ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang của nàng, bất giác ngẩn ra, chưa từ bỏ ý định nói: “Thế về sau chúng ta thường gặp mặt, nếu hai người ở bên nhau, tao nhìn thấy sẽ đau khổ, mày không băn khoăn cảm thụ của tao sao?” 

Trịnh Duyệt Nhan bỗng bật cười: “Mày có Tiểu Phương mà, còn muốn tao băn khoăn cảm thụ gì của mày nữa?” 

Hà Na ngẩn ngơ, thấy biểu tình của nàng thay đổi trong nháy mắt, lời nói thật thật giả giả, nhất thời không hiểu ý của nàng là gì, càng không biết đề tài này phải tiếp tục thế nào. Trầm mặc trong chốc lát, nàng nhẹ giọng nói: “Duyệt Nhan, mày thật sự yêu Trầm Hàn Sanh à?” 

- Đương nhiên. 

- Được rồi. – Hà Na đem rượu trong ly uống cạn, cầm túi đứng dậy, cười cười có chút mất tự nhiên: “Chị ấy cũng sắp đến đây, như vậy tao cũng không thể không thức thời đứng ở đây, tao về, mày hưởng thụ khoảng thời gian tiếp theo tốt nhé.” 

Khi Trầm Hàn Sanh đến, đồ ăn nóng hổi cũng đã được bưng lên, nàng liếc mắt một cái, gà cung bảo, đậu phụ ma bà, vịt hun khói, tôm hương cay... Tất cả đều là các móm ăn Tứ Xuyên kinh điển, mùi thơm vô cùng mê người, nàng ngồi xuống bên cạnh Trịnh Duyệt Nhan, một bên ngửi ngửi, một bên nhìn không được nói: “Buổi tối chỉ nên ăn nhẹ, ăn món cay Tứ Xuyên không phải lựa chọn tốt.” 

- Bệnh nghề nghiệp, rõ ràng chị thèm chảy nước miếng, còn muốn nói mấy lời trái lương tâm. – Trong ánh mắt Trịnh Duyệt Nhan mang theo chút khinh thường. 

Trầm Hàn Sanh cười cười, đưa một miếng vịt vào trong miệng, cảm giác được da thịt mềm mại, khen ngợi hết lời, lại không khỏi thở dài: “Có tiền thật tốt, mỗi ngày đều có thể ăn những gì mình thích.” 

- Vốn là định ăn hải sản, ở đây hải sản cũng tốt lắm. 

- Đúng vậy, tôi nhớ em thích ăn hải sản. 

Trịnh Duyệt Nhan cố gắng như vô tình nói: “Ngày hôm qua ba em và biểu tỷ phu trở về, tiệc ở nhà là ăn hải sản á, hôm nay lại ăn nữa không có khẩu vị. Hà Na thích ăn cay, em cũng bị cậu ấy làm thích theo, món cay Tứ Xuyên là lựa chọn không tệ.” 

Yết hầu Trầm Hàn Sanh như bị cái gì chặn lại, tốc độ nuốt chậm xuống, thả tay bên cạnh chén thủy tinh. 

- Ba em đúng là một ông chồng không tốt, đi ra nước ngoài cũng không mua gì cho mẹ em, tại mẹ em muốn mua gì đều có thể tự mua, còn biểu tỷ phu nhà em lại mang về hai thùng quà cho biểu tỷ. – Trịnh Duyệt Nhan cảm thán một chút, thấy Trầm Hàn Sanh cúi đầu uống nước, một tay đoạt lấy ly nàng. 

- Làm gì vậy? Cay như thế còn không cho người ta uống nước sao? – Trầm Hàn Sanh có ý đồ che dấu cảm xúc mình xuống thấp, khẽ oán giận. 

Trịnh Duyệt Nhan nhíu nhíu đôi mi nhìn nàng: “Biết không, hôm nay chị đến muộn.” 

Trầm Hàn Sanh không nghĩ đến nàng lại chuyển đề tài nhanh như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Hả? Tôi nói xin lỗi rồi mà.” 

- Không đủ thành ý, nhận trừng phạt. 

- Phạt thế nào? – Trầm Hàn Sanh biết nàng khôn ranh quỷ quái, nghe nàng nói như thế có chút đau đầu. 

Trịnh Duyệt Nhan cầm lấy một chai Alsace Gewurztraminer, rót cho nàng một ly, đáp phi sở vấn nói: “Uống cái này có thể giảm bớt vị cay.” 

Trầm Hàn Sanh cầm ly lên, cảm nhận được mùi hương thơm ngát say lòng người, ngạc nhiên hỏi: “Rượu này thơm qua, giống mùi trái cây, lại giống mùi hoa, quả thật làm người ta say mê.” Cúi đầu uống một ngụm, cười nói: “Chua chua ngọt ngọt, uống ngon thật.” 

- Đừng bị mùi hương của nó mê hoặc, người không biết uống nhiều một chút sẽ say ngay, cơ mà cũng không sao, bởi vì đây chính là điều em phạt chị, đêm này uống rượu cùng em, em muốn uống cỡ nào chị phải uống cỡ đó, cho nên sớm hay muộn chị cũng sẽ say thôi. – Trịnh Duyệt Nhan cười như tiểu hồ ly ăn trộm đường, thiên kiều bá mị.

* Thiên kiều bá mị: Xinh đẹp, quyến rũ. 

- Không thành vấn đề. – Khóe miệng Trầm Hàn Sanh hiện lên vẻ tươi cười, thản nhiên nói: “Dù sao ngày mai tôi cũng không cần đến bệnh viện, mà gần đây tôi cũng thích uống rượu.” 

Xô đá bên cạnh chiếc giường lớn trong phòng ngủ có một chai rượu đỏ, Trầm Hàn Sanh nằm trên giường, đầu óc choáng váng, gương mặt tái nhợt đã ửng đỏ, Trịnh Duyệt Nhan nghiêng người nằm bên cạnh nàng, tay chống đầu, phát ra tiếng cười khẽ: “Chị say rồi à?” 

- Không có, chỉ là đầu hơi nặng, em yên tâm, tôi vẫn nhận ra khuôn mặt em. – Trầm Hàn Sanh nghiêng đầu, đột nhiên muốn vui đùa. 

- Tốt lắm. – Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ thực vừa lòng với trạng thái của nàng, nháy nháy mắt: “Bởi vì em muốn nói với chị, tối hôm qua em nhắc đến chị trước mặt ba mẹ em.” 

- Nhắc đến tôi? Nhắc đến tôi làm gì? – Trầm Hàn Sanh rất ngạc nhiên. 

- Em nói với họ em thích chị. 

- Hả? – Trầm Hàn Sanh giật mình một cái, cơ hồ tỉnh lại từ cơn say, lấy tay chống giường, có chút cố sức ngồi dậy, trợn to mắt nhìn Trịnh Duyệt Nhan. 

- Em chỉ nhắc đến chị, không có nói chị là nam hay nữ, chuyện này giữ lại sau này nói. 

Nàng nói chuyện, giọng điệu và vẻ mặt đều rất tự nhiên, giống như nói đến việc thường ngày, Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, lòng vẫn đang treo trên không trung. 

- Hàn Sanh, chị khẩn trương à? 

Trầm Hàn Sanh nuốt nước miếng, lập tức lắc đầu: “Không... Không có.” 

- Thế có muốn em chia sẻ với chị một bí mật, cho chị thả lỏng một chút không? – Thanh âm Trịnh Duyệt Nhan nhu thuận lại ngọt ngào, nụ cười cũng quyến rũ cực kỳ. 

- Bí mật... Bí mật gì? – Trong lòng Trầm Hàn Sanh bỗng có cảm giác không ổn, lời nói trở nên lắp bắp kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.