Cũng lại một ngày không có gì biến hóa, buồn tẻ và chán nản. Nhưng trong lòng cũng không có chờ mong, bình thản chịu cực nhọc, duy chỉ có khi kết thúc một ca phẫu thuật, nhìn thấy ánh mắt cảm kích của bệnh nhân, nỗi u buồn trong lòng Trầm Hàn Sanh mới có thể gợn lên một chút vui vẻ.
Khi về nhà, vẫn là đã khuya, mở cửa, đóng lại, cởi áo khoác, điều đầu tiên phải làm là đi đến nhà tắm rửa tay. Nàng có bệnh sạch sẽ nhẹ, tay vịn của tàu điện ngầm, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người chạm qua, nghĩ đến điều đó, nàng lại rửa tay lâu hơn một chút.
Rất nhiều bọt trắng theo nước ào ào chảy xuống, thành một xoáy nhỏ rồi biến mất, dần dần trở lại là hai bàn tay như cũ, đây là đôi tay điển hình của một bác sĩ phẫu thuật, ngón tay thon dài bạch ngọc, không chỉ xinh đẹp, mà còn linh hoạt cường độ mạnh nhẹ. Trầm Hàn Sanh nhìn chúng, suy nghĩ bỗng nhiên trôi dạt về mùa đông của nhiều năm trước.
Giờ khắc này, nhắm mắt lại, như nhìn thấy một bầu trời đầy những bông tuyết nhỏ bay lượn.
Khi đó nàng còn ở đại học, đến lễ Giáng Sinh, cô gái nàng yêu sâu đậm đến gặp nàng, mặt đường phủ dày tuyết trắng, nơi nơi vẫn rất náo nhiệt, hai người nắm tay đi trong đám đông ồn ã.
- Lạnh à? — Nàng hỏi cô.
Tòng Y nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười ngọt ngào, cười đến có chút ngây ngốc, thanh âm cũng vẫn ngọt mà ôn nhu: "Không lạnh, ở bên cạnh cậu, luôn cảm thấy rất ấm áp."
Trầm Hàn Sanh cười, một tay bung ô, một tay đem tay cô bỏ vào trong túi áo mình.
- Sanh...
- Ừ?
- Tớ thích cậu nắm tay tớ như vậy, tay cậu thật ổn trọng, làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Nàng ngoái đầu nhìn Diệp Tòng Y, ánh mắt ôn nhu lại cẩn thận: "Tương lai tớ có hai điều mơ ước, bàn tay đều phải thật ổn trọng."
- Điều gì? — Cô tò mò.
- Thứ nhất là sau này làm bác sĩ, khi cầm dao phẫu thuật, thứ hai là lúc cậu ở bên cạnh, khi tớ nắm tay cậu. — Trầm Hàn Sanh dừng bước, mỉm cười, chậm rãi nói: "Bởi vì tớ cầm dao phẫu thuật, chẳng khác nào cầm trên tay sinh mệnh của người khác, mà tớ nắm tay cậu, cũng chẳng khác nào nắm lấy sinh mệnh của mình, cho nên đều phải ổn trọng, thật ổn trọng."
- Sanh, Hàn Sanh... — Trong mắt cô lóe lên tia lệ quang trong suốt, nhẹ nhàng gọi nàng, bỗng nhiên lập tức nhào vào lòng nàng, ôm chặt lấy: "Tớ yêu cậu, cậu... cậu cũng là tất cả của tớ..."
Chiếc ô trên tay theo lời của Tòng Y mà nghiêng xuống, sau đó rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Hàn Sanh đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn vào con ngươi trong suốt của cô, không do dự, đưa tay nâng khuôn mặt thanh thuần vô tà ấy, ngay sau đó hôn xuống thật sâu.
Trong nháy mắt, những bông tuyết trong suốt trắng noãn nở rộ xinh đẹp trên bầu trời, như câu chuyện cổ tích của vô số hình lục giác, thuộc về câu chuyện cổ tích của hai người họ.
Trong ý loạn tình mê, nàng nghe được thanh âm giễu cợt của cô: "Sao lúc này lại đột nhiên lớn gan thế?"
- Lúc này không có người quản chúng ta. — Thanh âm nàng mơ mơ hồ hồ, tìm hai phiến môi đỏ rực, nhẹ nhàng ấn xuống: "Và, cậu cho tớ can đảm."
Cô rất hài lòng với câu trả lời cuối cùng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài nhẹ nhàng như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, ôm lấy cổ nàng, chủ động hôn lên.
Âm thanh ồn ào náo động của thế trần dần đi xa, đất trời cứ yên lặng như vậy, thời gian cũng ngưng đọng, điều duy nhất có thể cảm nhận được, chỉ có ngọt ngào, cỗ ngọt ngào vô cùng vô tận, làm cho người ta sẵn sàng vĩnh viễn sa vào cái ngọt ngào ấy.
Trầm Hàn Sanh bên môi không khỏi hiện lên một tia cười ngọt ngào, nhưng mà, khi dần dần đến hồi kết thúc những kỉ niệm, ánh mắt cũng mang một khoảng cách, gương mặt mình in rõ ràng trong gương, gương mặt lạnh như băng đó, đang từ từ đưa nàng trở về với thực tế rét buốt.
Nàng nhất thời có chút sửng sốt, đối diện mình cũng là một cô gái tương tự, nhưng kẻ bên môi nở nụ cười hạnh phúc kia giờ phút này thoạt nhìn thật mỉa mai, lòng của nàng như bị ai đó hung hăng đâm một dao, đau đớn qua đi, một cỗ phẫn nộ mãnh liệt hoành hành thổi quét toàn bộ thể xác và tinh thần, nàng đột nhiên thuận tay cầm lấy chiếc ly thủy tinh bên cạnh, thô bạo ném vào gương mặt của mình, rồi "xoảng" lên một tiếng, chiếc ly rơi xuống vỡ nát, tấm gương cũng nứt ra, gương mặt nàng cũng trở nên mờ nhạt.
Hai tay Trầm Hàn Sanh lại nắm lấy bồn rửa mặt, nhẹ nhàng thở hổn hển, lúc này nàng như một con thú bị thương. Thời gian lẳng lặng trôi qua, sắc mặt ửng hồng của nàng dần dần lại hồi phục cái tái nhợt ban đầu, một hồi lâu, nàng rốt cục cũng thẳng đứng dậy, trở về phòng cầm quần áo, xoay gót vào phòng tắm.
Tắm có lẽ là điều thoải mái nhất thế giới, làn nước nóng, dâng lên hơi nước lượn lờ, tựa hồ có thể đem thương tâm, khổ sở, thống khổ, tuyệt vọng, bối rối cùng đủ loại cảm xúc khó chịu, theo lỗ chân lông mang đi phân nửa, sau đó yên lặng bốc hơi vào không khí.
Trầm Hàn Sanh từ trong phòng tắm đi ra, lấy máy sấy tóc, tâm tình đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Ở nhà, nàng luôn thích mặc áo thun, phối hợp với chiếc quần rộng thùng thình, đi chân trần tới lui, loại cảm giác này khiến nàng thấy thoải mái, mà tắm rửa xong nằm trên sô pha, loại cảm giác này cũng rất tốt.
Sô pha rất lớn, thực mềm mại. Trong tất cả những đồ nội thất, nàng chú trọng nhất là giường, sô pha, chiếc ghế dựa trong thư phòng. Thời gian nghỉ ngơi của bác sĩ không có quy luật, lúc mệt chết đi, nàng có thể rơi vào giấc ngủ bất kỳ chỗ nào trong ba chỗ này, cho nên mỗi thứ đều là nàng tỉ mỉ lựa chọn.
Giờ phút này tắm rửa xong, thân thể bỗng nhiên nhẹ đi không ít, chân tay đều trở nên ấm áp, nằm ở sô pha không đến một phút đồng hồ, đã buồn ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, nàng trong lòng tự nói với mình, ngủ đi, ngủ rồi không cần suy nghĩ gì nữa, không cần nhớ đến cô ấy, ngày mai sẽ bận rộn, nên sẽ không thể suy nghĩ được, sẽ không nhớ đến cô ấy...
Mí mắt của nàng bắt đầu nặng nề, nhưng dường như đối nghịch với nàng, tiếng chuông điện thoại trên bàn trà reo lên mãnh liệt, âm thanh vang lên trong sự yên bình và tĩnh lặng của màn đêm lại vô cùng chói tai.
Chẳng lẽ là bệnh viện? Đã trễ thế này đột nhiên thiếu người phẫu thuật sao? Hẳn là khả năng không lớn. Trầm Hàn Sanh vẫn nhắm mắt, tay sờ soạn loạn xạ trên bàn trà, theo tiếng chuông điện thoại bắt lấy, cũng không thèm nhìn một cái, để bên tai: "A lô?"
- Hàn Sanh. — Bên kia gọi tên nàng một cách rất tự nhiên và thân thiết.
- Ai vậy? — Trầm Hàn Sanh đầu óc đang sắp đi vào giấc ngủ có chút trì độn.
Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ khanh khách, vừa nghe Trầm Hàn Sanh đã nhận ra, là thanh âm của Trịnh Duyệt Nhan, nàng bắt đầu có chút không hài lòng, bỗng nhiên nghĩ điều gì đó, thanh âm cư nhiên thực bình tĩnh: "Đã trễ thế này, có chuyện gì?"
Thái độ bình tĩnh của nàng làm Trịnh Duyệt Nhan có chút kinh ngạc, run sợ một chút mới nói: "Chị đã nói không cho em quẫy nhiễu cuộc sống của chị, lần này là em không có quấy nhiễu chị nha. Hôm nay đêm như vậy tìm chị, thật sự là có chuyện không biết phải làm thế nào, em trên đường gặp một chú chó đi lạc, chân giống như đã bị gãy, trên người còn có vài vết thương, chảy máu, em mang đến thú y, nhưng đã đóng cửa mất rồi, cho nên em mới nghĩ đến chị, tuy rằng không phải thú y, nhưng tốt xấu cũng là bác sĩ, chị có thể giúp đỡ không? Nó trông đáng thương lắm..."
Trầm Hàn Sanh không đợi nàng nói xong, liền nói: "Mang lại đây, tôi nói cho em biết địa chỉ."
Cửa nhà mở ra, Trịnh Duyệt Nhan quả nhiên đang ôm một chú chó nhỏ đứng ở bên ngoài, một chú chó lông xù màu nâu, thoạt nhìn hơi bẩn, bởi vì bị thương, một đôi mắt đen mở to đầy đau thương, miệng còn ngừng kêu lên âm thanh "ư ử" thống khổ.
- Em đã đi vào trái tim chị rồi. — Đây là câu đầu tiên khi bước vào căn hộ nàng nói.
Trầm Hàn Sanh sửa lại: "Cùng với một chú chó bị thương lạc đường."
Trịnh Duyệt Nhan cười: "Không thể tưởng được chị cũng có mặt hài hước."
Trầm Hàn Sanh không nói gì, tiếp nhận chú chó con, đầu tiên cẩn thận kiểm tra một lần, sau đó tìm vài thứ cố định chân bị thương. Khi nàng bận rộn, Trịnh Duyệt Nhan xoa thắt lưng, đi qua đi lại ở phòng khách, nhìn từ trên xuống dưới phòng khách nàng. Đèn chùm pha lê nhỏ xinh, tường tuyết trắng, sô pha vàng nhạt, sàn màu cà phê, chỗ này cũng không phải lớn, nhưng mọi nơi đều bày trí rất trật tự sạch sẽ, hơn nữa sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Trịnh Duyệt Nhan âm thầm lắc đầu, quả nhiên là bác sĩ, Duyệt Nhan nhìn nàng đang tập trung tinh thần: "À... Em muốn mượn toilet."
Trầm Hàn Sanh chỉ chỉ, lại cúi đầu. Nhưng trong chốc lát, Trịnh Duyệt Nhan trở lại, nàng ngồi xuống bên cạnh, kỳ quái nói: "Gương rửa mặt nhà chị bị phá."
- Ừ. —Trầm Hàn Sanh cạo lông xung quanh vết thương chú chó, không quan tâm nàng.
- Nhìn giống như bởi vì... — Trịnh Duyệt Nhan nhìn nhìn nàng, thật cẩn thận nói: "Chị bình thường hình như quá mức bình tĩnh, không phải giấu bệnh đó chứ? Chứng luống cuống? Khuynh hướng bạo lực?"
Trầm Hàn Sanh thở dài, ngẩng đầu nói: "Nếu em sợ vậy bây giờ có thể rời khỏi đây."
- Em làm gì sợ, ở đây có ai mà em phải sợ? —Trịnh Duyệt Nhan lui thân mình, nhìn động tác của nàng, lại hỏi: "Sao lại phải cạo lông nó, vốn dĩ đã xấu, cạo lại càng xấu."
Trầm Hàn Sanh thản nhiên nói: "Em phẫu thuật cũng phải như thế, em vì sao thì nó cũng vì thế."
Trịnh Duyệt Nhan nghe xong lời này, đôi mắt đẹp trợn lên, vừa thẹn vừa giận, lại thấy lời này có chút kỳ quái làm cho người ta động tâm ái muội, hàm răng trắng noãn cắn môi anh đào, nhất thời không nói nên lời, nhưng thần thái Trầm Hàn Sanh cũng tự nhiên, hiển nhiên trong giọng nói cũng không có tí nào ngả ngớn.
Trên bàn trà gỗ, có một đống chai chai lọ lọ, Trầm Hàn Sanh dùng nước muối sinh lí làm sạch miệng vết thương của chú chó, sau đó hướng đến một cái hộp rót vào một loại chất lỏng khác, Trịnh Duyệt Nhan phát hiện trong đó có mật ong, vốn muốn hỏi, nhưng để lại trong miệng. Trầm Hàn Sanh hòa tan chất lỏng xong rồi vẽ loạn lên vết thương của chú chó, sau đó cho nó uống thuốc chống viêm, thở ra một hơi: "Tốt lắm, em mang nó về, ngày mai đến thú y, đương nhiên, vài ngày sau cũng có thể tìm tôi, tôi bôi cho nó mấy loại thuốc sẽ tốt hơn."
- Không cần băng bó?
- Không cần.
Trầm Hàn Sanh đứng dậy, đem thu hồi lại những thứ trên bàn trà, sau đó nhìn nhìn Trịnh Duyệt Nhan, rồi đi vào phòng, cầm rất nhiều khăn trắng sạch ra bọc lấy chú chó, nói: "Dùng lấy cái này bao nó, để khỏi bẩn quần áo." Lại hỏi: "Em muốn uống gì?"
- Chị cho em uống gì, em uống đó.
Trầm Hàn Sanh xoay người đi vào phòng bếp, rửa tay, đem hai ly nước chanh ra, một ly cho mình uống, một ly đưa cho nàng. Nước chanh rất mát, còn mang theo vị ngọt mật ong.
- Hôm nay lúc em gọi điện cho chị, tưởng rằng chị sẽ nổi giận, nhưng chị lại không. Thấy quần áo em bẩn, còn lấy khăn bao chú chó lại, hiện tại mọi thứ cũng xong rồi, chẳng những không đuổi em đi, lại còn mời em uống nước.
- Cái này là đạo tiếp khách.
- Có lẽ thế đi, nhưng giọng điệu của chị nhu hòa hơn rất nhiều, em có thể cảm nhận được. —Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười.
Trầm Hàn Sanh nghiêng đầu, thanh âm ấm áp giảm đi vài phần: "Đã khuya, em nên trở về."
Trịnh Duyệt Nhan mắt không chớp nhìn nàng, đôi mắt mèo như ngọc sáng, trong biểu tình cười như không cười lộ ra một tia thông minh: "Không cần thúc giục em đi, em biết thái độ thay đổi của chị là có nguyên nhân, chẳng lẽ chị không muốn nghe sao?"
Trầm Hàn Sanh tay hơi run lên, nước trong ly gần như tràn ra.