Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 67



Chị Diệp nói: “Tôi nói rõ cho cậu nhé, cậu lên thuyền đứng bục, chắc chắn sẽ không kiếm được số tiền cậu muốn, kiểu du lịch trên sông như thế này một tháng chỉ làm hai lần, mỗi lần giỏi lắm là kiếm được một nghìn, cậu đứng bao lâu mới có thể kiếm được nhiều tiền như thế? Trừ phi cậu... muốn làm cách khác, ví dụ như để người ta bao đêm... hoặc mua đứt...”

Bây giờ anh đã không còn gì để mất, nếu phải cho người ta bao đêm, thế thì bao đi. Nghĩ thông hết rồi, nói trắng ra rồi, bao đêm hay không bao đêm cái gì, không phải chỉ là chuyện nam nữ thôi sao? Phụ nữ người ta còn không sợ, một người đàn ông như anh thì sợ cái gì? Cần gì phải vác trên người gánh nặng tư tưởng như thế, cứ hiểu là mình bị người ta đùa giỡn thôi. Suy cho cùng chỉ là chuyện ai bỏ tiền, nhưng làm chuyện đó không phải đều giống nhau sao? Nếu nói cái đó gọi là bị đùa giỡn, thế thì anh đã bị Tiểu Băng đùa giỡn nhiều năm rồi, có bị người ta đùa giỡn thêm mấy lần cũng chẳng sao.

Chị Diệp dường như đọc thấu suy nghĩ đó của anh, bèn lên tiếng: “Ôi, để một người như cậu phải đi đến bước này đúng là không dễ dàng gì. Nhưng cậu đừng tưởng chuyện này đơn giản, nếu người ta đã bỏ tiền ra, người ta chính là... muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, đến lúc đó cậu đừng...”

Anh hỏi một cách cực kì thiếu suy nghĩ: “Còn có thể chơi... như thế nào?”

“Cậu đừng tưởng cậu kết hôn đã lâu, chuyện này chỉ giống như cùng vợ cậu... chơi đùa. Trong cái thế giới này, cậu chỉ là anh chàng non nớt không biết gì, có rất nhiều chuyện cậu không thể tưởng tượng được đâu. Hay là... tôi tài trợ cho cậu nhé, một mặt là vì nghĩ cho cậu, mặt khác cũng sợ cậu... đắc tội với khách hàng, ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty chúng tôi...”

Anh cảm thấy rất mơ hồ, lên tiếng hỏi một cách ngốc nghếch: “Ý chị là sẽ có nguy hiểm... đến tính mạng?”

Chị Diệp cười một tiếng. “Cái đó cũng chưa chắc, nhưng mà... Thôi, có nói cậu cũng không hiểu, dù thế nào tôi khuyên cậu hãy nghe tôi, đừng có suy nghĩ lệch lạc như thế, cậu đừng suy đoán gì cả, hay là bớt chút thời gian đến chỗ tôi lấy tiền đi. Nếu không, cậu hẹn thời gian, tôi sẽ mang đến cho cậu...”

“Thế làm sao được? Tôi nợ tiền của chị, đến lúc nào mới trả hết đây?”

“Nếu cậu sợ nợ ân huệ của tôi, thế thì cứ coi như tôi... bao cậu đi.”

Anh không ngờ chị Diệp lại nói như vậy, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: “Chị đừng... đùa nữa...”

Chị Diệp cười ha ha. “Mặt lại đỏ rồi đúng không? Da mặt mỏng như thế, còn muốn lên thuyền cho người ta bao đêm hả? Chẳng qua cái đồ trẻ người non dạ như cậu lại là kiểu mấy quý bà thích nhất, chỉ cần thấy cậu đỏ mặt là không tiếc bỏ ra cả đống tiền...”

Anh lúng túng không nói được gì, Diệp Tử Mi lại mở lời: “Con người cậu cũng lạ thật đấy, tôi bao cậu, so với người phụ nữ khác bao cậu, không phải đều giống nhau sao? Sao tôi bao cậu, cậu không đồng ý, lại muốn để mấy bà lão bảy, tám mươi tuổi bao sao? Cậu chê tôi không đẹp chứ gì?”

Mặt anh đỏ rần, không đáp lại được, chỉ biết nói: “Đừng... đùa tôi nữa...”

Diệp Tử Mi nhượng bộ: “Thôi, tùy cậu vậy, dù sao đi nữa cậu biết tôi muốn tài trợ cho cậu là được rồi, cậu cứ coi như có một dây ngầm, gặp phải người cậu không thích, hoặc là có người bắt cậu làm chuyện cậu không thích, cậu cứ việc từ chối thẳng thừng.”

Ôm nỗi niềm xúc động muốn làm anh hùng hy sinh quên mình, mượn cái cớ để trút hết những tâm tư riêng của mình, Đàm Duy lại một lần nữa leo lên chuyến tàu “Ngôi sao du ngoạn cùng tôi”. Lần này vẫn hóa trang thành Kim Thành Vũ, nhưng anh đã trở nên lão luyện hơn trước rất nhiều, lại thêm “Lưu Đức Hoa” không có ở đó, cũng không có Tiểu Băng giám sát, tự nhiên hơn bao nhiêu, đứng một buổi sáng đã kiếm được hơn bốn trăm tệ. Anh nghĩ, nếu cứ theo đà này, một chuyến “đứng bục” thôi cũng có thể kiếm được mấy nghìn. Chỉ tiếc là “Ngôi sao du ngoạn cùng tôi” mỗi tháng chỉ tổ chức hai lần, nếu làm bốn lần thì anh có thể kiếm được nhiều hơn.

Doanh thu buổi chiều lại ít hơn nhiều, anh đoán “đứng bục” chính là có quy luật như vậy, những người muốn chụp ảnh cùng anh thì chụp hết trong buổi sáng rồi, buổi chiều chắc hẳn sẽ ít hơn. Đến buổi tối hát karaoke có thể sẽ khá khẩm hơn một chút, lần này anh đã luyện tập mấy ca khúc thịnh hành, hẳn là sẽ làm tốt hơn lần trước.

Nhưng anh vừa ăn tối xong, còn đang nghỉ ngơi trong phòng thì đột nhiên có một phụ nữ trung niên tìm đến cửa. Người đàn bà đó nói một thứ tiếng pha trộn giữa tiếng phổ thông với tiếng Quảng Đông. Anh cảm thấy người phụ nữ này đến đây để bao anh, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng vẫn vờ như ta đây lão luyện, mời bà ta vào.

Bà ta tự giới thiệu là Lâm Kim Viện, bảo Đàm Duy gọi là A Viện. A Viện vừa đến liền bắt anh đoán xem bà ta bao nhiêu tuổi. Anh đoán A Viện ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi, nhưng anh dằn lòng, nói những lời trái với lương tâm: “Nhìn có vẻ chỉ... hai lăm tuổi...”

A Viện rất vui vẻ, thật thà nói mình đã bốn mươi lăm rồi, nhưng bình thường cũng hay chú ý chăm sóc, vì thế không ai đoán được tuổi thật của bà ta, thường chỉ đoán bà ta hai mươi tám, ba mươi, còn đoán bà ta hai mươi lăm thì anh vẫn là người đầu tiên. A Viện nói xong liền hưng phấn mở cửa chạy ra ngoài, làm anh sửng sốt đờ ra. Một lúc sau, A Viện và một người phụ nữ khác cũng tầm tuổi bà ta quay lại phòng của anh, A Viện nói với anh: “Anh nói cho cô ta đi, anh vừa đoán tôi bao nhiêu tuổi?”

Anh đành phải diễn trò theo họ. “Tôi đoán cô khoảng hai mươi lăm, nhưng cô nói cô...”

A Viện cắt ngang lời anh, chỉ vào người đàn bà kia rồi nói: “Cậu đoán xem A Văn bao nhiêu tuổi?”

Anh có phần khó xử, đoán nhiều, chỉ sợ bà A Văn này không vui, còn đoán ít, lại sợ A Viện không vừa lòng, hiện tại anh không biết trong hai người rốt cuộc ai mới là chủ nhân của mình, vì thế cũng không muốn đắc tội với ai, do dự một lúc lâu mới nói: “Cũng là... hai lăm thì phải?”

A Văn tỏ ra vui vẻ, còn A Viện lại không vui, nói: “Cô ta lớn hơn tôi ba tuổi, sao anh lại đoán chúng tôi bằng tuổi nhau?”

Anh rất xấu hổ, không biết nói thế nào mới được, hai người đàn bà thì cứ thì thà thì thầm. Anh nén giận, mẹ kiếp, ăn cơm xong không có chuyện gì làm hả? Mang tôi ra để đùa? Nghĩ đến tuổi của hai người này, anh cảm thấy bọn họ cũng không hẳn đến để bao anh, một người bốn lăm, một người bốn tám, e là đều lên chức bà nội hết rồi, hơn nữa cũng đã đến thời kỳ mãn kinh từ lâu rồi, còn bao đêm cái quái gì?

Anh sửa sang lại quần áo, chuẩn bị ra ngoài, A Viện quay lại, nói muốn cùng anh “nói” chuyện một lát. Anh không có lòng dạ nào để “nói” chuyện cùng bà ta, chỉ muốn đến phòng karaoke kiếm tiền, liền trả lời lấy lệ: “Tôi phải đến phòng karaoke đây, không đi sẽ bị trừ tiền.”

A Viện nói: “Tôi trả cho anh.”

Anh nghĩ xem ra là đến để bao đêm thật, nhưng già như thế rồi... Anh tiếp tục trả lời lấy lệ, rằng không đi không được, nhưng A Viện dày dặn kinh nghiệm, bảo anh đang ở “bến vui chơi”, karaoke không phải là không đi không được. Anh nhớ đến quyết tâm của mình trong chuyến đi lần này, cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống để xem tình hình sẽ phát triển như thế nào, nghĩ bụng A Viện già thì già nhưng cũng giống như đàn bà trong gia đình, chỉ cần không bị bệnh lây qua đường sinh dục, không quái gở, kỳ cục, chỉ cần bà ta chịu bỏ tiền thì anh ở lại nhắm mắt đưa chân phục vụ bà ta một lần cho xong.

A Viện hình như không phải là kiểu khách hàng “một tay đưa tiền, một tay giao hàng”, cơ bản không hề nhắc đến chuyện đó, chỉ ngồi với anh từ từ “chơi”, từ từ “nói”, làm anh sốt ruột không yên, vừa căng thẳng vì chủ đề sắp tới vừa sợ bà ta chỉ bám lấy anh để trò chuyện, nếu vậy thì quá lãng phí thời gian kiếm tiền của anh.

Cho đến hơn chín giờ, A Viện vẫn chưa đề cập đến chuyện bao đêm, anh cũng không muốn “chơi” cùng bà ta nữa, liền đứng dậy, nói: “Tôi thật sự phải đi rồi.”

A Viện đáp: “Anh đợi tôi gọi điện thoại đã.”

Bà ta gọi điện thoại xong, A Văn đã xuất hiện ở cửa, xin lỗi vì bận chút việc nên đến muộn, sau đó còn thản nhiên bàn “mối làm ăn” với anh, nói muốn “chơi ba”, tám trăm tệ, được hay không?

Anh hỏi: “Ba... Chơi ba nghĩa là sao?”

A Văn tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhìn anh một cái. ““Chơi ba” cũng không biết, còn lăn ra đây?”

A Văn giải thích một lát, anh vẫn chưa hiểu, chỉ nghe thấy mấy chữ “ăn bào ngư”, từ trước đến giờ anh chưa từng được ăn bào ngư, nhưng anh biết bào ngư rất đắt, tưởng là A Văn mời anh đi ăn bào ngư, lập tức cuống lên: “Ăn bào ngư? Tốn bao nhiêu tiền? Trên thuyền làm gì có bào ngư mà ăn?”

Hai người đàn bà cười đến điên đảo, xong rồi mới nói: “Trên thuyền có rất nhiều bào ngư... anh chưa ăn bao giờ hả? Anh... chưa từng làm “kiểu 69” à?”

“Kiểu 69” anh đã từng nghe nói, vì thế cuối cùng cũng hiểu “ăn bào ngư” ở đây là gì, cảm thấy kinh tởm nhíu mày rồi nghiêm nghị nói: “Tôi không làm cái đó.”

“Anh không làm cái đó? Thế anh làm cái gì?”

Câu hỏi này làm mặt anh nóng như thiêu như đốt, không nói được gì, chỉ cảm thấy cực kì hối hận vì đã làm chuyện này.

“Không làm thì thôi, làm cái khác cũng được.” A Văn tiếp tục đàm phán. “Tuy hai người chúng tôi bao anh cùng một lúc nhưng sẽ không để anh bị thiệt, mỗi người chúng tôi sẽ trả sáu mươi phần trăm chứ không phải là năm mươi phần trăm nữa, cho anh kiếm thêm một ít.”

Anh vừa nghe, suýt nữa thì ngất. “Hai người... hai người... Tôi không làm chuyện đó đâu...”

Hai người đàn bà vô cùng thất vọng, A Văn chủ động nhượng bộ: “Thế thì... one by one vậy. A Viện, cô làm trước, tôi làm sau...” Nói xong còn lấy một thứ từ trong túi xách đưa cho A Viện, cười ha ha rồi nói: “Đừng làm anh ta ngỏm nhé, tôi còn có phần đấy...”

“Cái này... để làm gì?”

Hai người phụ nữ nhìn nhau một cái, lại nhìn chằm chằm vào hạ bộ của anh, bật cười hà hà rồi nói: “Để phá thân xử nam chứ sao!”

“Đừng có đùa... Tôi không làm cái này đâu.”

A Viện sửng sốt hỏi: “Anh cái này không biết, cái kia không làm, thế anh muốn chơi thế nào?”

Anh hoảng hốt bỏ chạy. “Bây giờ tôi phải đến phòng karaoke, không có thời gian... “vui chơi” với hai người...”

A Viện muốn tóm lấy anh nhưng A Văn lại nói với bà ta: “Thôi, tôi thấy anh ta ít cũng phải... ba lăm, có khi đã có vợ hoặc đã ly hôn, trước sau gì cũng bị đàn bà hủy hoại thôi...”

A Viện nói: “Ba lăm rồi mà còn tưởng mình trai tráng chắc? Người ta làm đến hai mươi lăm đã nghỉ hưu rồi...”

Nói dứt lời, hai người đàn bà khinh thường nhìn anh một lượt rồi kéo nhau bỏ đi.

Anh bị sỉ nhục liền nổi trận lôi đình, chỉ muốn xuống thuyền về nhà ngay lập tức, nhưng lại sợ phải đền tiền, đành phải dằn lại cơn tức ngập đầu đi đến phòng karaoke, đúng lúc thấy Diệp Tử Mi đang tiếp du khách đến hát ở đó. Anh rất kinh ngạc, vì anh không biết chị ta cũng lên thuyền. Ngồi một lúc, vẫn chưa tìm được cơ hội nào để hát, Diệp Tiểu Mi đã đi đến, cười mỉm, hỏi: “Tôi thấy cậu không đến, còn tưởng cậu đã... tìm được mối làm ăn nào rồi cơ.”

“Sao chị lại đến đây?”

“Đây là thuyền của tôi, sao tôi không được đến?”

“Sáng nay tôi không nhìn thấy chị...”

“Sáng có chút việc nên tôi lên thuyền ở trấn L.” Diệp Tử Mi thấy tâm trạng anh sa sút, bèn quan tâm hỏi: “Sao vậy? Không vui à? Không vui thì đừng hát nữa, chúng ta đi uống rượu...”

“Không hát không phải đền tiền à?”

“Tôi đã nói đây là thuyền của tôi, cậu còn sợ cái gì? Tôi bảo cậu đi uống rượu, ai dám bắt cậu đền tiền? Đi thôi, ở đây không có giọng ca nào hay cả, hát cũng chẳng để làm gì...”

Anh đi theo chị Diệp đến quầy rượu, chị Diệp kêu phục vụ đem mấy chai rượu đến phòng chị ta, sau đó nói với anh: “Ngồi đây uống không hay, bị người ta để ý, đến phòng tôi uống đi!”

Anh theo chị Diệp về phòng của chị ta, căn phòng rất sang trọng, xa xỉ hơn phòng của anh nhiều. Hai người ngồi xuống uống rượu, anh làm mấy chén lót dạ, trở nên vô cùng nhiều chuyện, chủ động kể về chuyện anh và Tiểu Băng ly hôn, kể đến chỗ đau lòng, nước mắt lại trào ra.

Chị Diệp khuyên giải: “Thật ra chuyện này nghĩ lại cũng có chỗ tốt, cũng không có gì ghê gớm. Ly hôn thì ly hôn, một con bệnh như cô ta, suốt đời đều cần người ta chăm sóc, đều phải uống thuốc, tiêm chích, làm không tốt còn có thể xuất hiện phản ứng đào thải, bao công sức đều đổ xuống sông xuống biển, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, nếu thế còn phải tốn bao nhiêu tiền nữa đây?”

Anh rất mơ hồ, tuy cũng hiểu được điều này nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn, anh luôn cảm thấy một khi đã kết hôn, nghĩa là đã trở thành một gia đình, dù khổ đau hay mệt mỏi cũng là chuyện của cả nhà, bây giờ một mình anh lẻ loi, cô đơn, muốn chăm sóc ai cũng không được.

Diệp Tử Mi an ủi anh: “Cậu cũng đừng ghen tuông với cái gã Tiểu Lục gì đó nữa, cậu ta cũng là một cái toilet mới, có thơm cũng chỉ ba ngày. Bây giờ cậu ta có thể cướp Tiểu Băng từ tay cậu, cậu ta rất đắc ý, đợi đến lúc dính nhau được một thời gian, cảm giác mới mẻ kia cũng trôi mất, nhiệt huyết chẳng còn được như xưa, hai người sớm muộn cũng rạn nứt. Tiểu Băng sẽ có ngày khóc mù cả mắt.”

Anh nghĩ đến việc Tiểu Băng sẽ rơi vào kết cục thê thảm như thế, trong lòng rất khó chịu, rất lo lắng, bèn hỏi tiếp: “Chị thật sự nghĩ vậy sao? Thế... nếu Tiểu Lục bỏ mặc Tiểu Băng, cô ấy phải làm sao đây? Ngộ ngỡ cô ấy có phản ứng đào thải nghiêm trọng, lại phải ghép thận mà Tiểu Lục không chịu bỏ tiền, thế thì phải làm thế nào?”

Diệp Tử Mi xót xa nhìn anh. “Cậu đúng là... đồ ngốc! Cô ta đã không cần cậu nữa, cậu còn lo cho cô ta làm gì? Chẳng lẽ cậu vẫn mong chờ một này Tiểu Lục không cần cô ta, cậu sẽ nhặt cô ta về ư?”

Anh nghĩ một lát rồi nói: “Tôi sẽ không nhặt cô ấy về, không có ý nghĩa gì cả, nhưng mà với tư cách là... bạn bè, có lẽ vẫn nên giúp cô ấy. Ý tôi là... nếu tôi có khả năng...”

“Với cách làm của cậu, cả đời này cậu sẽ nợ nần chồng chất thôi...”

“Thật ra cách làm của tôi và của chị không phải đều như nhau cả sao? Chẳng phải chị cũng chưa ly hôn... với chồng chị ư?”

“Tôi giống cậu sao được? Chồng tôi không chạy theo người khác, nếu hắn ta chạy theo người ta, tôi cầu còn chẳng được, vì hắn ta không những không kiếm được tiền, ngay cả... chuyện vợ chồng cũng không làm được... Tôi chỉ muốn giữ gìn gia đình của mình thôi, người ngoài nhìn vào chồng của tôi, mặt mũi tôi cũng được thơm lây, tâm trạng cũng khá hơn một chút... Dù gì cũng có người bầu bạn, bởi vì những người tôi tiếp xúc, tuy bây giờ không tiếc tiền cho tôi nhưng cũng chẳng ai muốn sống cả đời với tôi cả... Nhiều lắm cũng chỉ là lén lút nuôi tôi ở bên ngoài thôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.