Ái Tại Đồ Thư Quán

Chương 5



Ngày thứ hai, Lâm Húc 10h chạy tới thư viện. Hạ Trạch còn sớm hơn hắn.

Ngày thứ ba, Lâm Húc 2h30 chiều chạy tới thư viện. Hạ Trạch còn sớm hơn hắn.

Ngày thứ tư, Lâm Húc không đi, buổi sáng có lớp, buổi chiều thì thi.

Ngày thứ năm, Lâm Húc 7h40 chạy tới thư viện — dĩ nhiên là hắn đến sớm hơn Hạ Trạch.

Hắn buồn chán mà nhìn đồng hồ hơn nửa tiếng, Hạ Trạch tới.

Rất rõ ràng là Hạ Trạch có chút giật mình khi thấy người này tới sớm hơn mình, thân mật cảm thán: “Sao tới sớm vậy?”

Lâm Húc vừa ở trong lòng nói “Hứ, vậy mà cũng hỏi” vừa trả lời: “Ừ, sắp có một cuộc thi rồi, còn rất nhiều thứ chưa ôn tập.”

Hạ Trạch ngồi ở đối diện Lâm Húc, lấy ra sách của mình.”Ngày mai mình cũng có 1 cuộc thi, cùng nhau cố gắng thôi.”

Kỳ thực Hạ Trạch nói vậy cũng không có ý gì đặc biệt.

Nhưng Lâm Húc thì giống như gà trống hăng máu vậy, vừa đến trưa cũng không hề thấy buồn ngủ.

Buổi trưa cơm nước xong lại tới thư viện đọc sách, lúc này hắn mới phát hiện bản thân rất có tiềm lực học tập, bởi vì với cùng một đề trước đây chỉ biết đoán bừa giờ đã có thể hiểu được hơn phân nửa.

Giữa trưa, buồn ngủ tựa như mực nước nồng đậm, từng giọt rót vào không khí, sau đó nhanh chóng lượn lờ, khuếch tán, rất nhanh bao vây toàn bộ thư viện … Mọi người thay phiên nhau ngáp giống như thủy triều, từng cơn sóng nối tiếp nhau. Phần lớn mọi người đều thu dọn đồ để về phòng ngủ 1 giấc, cũng sắp tới 1h, thư viện tầng 5 chỉ còn lại hơn 20 người, cùng với vô số chồng sách vở chất chồng.

Mấy ngày hôm trước đến giờ này Lâm Húc nhất định về.

Thế nhưng hôm nay máu hăng trong người hắn tăng cao, hắn không định về ngủ trưa, dự định xem cho xong hết quyển sách.

Lúc thì hắn cật lực, lúc thì thoải mái mà nghiên cứu sách vở, những định nghĩa khó hiểu, những bài mẫu cùng bài tập, từng tờ từng tờ mà lật tờ giáo trình, cũng không biết là qua bao nhiêu lâu, rốt cục hắn cũng xem xong hết đống chương và tiết này, bắt đầu làm bài.

Hắn thở dài 1 hơi, dựa lưng vào chiếc ghế nhựa lam sắc phía sau, co giãn thắt lưng mình.

Nhưng cũng vào lúc này, hắn mới để ý thấy Hạ Trạch đã ngủ.

Bình thường Hạ Trạch xem sách đều liên tục không ngừng.

Còn hắn thì thường lấy tay mình làm gối thẳng giấc ngủ trưa.

Tay phải y im lặng nằm ở cánh tay mu bàn tay có huyết quản thanh sắc nhàn nhạt, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, ngón tay dài xinh đẹp, móng tay có một màu hồng nhạt. Mà tóc mai màu đen tuyền của y lại thả rơi nằm ở cánh tay cùng mặt bàn, dựa theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, thoạt nhìn tựa như con mèo ngoan ngoãn, khiến người ta thật muốn đưa tay xoa … À, còn có lỗ tai lộ ra dưới mái tóc đen, vừa trắng lại có chút hồng nhuận, thật không biết khi sờ vào sẽ có cảm xúc thế nào.

Bất tri bất giác, phía sau lưng Lâm Húc dần rời khỏi lưng ghế.

Hắn chậm rãi nằm dài ra bàn, đen cánh tay đặt ngang bàn, đặt cằm mình lên đó. Đương nhiên, hắn làm vậy không phải vì định ngủ trưa, mà là vì hắn muốn nằm gần lại để quan sát người trước mặt mà thôi.

Woa, lông mi y đôi lúc sẽ run rẩy nha.Là đang nằm mơ à? Không biết đang mơ gì nhỉ?

Hơi thở của y … thật đúng là nhẹ … tựa như cây bồ công anh bay trong gió vậy, nếu nghe không kỹ, thì sợ rằng sẽ không nghe thấy được. Nếu như hô hấp của Háo Tử cũng nhẹ như vậy, buổi tối cũng sẽ khiến hắn đỡ phải chịu dày vò rồi.

Đang trong lúc Lâm Húc miên man suy nghĩ, bàn đột nhiên rung động.

Lâm Húc hoảng sợ, vội vàng thu hồi móng vuốt chuẩn bị chạm tới tóc của đối phương, nhanh chóng ngồi dậy.

Hạ Trạch cũng ngồi dậy, sau đó lấy ra điện thoại di động từ trong balô của mình.

Lâm Húc làm ra bộ dáng đang đọc sách, nhưng thật ra luôn ngắm y.

Hạ Trạch rõ ràng đang cầm điện thoại, nhưng không vội xem.

Y ngồi ở ghế, lấy tay dụi mắt, dường như vẫn còn mơ ngủ.

Tóc mái của y do ngủ nên bị vén lên, có chút vểnh, khiến cái trán cùng gương mặt trắng nõn cũng có chút ửng hồng … Thú vị nhất chính là đôi mắt của y, ẩm ướt, khóe mắt phiếm hồng, thoạt nhìn đặc biệt mê ly …

… It nhất … cũng phải mất hết mấy phút ánh mắt của Hạ Trạch mới mới khôi phục bình thường.

Y dùng ngón tay mở bao, sau đó ngón tay linh hoạt trượt trên iPhone.

Tay y không ngừng được bao lâu thì điện thoại lại rung lên.

Y có chút biếng nhác mà dùng tay trái chống má mình, ngón tay tiếp tục trượt trên màn hình. Từ từ, bên khóe miệng y liền hiện lên 1 nụ cười, thoạt nhìn … thật đúng là TM đẹp!

Lâm Húc vừa rình xem y, vừa bình luận.

Thế nhưng không biết vì chuyện gì, tâm tình hiện tại của hắn cực kỳ phức tạp.

Thấy đối phương nở nụ cười, hắn rất hài lòng.

Thế nhưng, nhận thức được việc đối phương cười trong lúc nhận được tin nhắn của người khác, tâm tình của hắn chẳng hiểu sao lại có chút không vui … trong lòng kỳ quái tự dưng lại có một câu nói .

Hứ, gì mà một mình một cõi chứ, y chẳng phải cũng có bạn sao.

HẾT PHẦN 05

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.