Tiếp theo cũng chừng đó ngày, hắn cũng không tới thư viện. Không còn cách nào khác, bản thân hắn không phải là một người thích học tập.
Ngày 25/06, toàn bộ anh em bị thầy giáo Anh ngữ bắt phải viết cảm tưởng, chỉ còn cách lết thân tới thư viện để mượn sách mà thôi. Lâm Húc nhàn rỗi buồn chán, cũng sang chỗ này xem sách.
Đến gian tạp chí nằm ở lầu 3, toàn bộ tạp chí đều được bọc bằng giấy màu vàng đất, được phân loại đặt ra từng giá sách khác nhau: Tiếng Anh, bóng rổ, bơi, súng ống hạng nhẹ …
Hắn bất tri bất giác từ giá súng ống hạng nhẹ lấy ra một quyển tạp chí, a, đúng rồi, quyển này không phải quyển mà lúc trước Hạ Trạch đã từng mượn hay sao! Đúng rồi, chính là quyển này, 《 Lịch sử súng ống 》… haha, hắn thích nhất là xem mấy thể loại này … Thì ra y mượn nó ở đây, hèn gì hắn tìm hoài ở tầng trên mà không có.
Khóe miệng Lâm Húc chợt cong lên.
Sau đó hắn cứ như vậy dựa lưng vào giá sách, cẩn thận lật vài tờ, sau đó có chút buồn cười khi thấy bản phác thảo bằng nét bút máy, hoặc là ở bên cạnh súng ống đó có dấu năm sao, thì ra, thì ra, y thích dạng súng lục cổ điển này nha.
Ngón tay Lâm Húc nhẹ nhàng lướt qua những chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo này, trong đầu dần hiện lên biểu tình của Hạ Trạch khi xem quyển sách này.
Tên đó luôn đặc biệt chăm chú.
Trước tiên y sẽ xem trước 10 trang đầu, để tìm được chỗ thú vị của quyển sách đó.
Sau đó y sẽ bắt đầu đọc lại, lấy laptop ra, đánh máy những ghi chép đó xuống …
Nếu y cảm thấy đặc biệt cảm giác hứng thú, ánh mắt của y tựa hồ cũng loang loáng, nếu gặp phải chỗ nào không hiểu, vùng lông mày của y sẽ nhíu lại 1 ít, thế nhưng sẽ ngay lập tức biến mất, tiếng lật sách của y rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như đang vuốt ve tình nhân vậy …
Lâm Húc đột nhiên đóng sách lại.
Sau đó có chút buồn cười thở dài 1 hơi: Hừ, người nọ đã biến mất rồi, TM mày còn trở về chỗ cũ tìm hình bóng làm gì!
Hắn bỏ hai tay vào túi quần, đi ra khỏi quầy tạp chí.
Thế nhưng, khi hắn đi ngang qua quầy tự học, liền hờ hững liếc mắt vào bên trong, thoáng thấy bóng lưng ở ngay tận cùng bên trong phòng.
Thị lực và năng lực phân biệt của Lâm Húc luôn nhanh như chó vậy.
Hắn liền đẩy cửa, đi nhanh đến thẳng phía bên trong.
Sau đó không chút do dự đứng ngay trước mặt Hạ Trạch.
Hạ Trạch đang mang tai nghe, y đang nghiêm túc nghe nhạc nên không phát hiện.
Mà bạn học nữ bên cạnh lập tức nói với Lâm Húc. “Này bạn ơi … Ở chỗ này đã …”
Hai từ “Có người” còn chưa kịp nói ra, thì đã bị ánh mắt đáng sợ của Lâm Húc dọa đến phải nuốt vào trong bụng.
Lúc này Hạ Trạch mới phát hiện trước mặt mình có một bóng hình cao lớn.
Y ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú mặt không thay đổi của Lâm Húc.
Tiếng nhạc vẫn đang quanh quẩn ở bên tai không dứt, thế nhưng ngón tay lập tức thả ra, trang sách cứ thế mà trượt hết xuống, cho đến khi lần lượt đè lên nhau, đóng lại như cũ.
Lâm Húc hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người chung quanh, cũng không cảm thấy viết tập kích như thế sẽ rất đột ngột, rất khó giải thích, nhưng hắn chỉ biết cảm giác ‘bị lờ’ khiến hắn rất khó chịu, hắn nhất định phải có được đáp án, một đáp án! Hắn đưa tay, liền kéo tai nghe của Hạ Trạch xuống!
Sau đó lạnh giọng hỏi: “Không thích tầng 5 à?”
Hạ Trạch hoàn toàn không biết đối phương đang hỏi chuyện gì: “Hả?”
Lâm Húc kiên nhẫn hỏi tiếp: “Mình đang nói, vì cậu không thích tầng 5, cho nên mới đến phòng tự học tầng 3?”
Hạ Trạch lúc này mới phản ứng lại được, y nhếch khóe môi: “Không phải là ghét hay không, mà là chỗ của mình bị chiếm rồi … Với lại, nếu mình ở đó sẽ rất ầm ĩ, sẽ ảnh hưởng tới cậu.”
Y không nói cho Lâm Húc biết kỳ thực y tới tầng 3 là vì có một cô gái thích Lâm Húc lâu rồi … luôn nói với y là muốn ngồi chỗ của y, nên y buộc phải bất đắc dĩ dời đi.
Lâm Húc nhíu mày: “Không có ồn.”
Hạ Trạch: “?”
Lâm Húc: “Lần sau nhớ tới tầng 5 tự học.”
Hạ Trạch càng không rõ, y cười bất đắc dĩ: “Kỳ thực tầng 3 cũng …”
Y còn chưa nói hết, đã bị Lâm Húc cắt ngang: “Lên tầng 5.”
Lâm Húc nhìn thẳng vào y, đôi mắt đen như bóng đêm.