Hạ Trạch nhìn người nam sinh cao lớn trước mặt mình, đôi mắt cong lại: “Cám ơn … nhưng tại sao cậu phải làm vậy?”
Lâm Húc sửng sốt 1 chút mới nói: “Đương nhiên mình không phải giữ ghế không cho cậu, cậu phải nói cho mình biết những quyển sách đó cậu mượn ở chỗ nào.”
… Đây là cái cớ ra thế nào vậy trời.
Thế nhưng Hạ Trạch không phải dạng người thích nghi ngờ người khác.
Có người đồng ý giữ cho mình chỗ tốt nhất nằm bên cửa sổ ở tầng 5 sao còn không muốn chứ.
Thế rồi, tựa hồ tất cả quay trở về vị trí ban đầu.
Chỉ cần không có lớp, là có thể thấy hai người họ ngồi ở hai bên bàn màu ngọc bạch, cùng nhau an tĩnh xem quyển sách trên tay mình, tay phải cầm bút, viết viết vẽ vẽ ở trên laptop. Lâm Húc thở dài 1 hơi, nếu không có Hạ Trạch, thì với hiệu suất ôn tập tốc độ rùa bò của hắn có thể khiến hắn rớt môn nữa mất.
Thế nhưng chuyện vừa rồi lại khiến mọi chuyện trở nên hoàn toàn khác biệt …
Đại khái là, giữa hai người họ nói chuyện càng nhiều, càng nhiều hơn.
Lúc gặp mặt, sẽ gọi tên của đối phương.
Gặp phải chuyện thú vị, sẽ chia sẻ với nhau.
Nếu thi không được tốt, sẽ cùng nhau chửi bới oán giận.
Nếu xem qua mấy phim điện ảnh tiểu thuyết đặc sắc, sẽ cùng nhau thảo luận một chút tình tiết.
Gặp phải cuộc thi mà đối phương đã trải qua, có thể nhờ đối phương trợ giúp nêu chút ý chính, nếu gặp phải đề khó, sẽ cùng nhau thảo luận.
Vừa qua được cuộc thi tập trung, hai người họ liền thích chui lên tầng 6.
Tỷ như ngày hôm nay, Hạ Trạch cùng Lâm Húc đi tới cuối phòng đọc sách, vừa quẹo 1 cái, liền thấy được một cánh cửa nhỏ màu vàng. Hạ Trạch mở nó ra, liền nghe được tiếng điều hòa ong ong, một mùi sách cổ ập vào mặt.
Lâm Húc sợ hãi kêu lên: “Woa, còn có chỗ này nữa hả?”
Hạ Trạch cười: “Cậu đã học tới năm thứ 3 đại học mà còn không biết chỗ này, có phải thất bại quá không đấy?”
Vừa tiến vào, một loạt sách danh nhân truyện ký, sách lịch sử, tiểu thuyết trinh thám, tác phẩm danh gia ngoại quốc, Lâm Húc liền nói: “Toàn bộ sách mà cậu mượn đều ở đây hết hả?”
Hạ Trạch nhỏ giọng nói: “Đa số. Tư liệu ở đây đầy đủ hết, nhất là về mặt ngôn ngữ, cậu có thể tìm được các dạng sách tham khảo tiếng Anh, Nhật, Nga, Pháp …, mấy phiên bản sách giáo khoa, còn có rất nhiều tác phẩm song ngữ Trung Anh hoặc giáo khoa tiếng Anh, các dạng tiểu thuyết trinh thám kinh dị tiểu thuyết trinh thám cũng khá hay, với lại, lúc trước mình còn ở đây xem 《Hannibal》đó.”
Lâm Húc: “《Hannibal》? Đó không phải là tập tiếp theo của 《Sự im lặng của bầy cừu 》à?”
Hạ Trạch: “Đúng rồi, có rất nhiều là sách đáng xem đó.”
Lâm Húc đi theo Hạ Trạch vào phía trong thì phát hiện ra có khá nhiều đề mục sách hay … Kỳ thực, có rất nhiều sách khiến hắn muốn xem, quyển này mướn mượn, quyển kia cũng mướn mượn, lần đầu tiên hắn cảm thấy một lần mượn chỉ có 6 cuốn quả thật là không đủ mà!
Hạ Trạch dường như biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ cái ghế da trâu màu trắng kia: “Có thể ngồi đây xem một chút, thích thì cầm xuống tầng 5 đọc, nếu chưa đọc xong thì quay lên đây đọc tiếp.”
Không bao lâu, hai người liền cầm lấy sách mặt hướng cửa kính thủy tinh, dựa lưng vào giá sách, cùng nhau ngồi ở ghế da trâu xem.
Bọn họ thường thường trầm mặc nửa tiếng đồng hồ, nếu sau đó gặp chỗ nào kinh ngạc, sẽ cùng nhau thảo luận một chút, sau đó lại tiếp tục xem.
Rất nhanh, mấy tiếng đồng hồ liền trôi qua.
Lâm Húc ngáp 1 cái: “Cậu xem nhiều sách như vậy, có khi nào nghĩ tới việc viết sách hay không?”
Hạ Trạch: “Kỳ thực mình đang viết đó.”
Lâm Húc kinh ngạc: “Đừng nói cậu là vị tác giả thâm tàng bất lộ nào đó nha.”
“Tác giả gì chứ, chỉ là thỉnh thoảng viết chút ít gì đó rồi post lên mạng thôi, cũng chẳng có đọc giả nào hết.”
Lâm Húc: “Cậu viết thể loại gì?”
Hạ Trạch có chút có chút ngượng ngùng rũ lông mi: “À, trường học nè, lịch sử nè, huyền huyễn … Gần đây có một câu chuyện của một người mang tội giết người và đặc công, nhưng mà với thể loại này mình cũng không nắm rõ lắm, cho nên mới qua chỗ này mượn mấy cuốn dạng này để xem.”
Lâm Húc: “Hèn gì thấy cậu nghiên cứu mấy cuốn súng đạn, thuốc độc cùng tâm lý phạm tội, có thể nói cho mình nghe dàn ý của truyện không?”
Khóe miệng Hạ Trạch cong lên, hai hàng lông mi nâng lên, con ngươi bên trong phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ, trong suốt như nước: “Được.”
Lâm Húc thích nhất là bộ dáng lúc Hạ Trạch kể lại mấy tình tiết tiểu thuyết.
Bởi vì lúc đó, y rất đẹp.
Giọng nói không nhanh không chậm phát ra từ đôi môi hồng nhạt, lúc đến chỗ đặc sắc, tốc độ của hắn sẽ có chút mau hơn, con ngươi sáng lên. Lúc này, ngón tay trắng nõn đưa qua đưa lại cũng hóa thành âm nhạc, ở giữa hai người di động qua lại, tựa như trong nháy mắt có ngôn ngữ của chính mình.
Lâm Húc sẽ không nói cho y biết.
Trên thực tế, hắn nghe rất lâu, nghe rất nhiều, nhưng lại không biết Hạ Trạch đang nói cái gì.
Tình tiết của Hạ Trạch tất nhiên hấp dẫn người nghe rồi.
Thế nhưng, trong lòng Lâm Húc đã từ từ từng chút một, một thứ gì đó xinh đẹp từng chút một hiện ra đường viền mông lung ..đó là gì, chính Lâm Húc cũng không biết.
Hắn chỉ biết, tay của mình, luôn luôn kìm lòng không đặng giơ lên 1 chút, rồi lại cố gắng thu lại …
Rất nhiều lần, hắn thiếu chút nữa đưa tay nắm lấy ngón tay lơ lửng trên không trung của Hạ Trạch.
Không có cách nào khác …
Hắn thực sự rất muốn biết, tay xinh đẹp như vậy rốt cục có xúc cảm thế nào, ôn độ thế nào!
Không ….
Không phải …
Thứ hắn muốn biết không chỉ là bàn tay đó, mà càng muốn biết thêm thật nhiều … thật nhiều nữa!