“Buổi tối của hai hôm trước, phải nói là nửa đêm, mẹ đột nhiên lái xe đến nhà em, đây là lần thứ ba mẹ đến nơi em ở, trông bà thật mệt mỏi, bà nói anh đã quay lại. Mẹ nói rằng anh khóc cầu xin bà cho anh biết em được chôn ở nơi nào, mẹ tưởng rằng anh đã quên được em, nhưng giờ đây mẹ biết bà đã sai lầm, anh chỉ là giấu trong tim không muốn nói ra, bà cảm thấy bà đã quá tàn nhẫn khi thương tổn hai người yêu nhau. Tiểu Ngôn, anh có biết khi em nghe được mẹ nói rằng chúng ta là hai người yêu nhau, em vui đến thế nào không? Mẹ nhận sai, mẹ nói không muốn nhìn thấy chúng ta đau khổ nữa cho nên mẹ tìm đến em để nói với em rằng, mẹ thật sự không quan tâm đến cái nhìn của người khác, bà thầm nghĩ muốn cho con của bà luôn được vui vẻ hạnh phúc. Nghe mẹ nói xong, em còn tưởng mình đang nằm mơ.”
Nước mắt thật kỳ quái, cứ mãi rơi xuống rơi xuống, Lâm Mộ nhịn không được, mấy năm nay vắng đi Tô Ngôn không còn ai để cho cậu có thể khóc trước mặt nữa. Tô Ngôn rất khiếp sợ, rồi từ từ chuyển sang kinh hỉ, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Mộ, nhẹ nhàng ôm cậu vào lồng ngực, sợ rằng một động tác sai lầm cũng có thể đem hiện tại trước mắt biến thành bọt nước, trở thành một giấc mộng khác của mình.
“Tô Ngôn, thực xin lỗi, em yêu anh, em sẽ không rời xa anh nữa.”
“Đứa ngốc, biết em vẫn còn sống, có thể chân thật như vậy mà ôm lấy em, em có biết chuyện này đối với anh có bao nhiêu trọng yếu không? Mọi người như thế nào có thể đối với anh tàn nhẫn như vậy? Lừa gạt anh suốt bốn năm, em có biết mấy năm nay không ngày nào là anh không nghĩ tới em không? Cuối cùng anh chỉ có thể lầm lầm làu bàu với gấu nhỏ, Tống Hoa còn nghĩ anh bị thần kinh phân liệt, thật tốt quá, thì ra đều là lừa gạt.”
“Ngôn, anh không hận em sao? Em đã lừa anh.”
“Yêu còn không kịp, như thế nào có thể hận đây?”
Giờ phút này hai người đều không muốn buông tay, cứ gắt gao như vậy mà ôm lấy nhau, muốn làm cho thời gian dừng lại.
Tô Ngôn cầm tay Lâm Mộ, nhẹ hôn lên lòng bàn tay, trên cổ tay còn có những vết sẹo dọc ngang khiến cho người ta cảm thấy ghê người, Lâm Mộ muốn rút tay lại nhưng lại bị Tô Ngôn nắm lấy, nhẹ nhàng vỗ về từng dấu vết kia, “Mộc Mộc!”
“Kỳ thật bác Tần nói đúng, thời gian đôi khi cũng không thể chữa lành được vết thương của con người, thời gian càng lâu thì tư niệm tích tụ càng nhiều, cho đến khi không thể nào chịu đựng được nữa.” Lâm Mộ tựa vào người Tô Ngôn, trong ngực nhói lên bất đắc dĩ nói.
Nhìn Lâm Mộ cái gì cũng không muốn nói, Tô Ngôn càng đau lòng không nói nên lời.
“Chúng ta đi tìm cha và bác Tần cùng ăn cơm thôi.” Lâm Mộ đề nghị.
“Ân.” Lâm Mộ không chết, như vậy chuyện cha giận anh cũng đều là giả vờ đi? Ông chính là phối hợp cùng Lâm Mộ và Tạ Mẫn Chi để diễn trò.
Gặp lại Lâm Khiếu và Tần Dực Minh, cũng đã bốn năm trôi qua, Lâm Khiếu so với trước kia già đi thật nhiều.
“Cha, thật xin lỗi.” Tô Ngôn ngoại trừ xin lỗi cũng không biết nói gì hơn.
“Tiểu Mộ đi mua đồ ăn với bác đi.” Tần Dực Minh biết rõ hai người họ chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, cho nên mang theo Lâm Mộ đi ra ngoài mua đồ ăn.
Nhìn thấy Lâm Mộ và Tần Dực Minh đã rời đi, Lâm Khiếu mới chậm rãi nói, “Tiểu Ngôn, kỳ thật cha là thật sự hận con, bởi vì con mà tiểu Mộ mấy năm nay tự đem mình thương tổn đến không ra bộ dáng gì nữa.”
Nhớ tới vết thương trên cổ tay Lâm Mộ, lại nghe được lời nói của Lâm Khiếu, Tô Ngôn không dám tin tưởng giả thiết của mình lại là sự thật.
Ngày Tô Ngôn lên máy bay cũng là ngày Lâm Mộ ra viện, cậu nói muốn đến ở Giáo Khu ít người tĩnh lặng, cho nên Lâm Khiếu liền đến đó tìm phòng cho Lâm Mộ, trường học cũng không đến, chính là sau đó chỉ nộp luận văn rồi nhận bằng tốt nghiệp, công tác ở đài radio cũng ngừng.
Lâm Mộ cả ngày đem mình nhốt trong nhà, Lâm Khiếu thuê một người giúp việc hằng ngày đến giúp cậu nấu cơm và dọn dẹp phòng, kết quả có một buổi sáng bà đến, nghe trong phòng có một mùi hôi nồng nặc, Lâm Mộ hóa ra là tự sát, may sao người giúp việc đến kịp thời cứu lấy. Bác sĩ nói Lâm Mộ có chứng tự kỷ nghiêm trọng, lại còn bị trầm cảm ức chế và có khuynh hướng tự hành hạ chính mình, Lâm Khiếu nghĩ muốn để cho Lâm Mộ ở cùng mình nhưng Lâm Mộ kiên quyết không chịu. Tần Dực Minh đành phải cho người đến theo dõi cậu 24/24, nhưng không quá hai tháng sau Lâm Mộ lại ở trong phòng tắm cắt cổ tay, thời điểm được cứu về Lâm Mộ còn nói, “Chết đi hồn phách còn có thể gặp được Tô Ngôn, hãy để cho con đi đi.”
Mọi người nghe xong đều bật khóc, đặc biệt là Tần Dực Minh, ông là người cảm nhận được nỗi đau kia rõ ràng nhất, nhìn Lâm Mộ ông bỗng hiểu được kỳ thật năm đó Lâm Khiếu so với chính mình cũng chẳng tốt hơn là bao. Tạ Mẫn Chi sau đó có đến gặp Lâm Mộ, vì muốn làm cho Lâm Mộ quên đi, bà lừa cậu rằng Tô Ngôn đã có bạn gái, Lâm Mộ nên tự mình sống tốt. Không nghĩ tới Tạ Mẫn Chi vừa đi khỏi, Lâm Mộ lại cắt cổ tay mình, vẫn ở chỗ cũ, vết thương còn chưa có khép lại đã bị cắt thật sâu, máu tràn lênh láng. Tạ Mẫn Chi xuống lầu phát hiện mình để quên chìa khóa xe nên quay lại lấy, lúc bà đi lên nhìn thấy Lâm Mộ nằm trên vũng máu, bà bị dọa suýt ngất, nghĩ đến lần này Lâm Mộ có lẽ thật sự sẽ chết.
Không biết nên nói là Lâm Mộ mệnh tốt hay là ông trời dồn tâm tra tấn cậu, Tô Ngôn vừa đi được hai tháng Lâm Mộ đã tự sát đến ba lần. Tần Dực Minh nhờ cháu mình là Tần Hiên vừa lúc chuyển công tác đến ở cùng Giáo Khu với Lâm Mộ, Tần Hiên giúp Lâm Mộ lên mạng để giết thời gian, Lâm Mộ đã đáp ứng Tô Ngôn sẽ không thu âm kịch nữa nên chỉ đi nghe. Tần Hiên thu âm đều là đam mỹ kịch, thường đưa Lâm Mộ nghe thử, có một lần hắn vào vai mỹ công Hải Báo, cần có một bức họa, phát hiện ra trên bàn Lâm Mộ có rất nhiều bức vẽ một nam nhân với nhiều biểu tình khác nhau, Tần Hiên cảm thấy cậu vẽ rất đẹp cho nên nhờ Lâm Mộ vẽ giúp bức tranh Trương Hải Báo. Lâm Mộ cảm thấy việc vẽ Hải Báo cũng thú vị cho nên nhận giúp, lại cùng thu âm có chút quan hệ. Có việc để làm Lâm Mộ bớt miên man suy nghĩ hơn, biết Lâm Mộ thích vẽ, Tần Dực Minh mua cho Lâm Mộ rất nhiều dụng cụ, chỉ cần ở nhà vẽ tranh phác họa, công việc này thật phù hợp với Lâm Mộ.
Kỳ thật không ai hay biết Lâm Mộ yên lặng ở nhà vẽ tranh, không hề tra tấn chính mình là bởi vì cậu lên mạng tham gia vào một tổ kịch, về sau có một người tên “Mộc Mộc hùng” tham gia vào, người kia nói rằng thực thích bức vẽ gấu nhỏ hoa quế của cậu, hỏi có phải chính tự cậu vẽ không, muốn xin một bản. Ngày đó Lâm Mộ lần đầu tiên liên hệ với Sách Hoa muội tử, hỏi thăm về “Mộc Mộc hùng”, nghe bản thu âm của anh, thanh âm quen thuộc truyền vào tai cậu nhưng cậu thật không dám tin anh chính là Tô Ngôn. Về sau ở trong đội nghe được mọi người nói Mộc Mộc hùng là du học ở ngoại quốc, thời gian và địa điểm đều chính xác, thanh âm kia, cậu khẳng định chính là Tô Ngôn. Lâm Mộ không nghĩ tới Tô Ngôn lại đi thu âm, cậu đột nhiên cảm thấy cuộc sống này vẫn là đáng sống. Biết được Tô Ngôn tham gia cậu rất vui, nghĩ muốn mỗi ngày đều có thể cùng anh nói chuyện phiếm, nhưng là cậu không thể để cho anh biết rằng cậu vẫn còn tồn tại, cậu không nghĩ lại làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Tô Ngôn. Cho nên dù cho Tô Ngôn có nghĩ rằng mình là muội tử cậu cũng không giải thích, cậu muốn bảo hộ cái bí mật nhỏ nhỏ thuộc về riêng cậu.
“Tô Ngôn, đừng dễ dàng buông tay, không cần lại làm cho tiểu Mộ thừa nhận quá nhiều thương tổn như vậy nữa có được không!” Lâm Khiếu kỳ thật biết rõ đây là không thể trách Tô Ngôn, nhưng ông yêu thương con mình không khác gì Tạ Mẫn Chi yêu thương Tô Ngôn cả, ông cũng nghĩ muốn con mình được vui vẻ hạnh phúc, hơn nữa ông so với bất kỳ ai khác đều hiểu rõ đối với hai người con trai mà nói cái gì mới là hạnh phúc thật sự, cái gì mới là điều tốt nhất dành cho bọn họ.
Nghe Lâm Khiếu nói nhiều như vậy, Tô Ngôn trầm mặc, Lâm Mộ yêu anh không hề ít, cậu như vậy mà tàn nhẫn tự đối đãi chính mình, làm cho anh cảm thấy vô cùng đau lòng. Cùng Lâm Khiếu và Tần Dực Minh ăn cơm xong, Tô Ngôn mang Lâm Mộ trở lại căn phòng anh đang thuê.
Tô Ngôn tắm rửa xong đi vào phòng, Lâm Mộ đã tắm rửa sạch sẽ đang nằm trên giường nghịch di động đột nhiên ngẩng đầu nói với anh:
“Cái kia, anh về sau đừng đi thu âm kịch nữa có được không?” Lâm Mộ bỗng dưng đề cập tới vấn đề này, Tô Ngôn hoàn toàn không nắm bắt kịp.
“Cái gì?”
“Bộ kịch mới anh nhận còn chưa bắt đầu làm đi? Anh đã đọc kịch bản chưa? Em xem qua thấy không quá thích hợp với anh.”
Tô Ngôn nhớ tới lúc trước có đáp ứng thu âm thêm một bộ kịch mới, chờ anh dàn xếp ổn thỏa sẽ bắt đầu thu, kịch bản còn chưa có đọc kỹ, bất quá nghe nói là sắp tiến hành rồi.
“Kỳ thật lúc trước anh không thích để em đi thu âm đam mỹ kịch, vì cái gì bây giờ anh lại đi làm a?” Tuy mấy năm nay thứ duy nhất để Lâm Mộ và Tô Ngôn có thể liên lạc với nhau chính là kịch radio, hơn nữa chỉ cần nghe Tô Ngôn thu âm kịch mới là cậu liền vội chạy đi nghe, cậu thích nhìn cả tên mình lẫn tên anh đều đồng thời tồn tại, nhưng là nghe Tô Ngôn đối với người khác nói lời ngon tiếng ngọt, bàn chuyện yêu đương thật là khó chịu, cậu hiểu được năm đó vì sao Tô Ngôn không cho cậu tiếp tục tham gia vào tổ kịch.
“Anh là nghĩ muốn giúp em hoàn thành tâm nguyện đi đọc kịch a.” Tiểu hỗn đản này là đang ăn dấm chua sao?
“Giờ không cần làm nữa, lỡ như một ngày nào đó có người biết được anh lại đi đọc mấy thứ này, thấy anh đọc H văn, hình ảnh đại luật sư của anh sẽ bị mất hình tượng đó.”
“Anh cho tới bây giờ vẫn chưa có đọc qua H văn nha.”
“Cái sắp tới không phải có sao?!” Lâm Mộ bất thốt lên xong lại cảm thấy đỏ mặt, chính mình là đang so đo cái gì đây chứ?
“Mộc Mộc của ta, ta thật sự hảo yêu ngươi a. Ngươi đáng yêu quá, làm cho ta muốn ăn ngươi ngay lập tức a.” Tô Ngôn nhớ tới lời thoại trong vở kịch, đè Lâm Mộ ra giường khàn giọng nói.
“Không cần, vẫn còn đau lắm!” Lâm Mộ vội vàng đẩy anh ra.
“Ân? Vậy là tối hôm qua không phải nằm mơ!” Tô Ngôn đột nhiên có phản ứng, màn mây mưa tối hôm qua đều là sự thật.
“Anh là đồ hỗn đản.”
“Thực xin lỗi bảo bối, đến đây, lão công nhẹ nhàng thương ngươi a.” Bây giờ là giờ diễn kịch sao?
“Em không phải bạn diễn của anh, đi mà tìm tiểu thụ của anh ấy.” Lâm Mộ quá quen thuộc với mấy lời thoại này, mỗi bộ kịch của Tô Ngôn cậu đều nghe qua không biết bao nhiêu lần.
“Anh ngửi thấy mùi chua, đúng rồi, Hiên Mộ Bạch là ai?” Đột nhiên nhớ tới nam nhân tối hôm qua đi cùng tiểu Mộ, có vẻ như hai người rất thân nhau.
“Là cháu của bác Tần, tên Tần Hiên, em gọi hắn là sư huynh.” Nhắc tới người này Lâm Mộ vẫn còn tức giận.
“Vậy Bạch Đường couple kia là cái gì?”
“Em như thế nào cảm thấy mùi chua là từ người anh bốc ra?”
“Em cải biên vở “Hoa trong nước?””
Lâm Mô sửng sốt, mới bị phát đi có một lúc đã bị Tô Ngôn trùng hợp nghe trúng? “Anh nghe “Không thể yêu” rồi sao?”
“Không có, là hôm qua lúc tụ hội mọi người nói cho anh biết, “Không thể yêu” là kịch BE sao?”
“Ân, em nghĩ muốn tự mình soạn lại thôi, không ngờ sư huynh khi giúp em đối diễn sau lại tìm người làm cho hoàn chỉnh, đưa lên mạng mà chưa có sự đồng ý của em. Vì vậy mà em với anh ta có một cuộc tranh cãi rất lớn, bác Tần hình như cũng có giáo huấn anh ta, sau lại nhờ người gỡ xuống. Bất quá là vẫn bị nhiều người nghe được, không biết có bị ai đem về phát tán không nữa.”
“Sửa thành HE đi, tên gọi là “Ái tại hoa hương phiêu tán thì”, chúng ta cùng đọc được không? Đọc xong bộ kịch này chúng ta sẽ không làm thêm nữa.”
Giờ khắc này, thật hy vọng có thể cứ như vậy mà trôi qua cho đến khi già đi, đó là cả một đời người, mãi cho đến khi ruộng dâu biến thành biển xanh, mãi cho đến khi biển cạn đá mòn, chết cũng quyết không rời xa nhau…