[Ái Thần Ái Tác Quái Hệ Liệt] Mãn Nguyệt Tình Nhân

Chương 10



Triệu Thiên Luân mang theo Tôn Duẫn Thần trở về Triệu gia, rồi phái tôi tớ đi thu thập toàn bộ gì đó của Tôn Duẫn Thần ở trạch lụi bại kia đem về nhà, sau đó y đi tới phòng của Tôn Duẫn Thần, chuyện trong những năm gần đây không phát hiện, hiện giờ mới phát hiện ra: căn phòng của Tôn Duẫn Thần vô cùng cũ nát, quần áo của hắn cũng rất nhiều cái cũ, vật phẩm tuỳ thân ít đến thảm thương, trừ bỏ những lễ vật hằng năm vào dịp sinh nhật được Triệu Thiên Luân đưa cho là trân quý, còn lại là đồ không có giá trị mà  cũng không được bao nhiêu món, đồ vật so với bọn tôi tớ trong nhà tương tự nhau, thậm chí chén trà trên bàn bị mẻ một góc vẫn còn được tiếp tục sử dụng, ấm trà cũng đã được dùng nhiều năm, là loại hàng hoá rẻ mạt nhất.

Trước kia, Triệu Thiên Luân bận rộn với sinh ý, rồi lại đắm chìm trong đau khổ tang thê, trừ bỏ việc không muốn Tôn Duẫn Thần quá đau lòng vì tỷ tỷ chết sớm, và chú ý đặc biệt đến sức khoẻ thân thể của hắn, còn những mặt khác hoàn toàn không chú ý tới, y cuối cùng cũng sáng tỏ y chiếu cố Tôn Duẫn Thần quá mức thiếu sót.

Hiện tại, khi y cuối cùng chú ý tới này đó các thứ, nước mắt y thiếu chút nữa chảy xuống, y là thương nhân lâu năm, đương nhiên hiểu được người phải ăn mặc, Phật phải kim trang, người bình thường đều xem bề ngoài để đánh giá, y để cho Tôn Duẫn Thần ở lại Triệu gia nhưng so với tôi tớ còn không bằng, đương nhiên ngay cả tôi tớ cũng sẽ dám khinh thường hắn.

“Lại đây, Duẫn Thần, từ hôm nay trở đi, đệ không cần ngủ ở nơi này nữa, nơi này vừa cũ nát vừa uế khí, không thích hợp cho đệ ở.”

“Không cần đâu tỷ phu, đệ ở đây đã quen rồi.”

Tôn Duẫn Thần càng khiêm nhượng, Triệu Thiên Luân lại càng đau lòng: [ đều là do lỗi của mình, nếu chính mình chịu để ý, quan tâm đến Tôn Duẫn Thần nhiều hơn, Tôn Duẫn Thần tuyệt sẽ không chịu nhiều uỷ khuất đến nhiều năm như thế ở Triệu gia, mình lại để cho đệ ấy ở căn phòng kém cỏi nhất, mặc quần áo cũ kỹ, đương nhiên mọi người đều cho rằng mình đối với Tôn Duẫn Thần không quan tâm, nên càng ra sức bức hiếp đệ ấy, tất nhiên đệ ấy cũng sẽ càng ngày càng tự thu mình lại.]

Lời ra tiếng vào của những thân nhân nhàm chán đã làm cho Như Mộng hậm hực mà chết, y tuyệt sẽ không để cho Tôn Duẫn Thần cũng hậm hực mà chết đi như tỷ tỷ hắn, tuyệt sẽ không cho bọn người thích nói hưu nói vượn có cơ hội tra tấn hắn.

“Tới đây.”

Sắc mặt Tôn Duẫn Thần đỏ lên, Triệu Thiên Luân kéo hắn thẳng tới tân phòng được chuẩn bị cho y cùng Vương tiểu thư thành thân, gian phòng này vô cùng xa hoa, trạm trổ bên trong phòng đều do thầy thợ bậc nhất trong thành làm, giường là do cây tử đàn mộc làm ra, vừa to lại vừa mềm mại, hoa văn và màu sắc ở trên đệm chăn đều là thêu thùa xinh đẹp nhất.

“Từ hôm nay trở đi, đệ sẽ ở nơi này.”

Mặt Tôn Duẫn Thần đỏ như lửa, căn phòng này là Triệu Thiên Luân chuẩn bị để ở cùng với tân nương, cách trang trí phòng rất đặc biệt, ngay cả hoa hoa thảo thảo xung quanh cũng là loại riêng biệt, làm cho gian phòng như nằm giữa một rừng hoa cỏ, tựa như cảnh tiên ở nhân gian, hắn ngủ ở nơi này chẳng phải rất quái dị. “Tỷ phu, đệ ở nơi này rất không thích hợp, có rất nhiều điểm kỳ quái.”

Triệu Thiên Luân không nghĩ nhiều như vậy, đối với y mà nói: đây là phòng ở tốt nhất ở Triệu gia, Vương tiểu thư không nhập môn, nó liền để không, y đến đây, thấy căn phòng này liền nghĩ ngay đến sắc mặt đáng ghê tởm của Vương tiểu thư dám đánh chửi Triệu Lí, tự nhiên càng không thích đến, nhưng hiện tại vì y muốn nâng cao địa vị của Tôn Duẫn Thần trong Triệu gia, nên y muốn hắn ở trong căn phòng tốt nhất ở Triệu gia.

“Không kỳ quái, đệ ở nơi này là đúng rồi, nếu không thì căn phòng này để không cũng quá lãng phí, huynh ở tại phòng ngủ chính của mình, cái này để cho đệ ngủ.” Triệu Thiên Luân nói một là một, lập tức kêu phó tì đem toàn bộ đồ của Tôn Duẫn Thần chuyển lại đây, hơn nữa y còn cẩn thận xem qua cái nào cũ hay hơi cũ, y đều ném tất cả, ngay cả quần áo lót của Tôn Duẫn Thần cũng bị y kiểm tra không chừa một cái.

“Tỷ phu, cái này còn có thể mặc.” Hắn muốn cướp lại quần áo bên người mình, liền bị Triệu Thiên Luân nhéo một cái thật mạnh trên cánh tay hắn, nhéo đau đến chảy cả nước mắt, làm hắn không dám tái giơ tay ra bảo hộ quần áo bên người mình.

“Đi.”

Tôn Duẫn Thần hoàn toàn không thể lý giải câu “Đi” này là ý gì, Triệu Thiên Luân thấy hắn bất động, liền lôi kéo hắn ra đường. Gặp những điếm bán những thứ như: trang sức, đai lưng, áo quần, khố hạ, giầy, ấm chén trà, Triệu Thiên Luân đều lôi kéo hắn đi vào, hơn nữa phố thương bọn họ đang đi đều là hàng sang quý nổi tiếng.

“Đệ thích loại hoa văn trên bộ ấm chén trà như thế nào?”

Lão bản lễ phép cùng chu đáo dâng lên chén trà đều là loại hàng nhất đẳng, chén trà thuộc đại biểu của gian điếm nhất định là phi thường sang quý, lão bản giảng giải về cái chén với Triệu Thiên Luân: nào là cự tế di di, được làm từ sứ men xanh, nơi sản xuất ra nó v.v.v, Tôn Duẫn Thần nghe mà choáng váng cả đầu óc, nhưng Triệu Thiên Luân lại lạnh lùng nói: “Không tốt, tái lấy mặt hàng cao hơn lại đây.”

“Tỷ phu, cái này rất mắc sao?”

“Tỷ phu có thể lo được, đệ chỉ cần chọn cái đệ thích là tốt rồi.”

Hắn muốn chọn loại rẻ tiền một chút, màu sắc và hoa văn hơi khó coi, liền bị Triệu Thiên Luân hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái, hắn chấn kinh, lập tức buông cái chén trong tay ra, thành thật chỉ vào một bộ ấm chén trà phi thường tao nhã lịch sự, hoa văn trên đó là những đoá hoa màu đỏ như sắp nổ rộ, bộ ấm trà này phi thường lôi cuốn hắn, vừa bước vào cửa đã thu hút ánh mắt của hắn nhìn đến nó.

“Vậy thì chọn bộ này đi, lão bản, tiền bạc thì đến Triệu gia ta mà lấy.”

Không chỉ mua bộ ấm chén trà, còn mua một miếng bạch ngọc vô cùng quý đến nổi Tôn Duẫn Thần không dám chạm vào, cơ hồ tất cả vật phẩm tuỳ thân của hắn, Triệu Thiên Luân đều mua mới toàn bộ, hắn không biết Triệu Thiên Luân đã chi ra bao nhiêu ngân lượng, chỉ biết là Triệu Thiên Luân đều chỉ nói một câu “đem đến Triệu gia lấy tiền.”, sau đó bước ra khỏi cửa.

“Tỷ phu, chúng ta đã xài hết bao nhiêu tiền rồi?”

Triệu Thiên Luân trừng mắt liếc hắn một cái, “Sao vậy? Đệ sợ tỷ phu không có khả năng chi trả sao? Nói cho đệ biết, tỷ phu không muốn phô trương lên mà thôi, tỷ phu so với bằng hữu họ Lý ở tửu lâu kia của đệ còn giàu có hơn gấp nhiều lần, nếu muốn mua toàn bộ Thiện Ức nho nhỏ của hắn, không phải tỷ phu không thể không mua nổi.”

Tôn Duẫn Thần trợn mắt há hốc mồm, Thiện Ức dược sao? Chiếu theo cách nói kiêu ngạo của Lý Hoành Kiến, hệ thống Thiện Ức dược của bọn họ gồm ba mươi mấy gian, có mặt ở rất nhiều nơi, mà Triệu Thiên Luân lại đi kêu ba mươi mấy gian Thiện Ức dược này là Thiện Ức nho nhỏ sao?

Triệu Thiên Luân phóng nhỏ âm lượng, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Lý do tỷ phu không thích phô trương sự giàu có của mình là vì sợ lắm điều phiền toái, cho nên tỷ phu vẫn im lặng che dấu, làm người sẽ hiểu được ‘đạo quang dưỡng hối’, tỷ phu cũng không muốn tuổi còn trẻ đã bị đạo phỉ sát hại.”

Ánh mắt Triệu Thiên Luân đầy thâm mưu trí tuệ, làm cho Tôn Duẫn Thần lại phát hiện y còn có một khuôn mặt khác, y nhẹ nhàng cầm tay hắn, nói: “Còn có, tỷ phu chỉ nói với một mình đệ, ngay cả lão đại trong tộc, huynh cũng không cho bọn họ biết Triệu gia ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền bạc.”

Tôn Duẫn Thần gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đệ cũng tuyệt đối không kể cho người thứ hai.” Triệu Thiên Luân mỉm cười.

Ban đêm, Tôn Duẫn Thần ngủ ở trong gian phòng mới, mùi gỗ của cây tử đàn mộc tràn ngập trong phòng, trên bàn là bộ ấm chén trà hoa văn màu đỏ mà hôm nay hắn đã chọn, trong lòng vẫn còn nhiều nỗi bất an, hắn miễn cưỡng nhắm mắt lại ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, chính Tôn Duẫn Thần sẽ tự đi múc nước rửa mặt. Triệu Thiên Luân đứng ở xa xa, yên lặng nhìn hắn cầm thuỷ bồn, thiên tân vạn khổ múc nước trở về phòng rửa mặt, trên mặt y không xuất hiện một tia biểu tình gì; liên tiếp ba ngày, nếu y phải ra ngoài đàm sinh ý, thì đều cố gắng nhanh chóng về nhà, xa xa đứng nhìn Tôn Duẫn Thần đang làm gì, hơn nữa cách đối đãi của bọn tôi tớ đối với Tôn Duẫn Thần sẽ như thế nào.

Đến ngày thứ tư, Tôn Duẫn Thần dậy sớm, gió thật lạnh, khi hắn bưng thuỷ bồn muốn đi múc nước, Triệu Thiên Luân đã đứng ở trước cửa của hắn, y đưa cho hắn một tờ giấy, phân phó nói: “Hôm nay, chiếu theo những gì huynh viết trên tờ giấy mà làm.”

Sau khi giao cho hắn một tờ giấy, y liền ly khai, Tôn Duẫn Thần không rõ trong giấy ghi gì liền bắt lấy ánh sáng nhìn xem, mới biết được trong đó viết một số việc mà Triệu Thiên Luân muốn hắn làm, chính là việc muốn hắn làm rất kỳ quái, hắn vừa đọc vừa liên tục lắc đầu, căn bản là không biết nên làm như thế nào cho phải, chuyện công đạo này, hắn có thể nào làm được.

Bên trong viết bốn hạng:

–         Đệ nhất: muốn hắn vào buổi sáng gọi người đi lấy nước cho hắn rửa mặt.

–         Đệ nhị: khi ăn điểm tâm, phải chê món khó ăn, bắt đầu bếp phải làm lại lần nữa.

–         Đệ tam: bảo hắn đến hoa viên cùng với Triệu Lí, đem hết tất cả bồn hoa đập vỡ rồi bắt tôi tớ tới thu dọn.

–         Đệ tứ: càng quỷ dị hơn, muốn hắn gom tất cả tôi tớ trong Triệu gia lại, sau đó mắng mỗi người một vài câu rồi mới có thể cho đi.

Bởi vì là công đạo của Triệu Thiên Luân, hắn không dám không làm, chính là khi làm vừa run vừa khiếp sợ không thôi, hắn đã gọi hơn mười lần, muốn hạ nhân đi lấy nước cho hắn rửa mặt, trời đã sáng, bên ngoài tôi tớ dần dần đi lại, nhưng chính là không một ai thèm để ý tới hắn. Cuối cùng, chính hắn phải đi bưng nước về rửa mặt.

Khi ăn điểm tâm, hắn ngại khó ăn, muốn đầu bếp làm lại một lần nữa, phần kia đem bỏ đi, chính là phần kia bị đem xuống, cũng không thấy phần mới được đem lên. Hắn đói bụng cả một buổi sáng, đến giờ ăn trưa, đồ ăn càng thêm khó có thể bỏ vào miệng, bởi vì quá đói bụng, hắn đành nhắm mắt nuốt đại vài miếng.

Buổi chiều, hắn mang theo Triệu Lí đến hoa viên chơi, muốn Triệu Lí giúp hắn đem tất cả các bồn hoa đập vỡ, Triệu Lí chơi rất vui vẻ, hắn lại một thân ướt đẫm mồ hôi, đợi tất cả đều bị đập vỡ, hắn muốn tôi tớ lên thu dọn, nhưng chỉ có A Hai đi lên sửa sang lại, còn những người khác đứng một bên bắt đầu nói chuyện phiếm, chính là không ai để ý tới mệnh lệnh của hắn.

Hắn thấy chỉ một mình A Hai ra sức, trong lòng nổi lên tức giận, liền chỉ vào những phó tì ngồi ở chỗ kia hóng mát, mắng vài câu, vài người đưa cho hắn một ánh mắt xem thường, vài người liền ha hả cười lạnh.

“Ha ha, cữu thiếu gia Duẫn Thần được vào ở tân phòng, liền nghĩ đến chính mình là tân nương, muốn quản Triệu gia sao?”

“Đúng vậy, cữu thiếu gia có phải hay không nên đổi thành Thiếu nãi nãi nhỉ?”

“Ha ha ha!”

Có người đùa vui còn ác liệt hơn, giả giọng nữ dịu dàng nói: “Tướng công, người đã trở về, để ta hầu hạ người.”

“Nương tử, a, không đúng, cữu gia, ngươi khi nào thì biến thành nương tử của ta?”

“Chỉ cần ta tiến vào tân phòng, liền trở thành nương tử của người, hiển nhiên ta cũng có thể quản hơn một phân nửa Triệu gia.”

Vài người một đáp một xướng, càng nói càng hạ lưu, hai gò má của Tôn Duẫn Thần đỏ bừng lên, hắn vào ở tân phòng, nguyên bản trong lòng cũng có khúc mắc, hơn nữa hắn đối với Triệu Thiên Luân quả thật là thâm tình khó quên, bị bọn họ giáp mặt nói những câu hạ lưu như thế, hắn lại không biết nói lại cái gì để biện giải.

Bọn tôi tớ vẫn tiếp tục những câu nói hạ lưu, giả giọng kiều kiều nói: “Tướng công, thật sự quá may mắn, tỷ tỷ của ta đã chết, mới đến phiên ta hầu hạ người.”

“A a, tướng công, da thịt của ta cũng mịn màng, trắng nõn, so với tỷ tỷ ta cũng không thua kém đâu.”

Tiếng cười vang liên tục bỗng nhiên ngừng lại, tên ti tiện vừa nói xong lại muốn mở miệng nói thêm gì nữa, bị tên bên cạnh vỗ vai một cái, gã liền quay đầu lại mắng: “Làm gì vậy, ta còn nhiều câu hay hơn chưa nói …..”

Gã nói chưa hết câu liền ngậm miệng, không biết Triệu Thiên Luân đã xuất hiện ở đó từ bao giờ, Tôn Duẫn Thần cúi thấp mặt xuống cơ hồ muốn đụng  mặt đất, bị Triệu Thiên Luân biết những người này  dùng những lời nói hạ lưu nói về hắn, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám đối mặt với Triệu Thiên Luân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.