[Ái Thần Ái Tác Quái Hệ Liệt] Mãn Nguyệt Tình Nhân

Chương 2



Hôm nay, Triệu Thiên Luân thừa dịp tiết Thanh Minh, dậy thật sớm, y mang theo Triệu Lí cùng Tôn Duẫn Thần đến phần mộ của Triệu gia để tế bái, sau khi bái xong song thân, mới nắm tay Triệu Lí đến trước mộ của Tôn Như Mộng.

Ánh mắt y nhìn mộ bi thương, một câu cũng không nói, Tôn Duẫn Thần đứng ở một bên bồi y, cũng cảm động lây bi thương của y, bốn năm … cho dù tỷ tỷ đã mất bốn năm, Triệu Thiên Luân đối với nàng vẫn thâm tình như cũ khó quên.

Dù sao Triệu Lí cũng là đứa nhỏ, đứng quá lâu nó sẽ cảm thấy nhàm chán, bắt đầu muốn đi lại, Tôn Duẫn Thần ôm lấy nó, nhỏ giọng báo cho Triệu Thiên Luân biết: “Lí Nhi cảm thấy nhàm chán, đệ dẫn nó đi lanh quanh một chút.”

“Ân, đệ đi đi.”

Nhìn Triệu Thiên Luân biểu tình thờ ơ, Tôn Duẫn Thần biết, trừ bỏ tỷ tỷ ra, ai cũng không có thể làm cho tỷ phu vui vẻ lên được, hắn im lặng nắm bàn tay nho nhỏ của Triệu Lí, bọn họ đi đến một nơi khác có tiểu vườn nở đầy hoa dại để du ngoạn.

Hắn biết Triệu Thiên Luân sẽ ở trước mộ tỷ tỷ nghỉ ngơi một hồi lâu, mới có thể cam nguyện với vẻ mặt cô đơn đi về nhà.

Một lát sau, đã dần dần đến giữa trưa, Tôn Duẫn Thần nói với Triệu Lí: “Lí Nhi, chúng ta đi tìm cha của con nha.”

“Được.”

Triệu Lí ở trong này chơi rất vui vẻ, dù sao nó cũng là còn quá nhỏ, tang mẫu bi thương cũng sẽ không ảnh hưởng tới nó, nó chỉ cảm thấy tiết Thanh Minh là ngày lành, phụ thân cùng cậu sẽ dẫn nó đi ra ngoài chơi.

Tôn Duẫn Thần mang theo Triệu Lí về tới trước mộ Tôn Như Mộng, bất quá không có như năm rồi nhìn thấy Triệu Thiên Luân bi thương đến ủ rũ không thôi. Tôn Duẫn Thần nhìn chung quanh để tìm, chỉ có thể thấy ở nơi rất xa có người đang đứng, nhưng vì quá xa, hắn không thể thấy rõ người kia là ai.

Tôn Duẫn Thần có điểm sốt ruột, Triệu Thiên Luân không có khả năng sẽ rời đi mộ, nếu y có thể rời đi mộ, cũng là bởi vì đã xảy ra chuyện phi thường trọng đại, bằng hiểu biết của hắn đối với y, y tuyệt đối không vô duyên vô cớ rời đi nơi này.

“Lí nhi, chúng ta mau mau đi tìm phụ thân của con, cậu ôm con.”

Hắn bế Triệu Lí lên, vội vàng hướng nơi có người đi đến, hỏi thăm vài người, tìm thiệt nhiều nơi nhưng cũng không thấy Triệu Thiên Luân, có người nói y đi về hướng trong thành, Tôn Duẫn Thần liền mang theo Triệu Lí hướng trong thành đi tìm.

Gần giữa trưa, hơn nữa vẫn ôm Triệu Lí bốn tuổi không buông, đầu hắn chảy đầy mồ hôi, cuối cùng ở khách điếm trong thành tìm được Triệu Thiên Luân, Triệu Thiên Luân đứng ở bên cạnh khách điếm, tựa như bị trúng tà, đứng yên bất động.

Tôn Duẫn Thần vốn muốn gọi y, nhưng bỗng nhiên thanh âm nghẹn ở trong cổ họng, một câu cũng phát không ra, hắn thấy được Triệu Thiên Luân cùng ngày xưa hoàn toàn bất đồng, thậm chí hắn không thể nhận ra Triệu Thiên Luân đang đứng trước mặt.

Ánh mắt thờ ơ mấy năm nay của Triệu Thiên Luân hiện giờ bừng bừng sáng lên, nét mặt của y hoàn toàn toả sáng, Tôn Duẫn Thần chưa bao giờ thấy qua loại ánh mắt cơ khát sáng lên này của y. Giống như y là người khát nước đến sắp chết, phía trước y chính là một dòng suối thơm ngọt, hoặc là mộng đẹp cả đời y tha thiết ước mơ nhất đang ngay tại trước mắt.

Hắn theo ánh mắt đăm đăm toả sáng của Triệu Thiên Luân nhìn lại, một cô nương mặc quần áo màu phấn hồng đang đứng ở nơi đó, đang cùng tỳ nữ bên cạnh nói chuyện, thân hình nàng nhỏ nhắn xinh đẹp, ngay cả chỉ nhìn đến nửa mặt, cũng biết nàng nhất định là tuyệt sắc giai nhân.

Tâm của Tôn Duẫn Thần tức thì lạnh đi hơn phân nửa, hắn không nói chuyện, Triệu Lí làm sao hiểu được tâm sự của người lớn, nó hét lớn: “Phụ thân, ngài đang làm gì vậy?”

Triệu Thiên Luân bị kêu một tiếng như thế, cuối cùng hoàn hồn được hơn một phân nửa, trên mặt y mang theo nét mừng như điên, ba bước cũng thành hai bước chạy tới lôi kéo tay của Tôn Duẫn Thần, thanh âm của y hàm chứa sung sướng thiên đại, căn bản là che dấu không được y đang vui sướng vô cùng.

“Đệ nhìn thấy không? Duẫn Thần, đệ nhìn thấy không? Đây nhất định là ý tứ của tỷ tỷ đệ, huynh ở trước mộ của tỷ tỷ đệ nhìn thấy nàng, đây nhất định là ý tứ của tỷ tỷ đệ.”

Tôn Duẫn Thần trong lòng bàn tay lạnh như băng, bởi vì thanh âm của Triệu Thiên Luân quá mức huyên náo, dẫn tới cô nương ở nơi xa không biết nguyên cớ gì quay đầu lại thoáng nhìn.

Tôn Duẫn Thần ngây dại, bộ dạng của cô nương kia cùng Tôn Như Mộng giống nhau đến bảy phần, nhưng sắc đẹp thì so với Tôn Như Mộng hơn gấp bội. Nhưng hắn biết, mặc kệ đối phương so với tỷ tỷ của mình xấu hay đẹp, chỉ cần nàng lớn lên giống Tôn Như Mộng, thì Triệu Thiên Luân sẽ muốn nữ nhân đó, đây cũng là nguyên nhân vì sao Triệu Thiên Luân như si như tuý, vui sướng điên cuồng.

Triệu Thiên Luân về nhà, ngày hôm sau muốn bà mối tích cực đi tìm vị tiểu thư kia là người nhà nào, thế mới biết đối phương là tiểu thư họ Vương, nàng đi theo cha mẹ đến nhà thúc thúc chơi, nhà nàng cũng không bần cùng, cũng được coi như thư hương thế gia, tuy Triệu Thiên Luân có tiền, nhưng đối phương vừa nghe nữ nhi phải lập gia đình làm kế thất, liền lập tức cự tuyệt.

Triệu Thiên Luân mỗi ngày đứng ngồi không yên, chờ đợi tin tức của bà mối, mặc cho bà mối lợi hại bao nhiêu, đều không thể lay động được người Vương gia, bọn họ nói được rất rõ ràng, nhà họ là dòng dõi thư hương, ngay cả nếu nàng lấy chồng không phải làm quan, cũng tuyệt đối không có chuyện nàng sẽ làm kế thất, lời nói khó nghe: hơn nữa nữ nhi của bọn họ có rất nhiều quan lớn quyền cao chức trọng để ý.

Triệu Thiên Luân chuẩn bị đại lễ, mỗi ngày đi đến vương gia, nguyên bản diện mạo y tuấn tú, người lại thành khẩn thành thật, trải qua chia sẻ tâm tư, hai lão Vương gia có ấn tượng về y rất tốt, chính là việc kết thân vẫn chậm chạp không thể đáp ứng.

Đêm trăng tròn, Tôn Duẫn Thần đợi ở trong phòng, một đêm không thể ngủ say, Triệu Thiên Luân vẫn đợi ở Vương gia, không có trở về, tới hừng đông ngày hôm sau, Triệu Thiên Luân với thần tình sắc mặt vui mừng trở về.

Tôn Duẫn Thần ở đại sảnh giúp Triệu Lí mặc quần áo ấm, Triệu Thiên Luân húc đầu vào đã nói hôn sự có thể có hi vọng, y quá mức vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt ảm trầm của Tôn Duẫn Thần. Cõi lòng hắn tan nát, nhưng vẫn cố gắng nở ra vẻ mặt cười vui, nói: “Chúc mừng huynh, tỷ phu.”

“Lí Nhi, con sắp có tân nương thương con rồi, con cao hứng không?”

Triệu Lí không hiểu lắm lời nói của Triệu Thiên Luân, nhưng chỉ cần thấy cha mình vui vẻ, nó cũng sẽ vui vẻ, nó cũng gật đầu cao hứng, Triệu Thiên Luân cười ha ha, ôm tiểu hài tử của chính mình.

Tồn Duẫn Thần tĩnh mịch đứng ở một bên, cố gắng giả bộ cười cười, mỉm cười của hắn ẩn chứa sầu khổ, chính là không ai biết được, đương nhiên hắn cũng không thể nói ra tâm sự của mình, càng không muốn gây phiền phức cho Triệu Thiên Luân, huống chi loại tâm sự không ai chấp nhận này, hắn làm sao có thể nói ra.

“Quét tước sạch sẽ một chút, tái lau chùi sạch sẽ một chút, trong nhà nhất định mọi nơi đều phải sạch sẽ.”

Tiểu thư cùng cha mẹ Vương gia muốn tới Triệu gia làm khách, Triệu Thiên Luân rất bận rộn, e sợ có chi tiết nhỏ gì xảy ra, tôi tới trong nhà cũng vội vội vàng vàng, không dám hơi có chậm trễ.

Ai cũng đều biết trong bốn năm qua, Triệu Thiên Luân luôn tưởng niệm vong thê, chưa bao giờ có ý niệm thành thân trong đầu, mà vị tiểu thư Vương gia này là gần đây Triệu Thiên Luân hao hết tâm tư theo đuổi.

Triệu gia cũng nên có một vị tân nữ chủ nhân, mọi người cũng vui vẻ thay cho chủ nhân muốn thành thần, vì bốn năm qua ai cũng chưa thấy qua được sắc mặt Triệu Thiên Luân có thể vui mừng cao hứng đến như vậy. Trước kia y tựa như người đã chết, hiện tại Vương tiểu thư vừa xuất hiện, tâm của y cũng như vừa sống lại.

Triệu Lí mặc bộ quần áo mới, vui vẻ đi theo cậu, Tôn Duẫn Thần cũng động thủ rửa sạch hoa viên, chà lau cái bàn ở đại sảnh, một bên chiếu cố Triệu Lí.

Hai lão Vương gia cùng Vương tiểu thư tới rồi, Triệu gia lập tức dâng lên loại trà thơm tốt nhất mà mấy ngày trước đây mới mua, Triệu Thiên Luân ngồi ở đại sảnh tiếp khách nhân, mục đích chủ yếu của ngày hôm nay chính là Vương gia muốn gặp Triệu Lí.

Hai lão Vương gia sợ nữ nhi của bọn họ nhập môn làm kế thất, vạn nhất gặp phải đứa nhỏ khó dạy, nếu như thế sẽ không cần lây dính phiền toái này, Triệu Thiên Luân cùng hai lão nhàn thoại việc nhà một hồi, ra lệnh cho tôi tớ đi mang Triệu Lí đến.

“A Nhị đi mang tiểu thiếu gia lên.”

A Nhị là tôi tớ làm ở Triệu gia đã nhiều năm, gã đối với Triệu gia thập phần rất quen, Triệu Thiên Luân gọi một tiếng, gã lập tức đi gọi Tôn Duẫn Thần mang Triệu Lí lên phòng khách.

Triệu Lí là đứa nhỏ không có nương, Triệu Thiên Luân càng thêm thương nó, nó được nuông chiều từ bé, thấy nhiều người xa lạ như thế, bỗng nhiên trở nên sợ hãi, có chết cũng dính chặt trong lòng ngực của Tôn Duẫn Thần không chịu đi ra.

Mặc kệ Triệu Thiên Luân kêu bao nhiêu tiếng, nó cũng không chịu đi ra, Triệu Thiên Luân sao biết được vào thời khác quan trọng này, tiểu hài tử của y lại trở chứng, sắc mặt y thoáng trở nên khó coi.

Tôn Duẫn Thần cũng biết hôm nay là ngày quan trọng của Triệu Thiên Luân, hắn một bên vỗ vỗ mông Triệu Lí, một bên nhỏ giọng khuyên giải an ủi nó. “Cha con muốn con gặp khách nhân, con không nghe lời như vậy, cha con sẽ tức giận.”

“Con không cần, con sợ......”

“Mau tới gặp khách nhân, Lí Nhi, cứ bám vào người cậu như vậy, còn ra bộ dáng gì.”

Triệu Lí ấp a ấp úng nói xong, thanh âm Triệu Thiên Luân trở nên nghiêm khắc một chút, Triệu Lí chưa từng thấy qua phụ thân luôn luôn hiền lành lại lộ ra loại sắc mặt đáng sợ này. Nó sợ hãi, thế là khóc to lên, tiếng khóc rung trời, sự tình càng thêm xấu đi, Tôn Duẫn Thần làm mọi cách dỗ nó cũng vô dụng, sắc mặt Triệu Thiên Luân càng thêm âm trầm, Tôn Duẫn Thần đành phải dẫn nó đi xuống.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Vương phu nhân giọng the thé nói: “Xem ra đứa nhỏ này không được dạy dỗ tốt, bất quá do nương của nó chết sớm, cũng không có ai răn dạy nó, thành ra cái dạng này cũng là tất nhiên.”

Nàng nói được chua ngoa, sắc mặt Triệu Thiên Luân càng thêm khó coi, Vương lão gia cũng nói: “Triệu gia chủ, ta nghe nói ngươi cùng tiểu cữu ngươi ở chung một nhà?”

Triệu Thiên Luân hận không thể chạy nhanh nói sang chuyện khác, để xoá đi chuyện Triệu Lí thất thố khóc lớn vừa rồi, để tránh làm cho ấn tượng của đối phương càng kém, y gật đầu nói ra thân thế của Tôn Duẫn Thần. “Khi Vong thê mất, Duẫn Thần mới mười bốn tuổi, thân thế đệ ấy đáng thương, không có ai để dựa vào, Triệu gia lại không thiếu chén cơm kia, đương nhiên là để cho đệ ấy ở đây, cũng thuận tiện cho việc chiếu cố Lí Nhi.”

“Đứa nhỏ kia vẫn là do cữu gia ngươi chiếu cố đến giờ sao?”

“Ân, Thiên Luân bận rất nhiều việc, đứa nhỏ kia thực thích Duẫn Thần, Duẫn Thần cũng thương nó.”

“Ta xem đứa nhỏ kia khóc thành như vậy, không giống với đứa nhỏ bình thường, này sẽ không phải là cữu gia ngươi cố ý kêu tiểu hài tử ở đại sảnh khóc lớn đại náo chứ.”

Vương phu nhân thêm vào câu nói đó, xem vẻ mặt âm trầm của cữu gia kia, không vui vẻ, nam nhân có khuôn mặt với bộ dáng kiều diễm như thế, làm cho nàng rất là chán ghét. Huống chi nữ nhi của mình nếu là tiến vào đó, trong nhà có người nam nhân trẻ tuổi lại không phải người Triệu gia, vạn nhất bị người ta nhàn thoại truyền ra ngoài, không phải sẽ có lắm lời nói khó nghe a, giờ phút này càng phải phòng ngừa chu đáo, nàng không cần nữ nhi của mình phải chịu loại khổ sở này.

Sắc mặt Triệu Thiên Luân nghiêm nghị, hỏi: “Thiên Luân không hiểu ý tứ của phu nhân.”

“Ý tứ của phu nhân là, đứa nhỏ này do cữu gia ngươi chiếu cố, cữu gia ngươi nói gì nó đều nghe theo, ta cũng nói rõ tâm tư của mình, nếu nữ nhi của ta gả vào đây, cữu gia ngươi ở trong này cũng rất kỳ quái, ta sợ hắn sẽ đâm thọc đứa nhỏ kia làm ra những chuyện xấu, đến lúc đó nữ nhi của ta bị khinh bỉ, chẳng phải sẽ rất thống khổ.”

Triệu Thiên Luân có chút sinh khí, lại nhớ kỹ đối phương sau này sẽ là nhạc gia của y, không dám nói năn quá phận, “ cá tính của Duẫn Thần rất tốt, người cũng thiện lương, tuyệt đối không có thể làm ra loại sự tình này.”

Vương lão gia nói được càng trực tiếp, là Triệu Thiên Luân cầu gã, muốn cưới nữ nhi của gã, dáng vẻ gã bệ vệ cực kỳ kiêu căng đưa ra ba bốn lý do đem nhân cách Tôn Duẫn Thần nói đến mức thấp kém nhất. “Triệu gia chủ, ‘tri nhân tri diện bất tri tâm’(*), hắn lại không phải người họ Triệu, chẳng lẽ hắn không sợ có một ngày ngươi muốn hắn đi ra ngoài? Mà lúc ấy hắn sẽ muốn đi ra ngoài sống sao? Làm người, ai cũng luôn luôn có chút tư tâm, sẽ vì lợi ích của chính mình mà bất chấp tất cả.” ((*) biết người biết mặt nhưng không biết lòng.)

Mấy câu nói đó làm Triệu Thiên Luân á khẩu không trả lời được, mấy phó tỳ ở đại sảnh cũng đều nghe thấy được, người Vương gia cất bước, Triệu Thiên Luân nhốt mình tại thư phòng trầm tư hồi lâu; ý tứ của đối phương là nếu muốn Vương tiểu thư tiến vào, thì Duẫn Thần không được ở lại Triệu gia, nhưng y là sao có thể mở miệng hướng Duẫn Thần nói ra những lời nói này, nói muốn hắn chuyển đi ra ngoài.

Thế là hôn sự bị đình trệ, tiếp qua đi vài ngày, việc này đã trở thành đề tài chuyện phiếm cho bọn tôi tớ trong nhà bàn luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.