Thẩm Tranh ôm nàng, lòng bàn tay kề sát da nàng. Chỉ cách một lớp quần áo mỏng manh nên da hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể nàng.
"Ngươi... Thả ta ra, sẽ bị người khác nhìn thấy đó..." Nàng thử giãy giụa trong lòng hắn.
Sao Thẩm Tranh có thể dễ dàng buông tay được, nhưng lực ôm cũng nhẹ hơn một chút.
Không buông tay không được nhưng buông tay lại không cam lòng. Như vậy đi, ôm đến khi đếm tới mười thì buông ra.
Mười, chín, tám... Một
Ừm... đếm lại đến mười lần nữa đi, một, hai, ba...
Mộ Thiền thấy hắn không nói lời nào thì càng lo lắng: "Ngươi mà không buông ra, ta sẽ tức giận đấy."
Lúc này hắn mới lưu luyến, chậm rãi buông lỏng khuỷu tay, nhìn nàng cười tủm tỉm: "Nương tử, ta nghe lời nàng buông tay." Thấy nàng cúi đầu, sắc mặt kiều diễm, hắn vô cùng muốn vuốt ve gương mặt, gò má và tai nàng, không cần phải nói chắc chắn là nóng bừng. Nhưng vừa nghĩ nàng bị mình vạch trần nhất định sẽ thẹn quá hóa giận nên không lên tiếng, làm như không nhìn thấy gì hết.
Hết lần này tới lần khác, Mộ Thiền đều cảm thấy mình chắc chắn đã bị lộ tẩy nên nhân lúc Thẩm Tranh chưa trêu chọc mình thì vội vàng giải thích: "Ta bảo ngươi thả ta ra vì ta không thể hít thở, đến mặt cũng nghẹn đỏ lên rồi."
Hắn bật cười, không được rồi thật là đáng yêu quá, phải ôm thêm cái nữa. Vì vậy hắn lại ôm Mộ Thiền vào lòng: "Vậy lần này ta nhẹ một chút." Lần này sức lực vừa vặn vì lại có thể ôm lấy nàng nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Mộ Thiền hơi động động, thấy hắn không có hành động lỗ mãng gì mà thậm chí được hắn ôm còn có cảm giác an toàn nên không giãy giụa nữa.
Khó trách người ta thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, suy nghĩ hoãn việc hành quân để có thể đưa nàng cùng đi không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần nhưng đều bị hắn áp chế lại.
"Ài ——" Đột nhiên hắn thở dài một tiếng, phát ra từ đáy lòng.
"Làm sao vậy?"
"Ta đang nghĩ may mà nàng là quận chúa, nếu là nữ nhi của Vệ Tề Thái thì có khi vì lấy được nàng mà lòng ta vui sướng gây chuyện không tốt, biến thành quân phản loạn cũng nên."
Nàng cười bảo: "Ngươi đừng có nói nhảm nữa."
"Không phải ta muốn dỗ dành nàng nhưng nếu nàng dùng mỹ nhân kế mỗi ngày quấn quýt lấy ta mà thời gian chúng ta sống chung với nhau dài như vậy, tám phần là ta chẳng còn tinh lực đánh xuống phía nam nữa."
Tuy Mộ Thiên không biết làm thế nào khiến hắn không còn tinh lực nữa nhưng trong sách xưa đều có nhắc đến hồng nhan họa thủy liên quan tới chuyện giường chiếu không thể công khai đàm luận: "Ngươi lại ăn nói bậy bạ rồi, ta đi đây."
Thẩm Tranh vội nắm chặt tay nàng ôm người vào trong lòng: "Đừng, ta chỉ nói lời nàng thích còn không được sao."
Thật ra nàng cũng muốn nghe một chút: "Ngươi cảm thấy ta muốn nghe cái gì?"
"Nàng thích gia đình đoàn viên, tàng thư, hoa cỏ và mèo Ly Nô của nàng nữa. Nói đúng ra là nàng muốn cùng gia đình sinh hoạt chung một chỗ, không có việc gì thì đọc sách, trồng hoa, trêu mèo. Ta nói sau này sẽ luôn bảo vệ nàng, để nàng có một cuộc sống thanh nhàn, yên ổn như vậy, nàng nghe có thấy vui vẻ không?"
Mộ Thiền phát hiện đây là một cơ hội tuyệt vời để nói lời khích lệ: "Đợi ngươi dẹp yên phản quân, dĩ nhiên sẽ trở về cuộc sống như vậy. Nhất định ngươi có thể nhanh chóng lấy lại kinh thành, đón chúng ta về."
Thẩm Tranh trịnh trọng đồng ý: "Nhất định sẽ như vậy!" Nhưng cùng lúc đó, suy nghĩ trong đầu hắn lại rục rịch, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trong suốt, hắn thầm nghĩ sao mình không thể giữ tâm tình trong sáng như ánh trăng kia, và hắn cần phải đánh tan những ý niệm trong đầu ngay và luôn.
Mộ Thiền quyết định cổ vũ hắn thêm một lần nữa, xấu hổ nói: "Ta biết... Tướng công... của ta có thể."
Nghe vậy, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, trong miệng lẩm bẩm tên nàng, hôn lên cổ nàng rồi đè nàng dưới thân, đổ gục xuống ôm lấy nàng.
Mộ Thiền đẩy hắn không ra thì không khỏi ảo não, quả nhiên không thể cho người này quá nhiều ngon ngọt! Nàng dùng sức cắn lên bả vai hắn một cái.
Hắn bị đau nên cuối cùng lý trí cũng trở về với thể xác, phục hồi lại tinh thần, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống: "Ta thề ta không cố ý! Nàng đừng tức giận, chưa hết giận thì lại cắn ta mấy cái nữa đi." Nói rồi hắn xắn tay áo, đặt cánh tay ở trước miệng nàng: "Đây, cứ trút giận lên đây đi."
Mộ Thiền bĩu môi, rõ ràng là không có ý định tha thứ cho hắn như vậy.
Thẩm Tranh mặt dày tiếp tục cười dỗ dành nàng: "Nương tử, tướng công đều do nàng xử lí."
Không thể ở cùng một chỗ với hắn, quá nguy hiểm nhưng trước khi đi phải trêu hắn một chút, nàng nở nụ cười: "Ta biết thừa vừa rồi ngươi muốn làm gì ta nhưng mà không thể như vậy được."
Hắn trợn mắt nói dối: "Thật ra cũng không muốn làm gì cả."
Nàng đứng dậy sửa sang lại xiêm y, buộc lại búi tóc: "Ừ... Chi bằng lần này đến lượt ta làm chút gì đó với ngươi nhưng ngươi phải nhắm mắt lại, không được nhìn lén."
Thẩm Tranh vui mừng hớn hở gật đầu: "Được, làm gì cũng được hết."
"Ngươi nhắm mắt lại, nếu ngươi nhìn lén bị ta phát hiện thì đời này ta sẽ không để ý tới ngươi nữa." Đồng thời nàng còn đưa ví dụ: "Thật ra vừa rồi lúc ta lấy khuyên tai ra, ngươi nhìn thấy hết đúng không?"
Hắn cật lực lắc đầu.
"Đừng gạt ta nữa, ta biết rõ ngươi nhìn lén mà. Nhưng lần đó tạm tha cho ngươi, lần này ngươi lại nhìn lén thì chắc chắn ta sẽ không để ý đến ngươi nữa." Nàng xoa xoa mũi: "Ngươi cũng biết ta hay xấu hổ. Nếu phát hiện ra ngươi nhìn lén ta thì có thể ta sẽ không làm nữa."
Hắn lập tức tự giác nhắm chặt mắt lại.
Nhất định là nàng muốn hôn mình, nhưng rốt cuộc là hôn chỗ nào, má trái, má phải hay là môi? Nàng thẹn thùng, cẩn trọng như vậy nhất định là chỉ chọn má thôi. Điều này cũng khá lắm rồi, thật tốt thật tốt.
Khoan đã, nàng thẹn thùng cẩn trọng như vậy sao có thể chủ động làm chuyện này?
Quả nhiên chợt nghe thấy tiếng bước chân, vừa mở mắt đã thấy nàng xách váy chạy ra ngoài nhà thủy tạ.
Hắn đứng lên, người trong lòng đã chạy được mấy bước, không thể bắt lại được.
Thẩm Tranh vừa bực mình vừa buồn cười: "Cũng chỉ có nàng mới có thể gạt ta!" Nếu không phải nàng thì hắn cũng không bị sắc đẹp làm thần trí hồ đồ.
Nàng vẫy tay nói: "Ta đâu có lừa ngươi, với lại ta cũng không nói là làm lúc nào. Chờ lần sau chúng ta gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết tối nay ta định làm gì với ngươi. Thời gian không còn sớm nữa, bây giờ ta phải về rồi." Nói xong, nàng nhìn hắn cười rồi lui về sau mấy bước, xoay người rẽ sang lối nhỏ của hoa viên.
Thẩm Tranh do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không đuổi theo.
Ài, biết ngay là mình không có vận tốt như vậy mà.
Tuy nhiên tối nay cũng thu hoạch được rất nhiều, đã không còn như trước kia không dám làm gì nữa rồi.
Hắn vừa cất kỹ khăn gấm gói chiếc khuyên tai vào trong người vừa thấy vui rạo rực, thầm cười trộm, vừa rồi nàng gọi mình là gì nhỉ?
Tướng công!
Dường như chóp mũi vẫn có thể ngửi thấy hương thơm trong trẻo của nàng lưu lại trong không khí. Trước khi đi hắn còn nhìn hướng nàng rời đi thật lâu.
Hận hiện tại không thể lập tức lên ngựa chiến rồi trở về để nàng thực hiện lời hứa.
***
Ngày hôm sau, Mộ Thiền đi thăm thế tử phi. Hai người để hạ nhân lui xuống rồi mới nhỏ nhẹ nói chuyện, thế tử phi đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tối hôm qua muội gặp Thẩm tướng quân rồi hả? Có làm theo cách của ta không?"
Dáng vẻ vô cùng muốn nghe được đáp án.
Mộ Thiền cúi đầu, khẽ gật đầu.
Thế tử phi vội vàng truy hỏi: "Hắn phản ứng thế nào, có phải vô cùng xúc động không?
Mộ Thiền tiếp tục gật đầu.
Thế tử phi hài lòng nói: "Ta biết ngay sẽ thành công mà. Có khi chiêu này còn giúp muội ngăn cản những tiện nhân muốn câu dẫn bên ngoài." Biện pháp của nàng có tác dụng có nghĩa là trí tuệ của nàng được thừa nhận rồi.
Mộ Thiền nhớ lại chuyện tối qua, hé miệng cười nói: "Chắc trong thời gian ngắn hắn sẽ không quên ánh trăng đêm qua còn có muội."
Thế tử phi vô cùng trượng nghĩa nói: "Về sau muội có chuyện gì cần bày mưu tính kế cứ tìm tẩu thương lượng. Tẩu là người từng trải đấy, so với muội chưa lấy chồng thì thế nào cũng hiểu biết hơn."
Mộ Thiền cười nói: "Vậy tẩu cũng đừng chê ta phiền đó."
Phía bên này mái hiên muội tẩu đang vui vẻ trao đổi thì bên kia mái hiên Vanh Vương không còn chướng mắt Thẩm Tranh nữa, cả người phấn chấn tràn đấy sức sống, phái mấy người chạy đi tìm đám tiểu thiếp và thứ tử, thứ nữ thất lạc trên đường, mỗi ngày đều ngóng trông tin tức mới.
Chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua, có tin mừng báo truyền tới nhưng là của Thẩm Tranh.
Hóa ra ở Lâm Bảo Cốc, Thẩm Tranh đã chặn đường quân địch làm cho chúng vốn tưởng rằng Thẩm Tranh chậm trễ ở thành Chá không tiến là vì chột dạ trốn tránh phải khiếp sợ không thôi.
Con rể đánh thắng trận, Vanh Vương lại không thể nào vui mừng được: "Hắn đã nghỉ ngơi hồi phục bao lâu rồi?! Tinh lực dồi dào đương nhiên là thắng, không tin ngươi thử xem."
Phản quân cũng nghĩ như vậy nên lập tức triệu tập binh mã từ kinh thành tái chiến, trực tiếp chặn đánh Thẩm Tranh ở trấn Nhạc Liêu. Nếu như lại thua, kinh thành không có nguy hiểm cũng không phòng thủ sẽ bị tiêu diệt trong khoảnh khắc.
Kết quả chiến đấu rõ ràng là Thẩm Tranh giành được thắng lợi hoàn toàn, xác quân thù chất đầy hai mươi dặm.
Tin chiến thắng truyền về thành Chá, Vanh Vương không tình nguyện đánh giá: "Có sức mạnh thì có thể làm gì chứ? Còn không phải là một tên thích giết chóc sao. Trước kia ta đã sớm nói gì rồi, Tiết độ sứ chính là như vậy, lòng dạ hiểm ác ra tay tàn nhẫn!"
Thấy mọi người đều im lặng Vanh Vương lớn tiếng nói: "Mộ Thiền, con nói một chút đi, con nghĩ như thế nào? Không cần phải kiêng nể gì cả, muốn nói gì thì cứ nói, hắn cũng không ở đây."
Tâm địa nữ nhi lương thiện như vậy, nhất định không muốn nhìn thấy kẻ hung bạo như hắn.
Mộ Thiền nghĩ thầm, hắn thay triều đình đánh thắng trận đương nhiên là vui mừng rồi. Quân địch chết chứ không phải là dân chúng. Chiến tranh không tiêu diệt quân địch chẳng lẽ dùng nước mắt cảm hóa chúng sao.
Vanh Vương tiếp tục cổ vũ: "Con muốn nói gì thì cứ nói đi."
Vương phi liếc mắt nhìn Vương gia: "Phụ vương của con bảo con nói thì con cứ nói đi, nếu không được nghe chính xác thì ông ấy không để yên đâu."
Mộ Thiền biết phụ vương không có ý tốt với Thẩm Tranh, có ý đồ thay đổi thái độ của nàng. Nhưng quan trọng là bây giờ nàng không có gì không hài lòng với Thẩm Tranh cả và đây cũng là lúc nàng phải thể hiện thái độ của mình rồi.
Nàng liền cười, nói: "Con cảm thấy Tranh lang của chúng ta thật lợi hại!"
Thế tử vốn luôn không lên tiếng, nghe vậy cũng không nhịn được bật cười.