Ái Thê

Chương 4



Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Thẩm Tranh ra đến sân viện của quận chúa, sai hộ vệ đưa nha hoàn Yên Lộ tới căn phòng bên cạnh, còn một người khác tên là Tụng Nhị thì được thả về hầu hạ quận chúa.

Hộ vệ tuân lệnh, nhanh chóng đi làm.

Thẩm Tranh mới ngồi xuống, hộ vệ đã áp giải Yên Lộ đến.

"Hừ!" Yên Lộ bị ảnh hưởng không khí của phủ Vanh Vương nên luôn thấy căm hận những Tiết độ sứ "hại nước hại dân" vì thế bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng thể hiện sự khinh bỉ của bản thân.

Nàng ta vốn có đôi mắt xếch, bây giờ còn lườm nguýt khiến đôi mắt như treo ngược lên.

"Ngươi có thái độ gì đấy, cọp cái có con mắt dựng ngược à?"

Hộ vệ áp giải Yên Lộ đá đầu gối nàng một cái khiến nàng kêu một tiếng rồi quỳ xuống đất, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, không dám trừng hắn nữa, cúi đầu cắn môi không dám nói gì.

"Ta định ném ngươi vào doanh kỹ. Rồi ta sẽ nói với quận chúa là ngươi đã lén trốn đi, cũng có thể là đi tìm Vanh Vương gia báo tin, không chừng quận chúa còn khen ngươi là người hầu trung thành. Ngươi cũng hiểu việc hành quân đánh trận khiến các huynh đệ nín hỏng rồi, có thể gặp được nữ nhân xuất thân từ vương phủ da thịt mềm mại, điều đó thật là may mắn."

Yên Lộ nghe xong, gần như muốn khóc lên: "Nô tỳ đã hầu hạ quận chúa từ khi còn bảy tuổi... Ngài không thể làm vậy với nô tỳ."

"Ban đầu ta định chọn Tụng Nhị nhưng lại thấy quận chúa rất thích nàng ta mà Tụng Nhị cũng rất trung thành nên ta sợ nếu có gì không may xảy ra với nàng ta thì quận chúa sẽ không mặc kệ được."

"Không, Thẩm tướng quân, thật ra quận chúa không thích nàng ta, nàng ta hay nói lung tung, tính tình lại lỗ mãng. Nô tỳ từ khi bảy tuổi đã bắt đầu hầu hạ quận chúa, luôn trung thành và tận tâm với người nên bên cạnh quận chúa không thể không có nô tỳ." Yên Lộ bò lên vài bước: "Ngài đừng đưa nô tỳ đến doanh kỹ, nô tỳ hứa sẽ hầu hạ quận chúa thật tốt."

"Thế à? Ta lại thấy Tụng Nhị trung thành hơn ngươi, lúc nãy người đầu tiên chống đối ta chính là nàng ta."

Cùng nghề là oan gia, cùng công việc là kẻ địch, quan hệ của Tụng Nhị và Yên Lộ cũng khá hòa hợp nhưng dù sao không phải tỷ muội ruột thịt nên không thể không ghen ghét đố kị, đặc biệt là lúc rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này.

Yên Lộ gạt nước mắt kể lể: "Nàng ta có cái miệng vô cùng lợi hại, vừa có thể cãi nhau vừa có thể ăn. Trên đường không có nhiều thức ăn, rõ ràng đã dặn ăn ít thôi nhưng nửa đêm nô tỳ lại thấy nàng núp dưới chăn ăn gì đó, hôm sau hỏi lại thì không chịu thừa nhận. Chỉ lo cho bản thân mình mà không quan tâm sống chết của người khác thì làm sao có thể trung thành hơn nô tỳ được."

Thẩm Tranh đã sớm đoán được lúc khó khăn không thể không xảy ra mâu thuẫn, hắn giả vờ nói: "Xem ra ngươi là người trung thành, bổn tướng trách oan ngươi rồi. Không bắt ngươi đến doanh kỹ nữa cũng được, nhưng ngươi phải hầu hạ quận chúa cho thật tốt."

"Nô tỳ sinh ra là để hầu hạ quận chúa, nhất định sẽ cố gắng hầu hạ tốt hơn trước gấp trăm lần." Yên Lộ sợ Thẩm Tranh đổi ý, vội vàng thể hiện lòng trung thành.

"Tốt, bổn tướng đã biết, nếu như vậy..." Thẩm Tranh nháy mắt với hộ vệ bên cạnh, hộ vệ móc ra một túi bạc vụn, hắn ném túi bạc tới cạnh Yên Lộ: "Quận chúa mới vào thành, nếu muốn ăn, muốn dùng cái gì mà chúng ta là một đám nam nhân khó tránh khỏi không chu đáo nên phải nhờ ngươi chăm sóc cho quận chúa. Nếu nàng cần gì ngươi luôn luôn phải có mặt, muốn mua gì ngươi phải lập tức mua. Còn dư bao nhiêu coi như thưởng cho ngươi."

Quận chúa không thiếu cái gì càng không cần ra ngoài mua, kẻ ngốc cũng biết là cho nàng.

"Vâng.. Nô tỳ nhất định sẽ luôn bên cạnh quận chúa... xem người cần gì." Yên Lộ cẩn thận thêm một câu: "Sau đó lập tức nói với tướng quân ngài."

"Ừ, ngươi biết là tốt, còn nữa, bình thường nên thông minh một chút, cái gì nên cái gì không nên nói trước mặt quận chúa phải suy nghĩ cho kỹ. Ngươi làm tốt thì sau sẽ không thiếu ngày lành, nếu làm không tốt ta sẽ khiến ngươi phải ăn từng thỏi bạc này."

Ở đời trước, của hồi môn của Mộ Thiền chỉ có mình Yên Lộ mà không có Tụng Nhị nên hắn đoán Tụng Nhị gây ra chuyện rồi khó tránh khỏi cái chết. Nếu muốn mua chuộc đương nhiên nên mua chuộc người có mạng lớn hơn. Hơn nữa Yên Lộ nhu nhược hơn Tụng Nhị, mua chuộc cũng dễ dàng hơn.

Hazz... Hắn còn phải mua chuộc cả nha hoàn...

"Vâng... Vâng... Vâng... Nô tỳ không dám, nhất định sẽ làm theo phân phó của đại nhân."

"Ngươi đi ra ngoài đã lâu, nên quay về đi, trở về muộn cẩn thận Tụng Nhị nói xấu ngươi trước mặt quận chúa." Thẩm Tranh vung tay lên: "Đi xuống đi, cầm lấy lá trà trên bàn, quay về phải bẩm báo như nào chắc bổn tướng không phải dạy ngươi."

"Nô tỳ biết phải trả lời như thế nào, nô tỳ cáo lui." Yên Lộ như nhặt được mạng đi ra ngoài, cất bạc thật kỹ, bưng một bình đựng trà chạy một đường về tiểu viện của quận chúa. Nàng vừa bước vào đã thấy quận chúa lo lắng hỏi: "Em vừa đi đâu vậy? Làm ta lo lắng gần chết."

"Ngươi bị Thẩm Tranh đưa đi phải không, hắn nói gì với ngươi? Uy hiếp ngươi giám thị quận chúa đúng không? Ngươi đồng ý?" Tụng Nhị là người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn, nói một hơi những nghi ngờ trong lòng ra.

"Ngươi đang nói cái gì vậy, ta đồng ý cái gì? Tiết độ sứ bảo ta qua lấy lá trà!" Nàng đặt bình trà đựng lá trà xuống: "Người ta còn chưa nói gì thì đừng phỏng đoán lung tung, quận chúa còn chưa đủ hoảng sợ sao?"

Tụng Nhị mở nắp ra ngửi: "Trà ngon đấy... Cũng không biết là yên tâm cái gì."

"Ai biết, dù sao ta chỉ biết nếu không có Thẩm tướng quân nhận ra quận chúa thì chúng ta bây giờ có trà để uống sao? Lúc đói mà uống máu người thì cũng không cảm thấy khác gì đâu."

"Còn nói không có chuyện gì, lúc nãy ngươi đâu có thế này, thái độ đột nhiên lại thay đổi, nói không có gì ai mà tin được."

"Ta vì nhìn thấy lá trà nên xúc động nghĩ bây giờ kiếm một chỗ để ở không phải là dễ dàng, nếu ngươi không muốn trải qua ngày tốt đẹp thì có thể đi đi, đừng xúi giục quận chúa coi chừng làm hỏng chuyện lớn, điều này ngươi có thể gánh vác sao?

"Ôi! Đây không phải là ngươi ham mê phú quý sao? Quận chúa bị người ta bắt nạt mà nô tài như ngươi chỉ lo cho bản thân được sống ngày tốt lành, mặc kệ chủ tử sống chết có đúng không?"

"Ta ham mê phú quý? Ngươi còn dám nói như vậy, trong đám lưu dân có một tên nam nhân ăn mặc còn bẩn hơn cả ăn mày sờ soạng ngươi một cái mà ngươi đã khóc chết đi sống lại đến hơn nửa đêm, bây giờ đi ra bên ngoài chịu được khổ sao, nếu không thể thì đừng có nói cho sướng mồm." Yên Lộ nhìn về phía quận chúa: "Quận chúa, người đừng hiểu lầm, nô tỳ chỉ nghĩ dù sao trốn cũng không thoát được, chi bằng quản miệng mình cho tốt, cẩn thận họa từ miệng mà ra."

"Ngươi sợ chứ gì?" Tụng Nhị hung dữ nói: "Ngươi nói như vậy còn không phải là có ý khuất phục à?"

"Nói nhảm, ngươi không sợ sao?" Đến hoàng đế cũng phải sợ đó.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Mộ Thiền bất đắc dĩ nói: "Bây giờ bên cạnh ta chỉ còn hai người các em, thế mà các em còn cãi vã, bớt tranh cãi đi. Yên Lộ nói có đạo lí, trước mắt không nghĩ được cách gì thì ít nhất đừng nói những lời không nên nói. Nếu bị người khác bắt được nhược điểm, ta chỉ sợ Thẩm Tiết độ sứ sẽ nổi giận, đến lúc đó ta cũng không bảo vệ được các em, dù sao cũng đang ở trên địa bàn của người ta. Nghĩ kỹ mà nói, chi phí ăn mặc của chúng ta đều do người ta cấp, cũng đừng nói xấu làm tổn thương người khác."

Yên Lộ thấy mình chiếm thượng phong thì đắc ý: "Quận chúa, nô tỳ đi nấu nước pha trà cho người."

Tụng Nhị không vui, nói: "Nô tỳ đi rửa trà cụ." Rồi quay người đi hướng ngược lại.

Mộ Thiền hai tay chống cằm, cực kỳ buồn phiền, Thẩm Tranh nói chuyện hôn ước, nàng đã khó phân biệt được thật giả, nha hoàn lại không bớt lo được. Mẫu phi và các tỷ tỷ không ở bên cạnh thật là cô đơn, không có người nào để chia sẻ tâm sự.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chuyện hôn ước là thật nhưng nàng vẫn muốn giữ khoảng cách, đợi gặp được phụ vương thì nói sau.

***

Hôm sau, trời trong nắng ấm, vạn dặm không có mây, Thẩm Tranh mặc áo giáp đi thị sát quân doanh.

Thấy mặt Thẩm Tranh tràn đầy dáng vẻ tươi cười, mấy người cấp dưới dù không biết vì sao lại cười nhưng cũng mỉm cười theo đại nhân chắc chắn không sai.

Từ nhỏ Thẩm Tranh lớn lên ở quân doanh, mọi người đều biết hắn là người thừa kế nên lúc còn bé đã có uy quyền. Còn về quân công Thẩm Tranh cũng không thấp hơn người khác, Cao Khai Nguyên cũng do hắn chém ngã xuống ngựa đấy.

Thẩm Tranh ngồi trong quân trướng, thu lại dáng vẻ tươi cười khiến bầu không khí đông cứng lại. Hắn không nói lời nào, không ai dám lên tiếng.

Hắn liếc mắt nhìn Thi Hoa Mậu: "Đã chỉnh đốn quân đội xong chưa?"

"Bẩm đại nhân, đã chỉnh đốn và bố trí xong, lúc nào cũng có thể nhổ trại lên đường." Thi Hoa Mậu là Tư Mã hành quân phụ trách việc này.

"Phải không? Nếu đúng như vậy thì sao lúc ta đi trong doanh trại lại nghe tiếng nữ nhân khóc?" Thẩm Tranh khẽ nghiêng tai, mặt trầm xuống: "Có phải trong quân doanh có người giấu nữ nhân hay không?"

Mọi người nhìn nhau, cất giấu nữ nhân đương nhiên là có, ai trong quân doanh mà không giấu giếm nữ nhân? Huống chi bây giờ trong quân vô cùng yên tĩnh, không ai nghe thấy tiếng nữ nhân khóc.

Thẩm Tranh vỗ án, tức giận nói: "Thiên hạ đều nói phiên trấn của chúng ta làm loạn đất nước, lần này lên kinh cứu giá đầu tiên là để rửa sạch tiếng xấu của chúng ta – một cơ hội tốt để biểu thị sự trung thành với triều đình. Thời điểm này lại có người dám làm dao động quân tâm, giấu nữ nhân trong quân doanh, quân đội như này thì sao có thể đánh bại loạn tặc, giúp đỡ hoàng thất?"

Nhìn khắp nơi không ai dám lên tiếng.

"Còn đứng ngây ra đây làm gì? Lục soát cho ta!"

"Vâng" Phó sứ chịu trách nhiệm quản lí kỷ luật trong quân doanh vội vàng lui ra, dẫn người đi lục soát quân trướng.

Dứt lời, Thẩm Tranh trở lại chỗ, lạnh mặt chờ kết quả kiểm tra. Việc này mọi khi tìm thì không ra, ấy vậy mà lần này phát hiện tới năm mươi phụ nhân.

Mọi người nhìn sắc mặt của Thẩm Tranh thì thầm nghĩ lần này coi như xong, xui xẻo bị ăn roi rồi.

Nghiêng mắt nhìn Thi Hoa Mậu, bởi vì hắn là Tư Mã hành quân nên mọi rủi ro bị đổ hết lên đầu hắn.

Thẩm Tranh nhìn về phía Thi Hoa Mậu, cười lạnh nói: "Mấy ngày trước ta đã bảo ngươi chỉnh đốn quân doanh, đây là cái mà ngươi gọi là chỉnh đốn sao? Khó trách bọn lính dám giấu giếm nữ nhân, thì ra chỉ nghe lời ngươi chứ không phải là ta."

Thi Hoa Mậu không ngờ Thẩm Tranh đột nhiên chất vấn, vội vàng quỳ xuống, ôm quyền thỉnh tội: "Là thuộc hạ xử lý không chu toàn, quản lý lỏng lẻo."

Lúc này lại có hai tên lính tiến lên báo: "Bẩm báo đại nhân, vừa rồi bọn thuộc hạ đi kiểm tra phát hiện trong trướng của Tư Mã hành quân có hai phụ nhân."

Thẩm Tranh cười lạnh hai tiếng, đi quanh Thi Hoa Mậu nói: "Hừ, giữ hai nữ nhân bên người thì không biết Tư Mã còn bao nhiêu sức lực ra chiến trường? Ta đang nói về trận đánh ban ngày kia."

Trong trướng toàn người thô kệch, có người không nhịn được cười to.

Thẩm Tranh trở lại chỗ ngồi, trầm giọng nói: "Đưa Thi Hoa Mậu ra ngoài chém." Đề phòng có người tiến lên xin tha, hắn lập tức đề bạt một người có thể khiến mọi người tin phục: "Trận đánh với Cao Khai Nguyên, Tần Phi Bách có công, thăng lên làm Tư Mã hành quân."

Ban đầu Tần Phi Bách còn nghĩ lai lịch của mình kém cỏi, cần phải phấn đấu vài năm nữa, không ngờ Thẩm Tranh lại hào phóng như vậy, nhất thời mừng rỡ: "Tạ đại nhân!"

Trong trướng có rất nhiều người trẻ tuổi, thăng chức cho Tần Phi Bách để bọn họ thấy hy vọng, ngược lại không rảnh quan tâm đến Thi Hoa Mậu phạm kỷ luật trong quân nữa, huống chi mọi người đều biết hắn đã làm việc quá phận, lại dám giấu hai nữ nhân trong trướng, coi như một người thì thôi đi, lại còn dám độc chiếm hai người thì đúng là không công bằng.

Lúc này Thi Hoa Mậu mới kịp phản ứng lại, thấy mình thật sự chết chắc rồi, không ngừng la to nhưng vẫn bị lôi xuống dưới.

Thi Hoa Mậu tuy là tướng quân lâu năm bên cạnh Tiết độ sứ nhưng liên tục không lập chiến công gì, lần này lại phạm sai lầm nên bị chém thì chỉ có thể nói lên rằng Tiết độ sứ đã nhịn hắn lâu rồi, không ai muốn nhận lấy xui xẻo này cả.

"Truyền lệnh xuống dưới, tất cả doanh trướng phải giữ nghiêm kỷ luật, người nào vi phạm sẽ bị xử giống Thi Hoa Mậu. Về phần các phụ nhân, phát cho mỗi người mười lượng bạc để bọn họ tự về nhà."

"Đại nhân quan tâm đến dân chúng như vậy, mọi người ai cũng sẽ ca ngợi tiếng tốt của ngài." Một gã quân sư vội vàng nịnh hót.

Thẩm Tranh hiểu rõ liếc lão một cái, chứ ngươi nghĩ ta rảnh đến mức thả người còn cho bạc mà không có lí do à?

Tạm thời hắn chưa có ý định rời đi, chờ có tin tức một nhà Vanh Vương rồi tính sau.

Lúc này cứ phòng thủ trong thành, thiên thời địa lợi, nếu Vệ Tề Thái đưa vài người nữa đến càng tốt.

Đang tính toán thì có người lặng lẽ báo lại: "Đại nhân, quận chúa triệu kiến ngài."

Thẩm Tranh mở cờ trong bụng, thật sự là song hỷ lâm môn, vừa xử lý xong Thi Hoa Mậu thì quận chúa lại gọi mình, hắn quay lại phân phó: "Từ từ kiểm tra các doanh trướng, chờ quân lệnh sẽ nhổ trại." Nói xong hắn bước ra khỏi trướng, nhảy lên ngựa đi tới chỗ quận chúa.

Có phải suy nghĩ cả đêm hôm qua nàng đã hơi tiếp nhận mình là phu quân của nàng rồi? Thẩm Tranh càng nghĩ càng vui vẻ, vừa xuống ngựa chân đã bước như bay, đến cửa phòng thì vung tay lên xua đuổi đám thủ vệ, lập tức đẩy cửa bước vào.

Lần này Mộ Thiền ngồi ở trên giường trong phòng, cách bức rèm che, thấy Thẩm Tranh đi vào lập tức ngăn cản: "Ngài đừng đến đây, ngồi đó nói chuyện đi."

Thẩm Tranh nhìn, bức rèm này treo cũng cao quá đi, trong lòng tự nhủ muốn ra vẻ với ta sao?

Được rồi, làm gì thì làm đi, ta đã quen rồi.

Cảm xúc thay đổi thất thường, ngày càng xa lánh hắn thì càng chứng minh lời nói hôm qua nàng đã đặt trong lòng rồi.

Hắn đi đến bên bàn trà ở gian ngoài, tự tay pha trà: "Nàng kêu ta tới có chuyện gì? Đừng nói, để ta đoán xem, có phải muốn hỏi thăm tin tức phụ vương nàng không?"

"Ừ..."

"Tối qua ta đã sai người đi thăm dò, nhanh nhất cũng phải mất ba đến năm ngày mới có tin tức."

Khoan đã, nếu như vậy không phải là ba đến năm ngày sau nàng mới muốn gặp lại ta sao, vậy cũng không được.

Thẩm Tranh nghiêm túc nói: "Nhưng mà nếu nàng hơi suy nghĩ cũng sẽ biết cần ba đến năm ngày mới có tin tức. Vì vậy hôm nay nàng gọi ta đến đây chắc có chuyện khác muốn nói, chuyện Vương gia chỉ là lí do mà thôi."

Mộ Thiền hơi luống cuống, nàng thật sự không muốn thừa nhận mình chỉ muốn hỏi tin tức của phụ vương, không phải điều đó khẳng định nàng là người không biết suy nghĩ sao?

Giọng nói Thẩm Tranh trầm ổn vang lên: "Ta đang chỉnh đốn kỷ luật trong quân doanh, nghe nói quận chúa cho gọi thì chạy như bay tới đây, quận chúa có việc xin cứ nói thẳng."

Cách bức rèm che, Mộ Thiền mờ mờ thấy hắn đang mặc quân phục.

Chết mất, người ta đang làm việc chính sự, mình không có việc gì lại mời người ta tới, nếu nói không có chuyện gì quan trọng không phải là đang đùa giỡn người ta sao, mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó.

"À... Thật ra ta muốn... bày tiệc mời ngài, được ngài chăm sóc mà chưa có cơ hội cảm ơn ngài."

Thẩm Tranh ở bên ngoài gõ gõ ngón tay ra vẻ khó xử, thật lâu sau mới đè xuống được cảm giác vui sướng, làm bộ nói: "Đều là người một nhà, không cần khách khí, tùy tiện ăn một chút gì đó là được rồi." Thấy nàng không phản bác câu nói "người một nhà" lại khiến hắn thầm vui sướng một lúc lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.